Chương 35: Nàng ma men Sênh Sênh

Lục Gia Xuyên những tưởng rằng chặn ngang giữa đường có thể bóp nát lời tỏ tình từ trong trứng của anh quản lý, nào ngờ anh chàng kia không chỉ là một chàng trai rất kiên cường, mà còn là cậu mập dẻo dai quyết không chùn bước mà dũng cảm tấn công.

Ngay hôm sau khi tỏ tình thất bại, chàng ta râu ria xồm xàm ngồi trong tiệm u buồn cả một ngày, chống má nhìn Chu Sênh Sênh bận bịu chạy qua chạy lại, trong mắt ngập tràn nỗi u buồn thật khiến người ta tan nát con tim.

Chút ánh sáng lé loi khẽ trở mình trong nỗi u buồn vô tận, cuối cùng lại biến thành sự dũng cảm quyết chí tiến lên.

Anh chàng chuẩn bị mất nguyên một ngày, cuối cùng đến tối liền kéo Chu Sênh Sênh vào phòng thay đồ.

Chu Sênh Sênh cho rằng anh lại muốn làm cái trò “Tiêu thụ nội bộ”, liền dở khóc dở cười nhìn anh đứng bên cạnh cửa thò đầu ra ngó nghiêng, cứ như đang sợ có người nghe lén câu chuyện tiếp theo của hai người.

“Anh quản lý, sắp đến lúc tan làm rồi đấy, nếu anh muốn chiếm dụng thời gian cá nhân của em, chúng ta sẽ phải bàn về tiền lương tăng ca đấy nhé, anh tính thế nào đây?”

Anh chàng mập có chút khẩn trương quay đầu lại nhìn cô, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi.

Anh cúi đầu có vẻ đang cân nhắc gì đó, cuối cùng thì quyết tâm nói: “Được, anh trả em lương làm thêm giờ.”

Chu Sênh Sênh không tin, cười tủm tỉm xòe hai tay ra: “Được, vậy anh trả đi!”

Ngay sau đó, anh quản lý lấy thứ gì đó trong túi áo khoác đã chuẩn bị từ trước, một tờ giấy chứng nhận được gập đôi lại, trịnh trọng đặt trong lòng bàn tay Chu Sênh Sênh.

Cô hơi ngạc nhiên, từ từ mở tờ giấy kia ra.

Trên đó là bảy chữ: Giấy chứng nhận đăng ký kinh doanh.

Như vừa chạm tay vào cục khoai lang nóng rẫy, Chu Sênh Sênh bỗng rụt tay lại, khiến tờ giấy mỏng tanh kia lảo đảo rồi rơi xuống mặt đất.

Anh quản lý đầu đầy mồ hôi cúi người xuống nhặt tờ giấy kia lên, cuối cùng quyết tâm nhìn cô: “An An, anh nghiêm túc đấy .”

“Chẳng vui gì cả.” Chu Sênh Sênh nóng lòng đẩy cửa muốn thoát khỏi cảnh lúng túng này, nhưng anh quản lý lại giữ chặt cổ tay cô.

“Có phải anh đang đùa không, anh nghĩ em là người hiểu rõ nhất.”

Cô đưa lưng vè phía anh, dừng chân đứng lại, trong lòng như đang chứa một ấm nước sôi, phiền muộn, chua xót, tiếc nuối, cảm kích… Nhiều cảm xúc đang hội tụ cùng nhau, bốc hơi mà lên, cuộn tròn trong lồng ngực cô, mãi chẳng tiêu tan.

Đương nhiên cô biết anh không đùa.

Nhưng chính vì anh nghiêm túc, cô mới nóng lòng muốn thoát khỏi anh. Cô không phải là người đáng để anh trao chân tình, thậm chí cô còn chẳng thể ở lại quán café này lâu dài, vậy cô phải dùng thứ gì để đổi lại sự chân thành của anh đây?

Chu Sênh Sênh xoay người lại, nhìn thẳng vào gương mặt thanh tú kia.

Trước kia cô đã từng đọc đâu đó trên mạng rằng, những người mập thường tự khích lệ bản thân bằng mấy câu như: Người béo đông ấm hạ mát, ôm người béo sẽ rất thoải mái, những người béo có tấm lòng lương thiện… Đoạn văn buồn cười đó còn nói thêm những gì nữa, cô cũng chẳng còn nhớ nữa.

Nhưng hiện tại khi nhìn anh quản lý, cô lại nghĩ chắc không cần phải nhớ lại đoạn văn ấy cô cũng có thể tổng kết lại những ưu điểm của người mập rồi.

Cô vươn tay đến, có vẻ như đã hạ quyết tâm lắm rồi, dành tặng anh một cái ôm thật dịu dàng.

Trong phòng thay đồ chật chội nhưng sáng sủa, cô ghé vào bên tai anh nhẹ nhàng nói một câu: “Cám ơn anh, anh quản lý.”

Sau khi kết thúc cái ôm này, cô đứng thẳng người, nở nụ cười thật lòng lại rực rỡ: “Tuy rằng em không thể nhận tấm chân tình của anh, nhưng em thật sự rất vui vì anh đã dành tình cảm đó cho em.”

