Chương 2: Chương 2
Cuộc sống không được quan tâm đã kéo dài mười mấy năm, cũng đến lúc kết thúc rồi.
Nếu tôi c.h.ế.t đi, có lẽ họ sẽ quan tâm một chút.
< p>Vậy thì cứ c.h.ế.t đi, tôi nghĩ.
Giống như trong tiểu thuyết vẫn thường viết, một người luôn bị hiểu lầm, bị ghét bỏ, sau khi c.h.ế.t đi, những người bên cạnh mới nhận ra họ đã thua thiệt người đó bao nhiêu, yêu thương người đó bao nhiêu.
< p>Nhưng người đó đã c.h.ế.t rồi, họ không thể bù đắp, chỉ có thể hối hận cả đời.
Một tia hy vọng khó nói nên lời dâng lên trong lòng, tôi kéo khóa vali, xách nó đến bên cạnh Trần Trì.
"Ồ, tôi biết rồi, chị cố tình làm mình ra nông nỗi này để chờ chúng tôi thương hại, cầu xin chị quay về phải không?" Trần Trì cười nhạo, "Vậy thì chị cố lên nhé."
< p>02
T&ocir c;i lên xe buýt rồi mới gọi điện liên lạc với người thân ruột thịt của mình.
< p>Giọng cô gái ở đầu dây bên kia rất to, có chút thiếu kiên nhẫn.
"Ch acute;t nữa chị gửi địa chỉ cho em, chìa khóa để dưới thảm chùi chân, à đúng rồi, chị tên là Nhậm Tiểu Lộ, chị là chị gái của em!"
N&oacu te;i không buồn là giả, tôi cứ nghĩ ít nhất sẽ có người ở nhà chờ tôi.
Một lúc sau tôi lại lắc đầu, nghĩ, vậy thì có ý nghĩa gì đâu, dù sao cũng sắp c.h.ế.t rồi.
T&ig ve;m được chìa khóa, tôi mở cửa vào nhà. Trên cửa có một bức ảnh chụp chung, là một cặp nam nữ trẻ tuổi rất đẹp.
Nhưng vẻ mặt của họ đều lạnh lùng, khiến người ta khó gần.
Nghe nói bố đã mất, chỉ còn mẹ và một em trai, một chị gái, là những người thân ruột thịt của tôi.
Năm đó bệnh viện xảy ra hỏa hoạn, chị gái ruột của Trần Trì bị y tá bế đi, bán cho một gia đình hiếm muộn.
T&o rc;i bị nhận nhầm là con gái của nhà họ Trần, còn nhà họ Nhậm thì cứ nghĩ con gái mình đã c.h.ế.t trong vụ cháy đó.
C&o ute; lẽ bản tính nịnh nọt đã ăn sâu vào m.á.u thịt tôi, đến nhà mới, tôi theo bản năng muốn làm việc gì đó.
Đ&u te;ng lúc này, cửa chính mở ra, cô gái trong bức ảnh bước vào, rồi cũng bị khói làm cho ho sặc sụa.
Ch sp;ấy bịt mũi chạy vào bếp, thấy tình hình thì hét lên: "Này, em làm cái gì thế!"
Ch bsp; ấy lôi tôi ra ban công, đóng cửa lại, không biết làm gì trong làn khói mù mịt.
"Kh& irc;ng biết nấu cơm thì đừng nấu, mua trứng không tốn tiền à! Sao vừa về nhà đã gây chuyện thế? Quen làm tiểu thư rồi à?"
Tiểu thư? Tiểu thư không ai yêu sao?
T&ocir c;i cúi đầu không nói, chị ấy lại càng nói hăng: "Chị nói cho em biết, nhà chúng ta không có nhiều tiền cho em phung phí đâu, chậc, sao lại mang cái vali to thế, biết để đồ của em ở đâu bây giờ, thật là."
Nói xong, chị ấy đẩy tôi sang một bên.
Ngay sau đó, cửa lại mở, là chàng trai mặt lạnh trong bức ảnh.
Cậu ấy nhìn tôi một cái, không nói gì, rồi đi vào nhà vệ sinh.
T&oci rc;i đứng im tại chỗ, cảm thấy xấu hổ đến mức không thể nhúc nhích.
Một lát sau, có người vỗ vai tôi, "Tránh ra."
T&ocir c;i theo bản năng tránh đường, mái tóc đen mượt của chị ấy lướt qua bên cạnh tôi.
"Chị là chị gái của em, tên chị là Nhậm Tiểu Lộ, kia là em trai em, Nhậm Tiểu Thiên - Nhậm Tiểu Thiên! Ra ăn cơm!"
T&oc rc;i đến bàn ăn ngồi xuống, Nhậm Tiểu Lộ tiếp tục bê đồ ăn ra, trứng xào hẹ, trứng xào cà chua, trứng xào ớt, và một nồi cơm thơm phức.
SMK
T& ocirc;i quên cả xấu hổ, kinh ngạc nói: "Sao toàn là trứng xào thế?"
Nhậm Tiểu Lộ: "Thấy lúc nãy em xào nhiều trứng cháy thế, chắc là thích ăn trứng lắm nhỉ? Trứng trong tủ lạnh chị cho em xào hết rồi đấy, mẹ về mà mắng thì em phải chịu cho chị đấy nhé."
< p>Tôi: "..."
Kh&oc irc;ng phải chị ấy ghét tôi sao? Không phải vừa gặp đã mỉa mai tôi là tiểu thư sao? Sao lại xào hết trứng trong tủ lạnh cho tôi?