Chương 26
Đợi khi Lương Phượng đem mấy bé phượng hoàng thêu xong hết, thì đại quân của Tiêu Dương cũng tiến vào hoàng đô Tề Lâm của Nam Lương.
Cuối thu, Tề Lâm đâu đâu cũng tiêu điều, binh mã đi đến đâu tiếng thét tiếng khóc la kêu đến đó.
i quân của Tiêu Dương đánh vào hoàng cung Nam Lương, cung nữ thái giám trong cung cuống quít tháo chạy ra ngoài, mới đến cửa cung đều bị thiết giáp bên ngoài vào vây chặn tàn sát, máu tanh vãi khắp nơi. Trong lúc hỗn loạn không biết người nào châm lửa, hỏa thế cuồn cuộn bóc lên, khói bay mù mịch từng trận, bay cao lên trời, không khí khủng bố lan tràn. Tiêu Dương nghiêm mặt, phân phó cấp dưới khống chế hỏa thế, bản thân cằm kiếm vào hậu cung.
Đáng tiếc, hoàng thất Nam Lương hầu hết đều sớm chạy mất, y cười lạnh, chỉ là sau này lùng bắt, có hơi phiền nên cảm thấy rất khó chịu.
êu Dương đứng ở bên hồ, cách người đó một đoạn không xa cũng không gần.
L úc này Tiêu Dương không quan tâm người này là hoàng đế thật hay giả, dù là người nào y đều phải giết.
Y vẫy tay ra hiệu, khiến thủ hạ nâng cung tiễn lên.
ự mình kéo cung tên, ngắm ngay người mặc long bào kia.
H ai má y lay dính ít máu, khóe miệng câu ra một nụ cười thị huyết.
Tên đã lên dây _______
Bỗng nhiên liền truyền đến âm thanh binh khí rơi xuống từ phía sau!
T iêu Dương kinh hãi, muốn quay đầu lại, lại phát giác bản thân bị đinh lại tại chỗ, không thể cử động được!
Mặc cho hai mắt y sung huyết, vành mắt đau như muốn nứt.
Tr ng đến y không thể tự hỏi, trùng đến khiến y không thở nổi!
C huyện phát sinh trong giây lát, nhanh đến làm cho y tưởng như trong mộng của bản thân.
i quân của Tiêu Dương đánh vào hoàng cung Nam Lương, cung nữ thái giám trong cung cuống quít tháo chạy ra ngoài, mới đến cửa cung đều bị thiết giáp bên ngoài vào vây chặn tàn sát, máu tanh vãi khắp nơi. Trong lúc hỗn loạn không biết người nào châm lửa, hỏa thế cuồn cuộn bóc lên, khói bay mù mịch từng trận, bay cao lên trời, không khí khủng bố lan tràn. Tiêu Dương nghiêm mặt, phân phó cấp dưới khống chế hỏa thế, bản thân cằm kiếm vào hậu cung.
Đáng tiếc, hoàng thất Nam Lương hầu hết đều sớm chạy mất, y cười lạnh, chỉ là sau này lùng bắt, có hơi phiền nên cảm thấy rất khó chịu.
êu Dương đứng ở bên hồ, cách người đó một đoạn không xa cũng không gần.
L úc này Tiêu Dương không quan tâm người này là hoàng đế thật hay giả, dù là người nào y đều phải giết.
Y vẫy tay ra hiệu, khiến thủ hạ nâng cung tiễn lên.
ự mình kéo cung tên, ngắm ngay người mặc long bào kia.
H ai má y lay dính ít máu, khóe miệng câu ra một nụ cười thị huyết.
T iêu Dương kinh hãi, muốn quay đầu lại, lại phát giác bản thân bị đinh lại tại chỗ, không thể cử động được!
Tr ng đến y không thể tự hỏi, trùng đến khiến y không thở nổi!
C huyện phát sinh trong giây lát, nhanh đến làm cho y tưởng như trong mộng của bản thân.