Chỉ trời mới biết, một người sống trên đời này phải đối mặt với bao kẻ trong ngoài bất nhất, nói những lời không thật lòng. Cám ơn anh đã cho em biết, trong thế giới cô độc mà nhỏ bé này, cũng có người nhìn em với ánh mắt nghiêm túc, dành cho em những tình cảm chân thành, hơn nữa cũng chẳng hỏi về quá khứ hay tương lai của em.

Cô cười xoay người đẩy cửa rời đi, trong mắt ẩn chứa những giọt nước mắt trong suốt.

Thật tiếc, sáng nay khi đọc báo online, dự báo thời tiết nói một tuần tới sẽ có mưa.

Cô lau nước mắt nơi khóe mi đi ra khỏi tiệm, vừa có cơn gió lạnh thổi qua, giọt nước kìm nén nãy giờ cuối cùng cũng rơi xuống.

Cô tự nói với bản thân mình: Chu Sênh Sênh, đừng lưu luyến. Dù lưu luyến cũng phải rời đi nên đừng làm những chuyện vô dụng. Thế nhưng nếu an ủi thực sự có tác dụng, nước mắt sẽ chẳng rơi nhiều đến thế.

***

Chu Sênh Sênh dừng chân lại trước một quán đồ nướng.

Giữa đêm đông giá lạnh thì chiếc lều bạt lớn màu xanh kia lại khiến người ta cảm thấy thật ấm áp, chiếc đèn vàng sáng rực treo trên đỉnh lều, tấm màn che bằng nhựa mỏng ngăn cách gió lạnh bên ngoài, mọi người bên trong tốp năm tốp ba ngồi chung một bàn, ăn cá nướng uống bia đêm.

Bỗng nhiên cô rất muốn say một trận.

Vén rèm đi vào tìm một chiếc bàn trong góc cùng, trên mặt bàn đầy mỡ cũng không sao cả, đây mới đúng là khói lửa giữa nhân gian. Cô lên tiếng gọi bà chủ: “Cho một thùng bia, ba mươi xiên thịt nướng!”

Bà chủ cười mỉm đi tới: “Em gái, đi một mình à?”

Cô gật đầu: “Một mình.”

Nghe thế thì bà chủ có vẻ chần chừ : “Một mình mà em uống nhiều thế…”

Chu Sênh Sênh hiểu ngay, cô đặt di động lên mặt bàn: “Nếu tôi uống say , chị có thể gọi điện cho bạn tôi tới đón.”

Cô mở danh bạ cá nhân, trong list danh sách ấy chỉ có lác đác vài cái tên, đứng đầu là 【 Bác sĩ núi lửa 】.

Dừng một chút, cô chỉ vào biệt danh của Lục Gia Xuyên: “Anh ta là người giàu lắm đấy.”

Bà chủ đã yên tâm, gọi người phục vụ mang bia tới, không lải nhải nhiều với cô nữa.

Chu Sênh Sênh đã lâu lắm rồi không say, một ngụm bia lành lạnh man mát vừa vào miệng đã khiến cô kích thích đến rùng cả mình, cô nhướn mày, cảm giác được luồng bia kia thiêu cháy yết hầu, chảy thẳng xuống bụng. Nhưng một lát sau, lông mày liền giãn ra, bởi vì men say là người bạn tốt nhất của bóng đêm.

Trong lòng đang có một suy nghĩ không muốn ai biết, cô đang nghĩ, nếu cô mượn men say, thì có đủ dũng cảm đối mặt với Lục Gia Xuyên, bộc lộ điều bí mật mà trước giờ cô chưa từng chia sẻ nó với ai không ?

Có lẽ là trong tiềm thức rất muốn mình uống say, nên sau khi mấy chai bia vào bụng, Chu Sênh Sênh quả thật đã say.

Cô không thèm giữ hình tượng vừa gặm cánh gà, vừa cười ha ha ngây ngô, rồi gác chân lên mặt bàn.

Bà chủ thấy cô đã bắt đầu say khướt, liền cầm chiếc di động trên bàn, bấm tám số gọi cho người có tên là 【Bác sĩ núi lửa 】 kia.

Chu Sênh Sênh còn đang ở đó giương nanh múa vuốt say khướt, hàm hàm hồ hồ nhìn anh phục vụ quát: “Tiểu tử, nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy mỹ nữ siêu cấp vô địch vũ trụ à?”

“……” Là chưa từng nhìn thấy mỹ nữ vừa gãi chân vừa gặm chân gà mới đúng.

***

Khi Lục Gia Xuyên lái xe tới thì Chu Sênh Sênh đã bắt đầu vừa cởi áo vừa ca hát .

“Sông lớn chảy về đông, sao trên trời trông về Bắc Đẩu, trông về Bắc Đẩu…hey hey you hey hey” [1] bsp;Cô tháo chiếc áo khoác, vừa “Hey hey”, vừa lấy cổ áo làm điểm tựa, coi chiếc áo như cánh quạt mà quay tròn vù vù.

[1] Nhạc phim Thủy Hử , bài Hảo Hán Ca.