Chương 51
Số lượng đồ cổ mà Lý Trường Đức để lại rất nhiều, có một số thứ ngay cả Nghê Phi cũng nói trên đó có nhiều linh khí, ít nhất cũng có hơn một nghìn năm lịch sử, nhưng có giá trị lịch sử hay không thì cô ấy không dám xác định. Vì vậy nghĩ tới nghĩ lui, Trần Dương quyết định trực tiếp quyên tặng cho viện bảo tàng thủ đô, để những người chuyên nghiệp tiến hành đánh giá.
Mạng lưới quan hệ của Trần Dương đều ở thủ đô, vì vậy tìm người cũng rất dễ dàng. Nhờ có một người bạn học, anh nhanh chóng liên lạc được với phó viện trưởng của viện bảo tàng thủ đô, hiện tại đang đảm nhiệm giáo sư khoa lịch sử của đại học Thủ Đô, ông Phương.
Ông Phương vừa nghe nói có người muốn quyên tặng một số lượng lớn văn vật, lại còn là vớt từ dưới biển lên, ban đầu có chút không tin. Nhưng sau khi nhìn ảnh mà Trần Dương gửi đến thì kích động đến mức làm vỡ cốc trà tử sa bảo bối của mình.
Không đoái hoài đến việc đau lòng, ông ấy lập tức mua vé, đưa theo một nhóm bạn cũ đã về nghỉ hưu bay thẳng đến thành phố Lam Tuyền. Trước khi đến Trần Dương đã nói rất nhiều lần, tỏ ý ngày mai mình sẽ về thủ đô, có thể mang đồ về. Nhưng ông Phương thì không chịu, người dùng bao tải để đựng văn vật có thể là người yêu quý bảo vệ văn vật sao?
“!!!” Trần Dương lại một lần nữa đội nồi.
Trần Dương gọi điện vào lúc chín giờ sáng, ông Phương lên máy bay lúc mười giờ đến đây, mười hai giờ xuống máy bay, cơm cũng không buồn ăn, đi thẳng đến khách sạn của Trần Dương, ôm khư khư lấy bao đồ cổ không đi đâu nữa.
Nghe nói chủ nhân quyên tặng văn vật còn có một yêu cầu là xây miếu Thành Hoàng, ông Phương khoát tay nói viện bảo tàng của bọn họ sẽ xây cái miếu Thành Hoàng này, vì vậy Trần Dương cũng bớt được việc.
Mạng lưới quan hệ của Trần Dương đều ở thủ đô, vì vậy tìm người cũng rất dễ dàng. Nhờ có một người bạn học, anh nhanh chóng liên lạc được với phó viện trưởng của viện bảo tàng thủ đô, hiện tại đang đảm nhiệm giáo sư khoa lịch sử của đại học Thủ Đô, ông Phương.
Ông Phương vừa nghe nói có người muốn quyên tặng một số lượng lớn văn vật, lại còn là vớt từ dưới biển lên, ban đầu có chút không tin. Nhưng sau khi nhìn ảnh mà Trần Dương gửi đến thì kích động đến mức làm vỡ cốc trà tử sa bảo bối của mình.
Không đoái hoài đến việc đau lòng, ông ấy lập tức mua vé, đưa theo một nhóm bạn cũ đã về nghỉ hưu bay thẳng đến thành phố Lam Tuyền. Trước khi đến Trần Dương đã nói rất nhiều lần, tỏ ý ngày mai mình sẽ về thủ đô, có thể mang đồ về. Nhưng ông Phương thì không chịu, người dùng bao tải để đựng văn vật có thể là người yêu quý bảo vệ văn vật sao?
“!!!” Trần Dương lại một lần nữa đội nồi.
Trần Dương gọi điện vào lúc chín giờ sáng, ông Phương lên máy bay lúc mười giờ đến đây, mười hai giờ xuống máy bay, cơm cũng không buồn ăn, đi thẳng đến khách sạn của Trần Dương, ôm khư khư lấy bao đồ cổ không đi đâu nữa.
Nghe nói chủ nhân quyên tặng văn vật còn có một yêu cầu là xây miếu Thành Hoàng, ông Phương khoát tay nói viện bảo tàng của bọn họ sẽ xây cái miếu Thành Hoàng này, vì vậy Trần Dương cũng bớt được việc.