Chương 127

Điều an ủi Lý Du là trong trại vẫn còn lại hai chiếc ba lô, một của Tần Dịch, một của anh.

 

Trong ba lô của Tần Dịch chứa đầy thực phẩm, hai bộ quần áo sạch và một đôi giày, còn ba lô của Lý Du, ngoài quần áo của anh thì trống rỗng. Ngay cả khẩu s.ú.n.g mà anh cất giấu cũng đã bị lấy đi.

 

rong ba lô của Tần Dịch còn có một mảnh giấy. Lý Du nhặt lên đọc to: “Tần Dịch, khi em trở lại đây, chúng ta có lẽ đã rời đi rồi. Khả năng sống sót của Lý Du sau khi bị cương thi bắt đi là rất thấp, không cần tìm thêm nữa. Trong ba lô có thực phẩm, quần áo và công cụ phòng thân, em hãy rời khỏi đây và đến thị trấn bên ngoài tìm một người tên Tả Hựu. Đưa tờ giấy này cho anh ấy, anh ấy sẽ giúp em sắp xếp cuộc sống sau này. Chị Linh Lung.”

 
< />Nét chữ của Linh Lung thanh tú cứng cáp, trông rất dễ chịu. Trước đây, Lý Du từng có nhiều oán hận đối với nhóm của Linh Lung, nhưng khi thấy những gì Linh Lung chuẩn bị cho Tần Dịch, anh cũng dần dẹp bỏ bớt oán hận trong lòng. Anh hiểu rằng tính chất của đội này là như vậy, sẽ bỏ rơi bất cứ thành viên nào trở thành gánh nặng. Một khi đã xác định Lý Du không còn hy vọng sống sót, họ sẽ không phí thêm chút sức lực nào vì anh.

 

“Thật là một đám điên mà!” Lý Du thở dài, cảm thấy xa rời những người này thực sự là điều tốt.

 


 



“Chúng ta sẽ tự tìm Âm Dương Phù, sau đó tiếp tục tìm kho báu của Thạch Đạt Khai.” Lý Du nói với Lý Thất.

 

(Not e của bạn Mộc: Trong lịch sử Trung Quốc thì Dực Vương tên thật là Thạch Đạt Khai ạ. Không hiểu lần trước tớ nhầm kiểu gì mà note là Thạch Đạt Khải. Giờ không biết ở chương nào nữa mà sửa. Nhưng từ chương này trở đi tớ sẽ dịch đúng là Thạch Đạt Khai ạ).

 


 


 


 
< />Lý Du quan sát kỹ Lý Thất, phát hiện rằng sau khi phơi nắng, sắc mặt trắng bệch của Lý Thất đã giảm đi đáng kể, thậm chí trên gương mặt còn ửng lên chút sắc hồng.

 
“Tên này thật sự là cương thi sao?” Trong lòng Lý Du nảy sinh một câu hỏi lớn. “Chuyện này thật sự không hợp lý…”



 

“Lý Thất…” Lý Du lại lên tiếng hỏi: “Ngươi có biết chính xác vị trí của Mộ Quỷ Vương không?”

 
“Ừm… biết.”

 
“Mộ Quỷ Vương có phải là lăng mộ Cửu Phụng Triều Long không? Tại sao ngươi lại ngăn cản ta đến đó?”

 
< “Không phải… nơi đó… là bẫy.” Giọng của Lý Thất hơi ngắt quãng, nhưng nội dung lời nói khiến Lý Du vô cùng kinh ngạc.

 
Hóa ra ngôi mộ mà Ngũ thúc cùng những người khác đang đến, mộ Cửu Phụng Triều Long đó, là giả sao? Thực chất đó là Mộ Quỷ Vương? Làm sao Lý Thất biết được điều này?