Chương 52

Editor: Sakura Trang

“Thê chủ... Nghĩ muốn hài tử?” Kỳ Yến an thuận mặc cho nữ tử dày vò đầu tóc của y, chỉ hơi rũ tròng mắt thấp giọng hỏi.



hẳng qua sợ người trong ngực nghĩ nhiều, ngay sau đó nàng lại kèm câu giải thích: “Nhưng đối với hài tử của Yến nhi, dĩ nhiên là ta có mang theo mong đợi.”



“Kia nếu là ta... Không cho được thê chủ hài tử này...” Đối với người trong lòng, Kỳ Yến tự nhận không cách nào làm được che giấu. Nhưng tuy là kiên định nói ra khỏi miệng, sắc mặt của y vẫn là không tránh được càng khỏi bệnh tái nhợt mấy phần, môi mím chặt cũng mất huyết sắc.




“Để cho chàng không yên lòng như vậy.” Dứt lời Vi Sinh Lan hơi liễm nụ cười trên mặt, phu lang nhà mình từ trước đến giờ tâm tư nội liễm, đối mặt nàng là có chút ngoại lệ, nhưng cũng chưa bao giờ sẽ biểu lộ rõ như vậy.




Nàng nói ta không dễ... không dễ mang thai tử tự.” Thực tế Kỳ Yến từng thấp thỏm không biết người đang ôm y trước mắt này sẽ nguyện ý để cho y mang thai tử tự hay không, hiện biết được đối phương cũng là đang mong đợi như y vậy… Y lại mất năng lực đáp lại.



Mặc dù có hài tử, sinh ra được cũng rất có thể sẽ như ta có một thân thể không khỏe mạnh… Thậm chí có thể một đôi chân tàn phế…” Ngôn ngữ khô khốc, dứt lời Kỳ Yến liền mím chặt môi lần nữa.







Thấy đối phương không chút do dự lắc đầu, Vi Sinh Lan nắm lấy cằm của y: “Bệnh ở chân có thể trị, thân thể không khỏe mạnh cũng có thể từ từ điều dưỡng, hài tử của ta và Yến nhi, ta tất nhiên sẽ nhất mực cưng chìu, lại nói ăn mặc sinh hoạt có chỗ nào có thể tốt hơn so với hoàng gia?”




Còn việc không dễ mang thai tử tự, “Tới với không dễ có mang con cháu, Yến nhi là muốn nói... Ta không đủ cố gắng?” Lời nói mới vừa rơi xuống, Vi Sinh Lan thoáng gần sát liền chạm vào bờ môi mềm mại kia.

N ày dĩ nhiên không phải một lời nói nghiêm túc nhưng dùng để chuyển đề tài đã là đủ rồi.



Ph i nói cổ thân thể này sớm bị Vi Sinh Lan đè ở dưới người thương yêu qua không biết bao nhiêu lần, chỗ nhạy cảm tự nhiên cũng là sớm bị nắm giữ tất cả.

ưng không khéo ở thời điểm này...

“Chủ tử, thuốc tắm đã chuẩn bị… xong”




Lui ra khỏi bờ môi đã chạm sát vào nhau, Vi Sinh Lan nghiêng đầu đối với Vân Sanh cách đó không xa đang cúi đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm sàn nhà, nhẹ ‘Ừ’ một tiếng.

Đợi Vân Sanh thức thời lui ra, Vi Sinh Lan cũng thần sắc tự nhiên đem tay đã dò vào đến trong vạt áo thu về, điều chỉnh tư thế ôm ngang người đi vào trong phòng.


Mùi dược liệu nồng nặc để cho nàng hơi cau mày, nhưng vẫn là vững vàng ôm chặt người vào ôm vào trong ngực.






Mỗi một chỗ trên người Yến nhi chỗ nào ta không chạm qua?” Trong lời nói tuy là trêu đùa, động tác của Vi Sinh Lan cũng không chậm chút nào, đem người bị nàng bóc không còn một mống chuyển vào trong thùng nước tắm.









Nóng...” Ước chừng qua mười phút, người ngâm ở trong thuốc tắm dần dần cảm thấy trừ nơi hai chân vẫn không có kia của y, những bộ phận còn lại ngâm vào trong nước cũng mơ hồ có chút nóng.



Yến nhi chịu đựng thêm một chút nữa.” Giọng Vi Sinh Lan ôn tồn dụ dỗ, nàng dĩ nhiên không muốn để phu lang nhà mình khó chịu… Nhưng nghe theo giải thích của Kiều Hành, trước mắt đây là tình trạng tất nhiên sẽ có.

C n ngươi đen thui tựa như phủ một tầng sương mù, Kỳ Yến kéo xuống tay dán vào trên má y, nhưng là chỉ hơi cúi đầu xuống đem trán để ở nơi lòng bàn tay của Vi Sinh Lan, tròng mắt nửa khép.









N gười nọ được chuyển đến trên giường hàm hồ không rõ đáp một tiếng, thanh âm vừa yếu lại nhỏ đến khó nghe rõ. Trên người chỉ mặc một chiếc áo ngủ bằng gấm, hai chân thon dài mà trắng nõn ưu mỹ vì để tiện châm cứu mà bộc lộ ra bên ngoài.

Đem áo ngủ bằng gấm khoác trên người kéo lên chút nữa, người nằm ở trên giường nhỏ hơi nghiêng đầu liền chôn dung nhan trong trẻo vào trong gối mềm mại.






Ừ.” Kỳ Yến gọi, Vi Sinh Lan liền không keo kiệt đáp lại. Hiện lúc trên đùi phu lang nhà mình vẫn chưa có tri giác, đều đã thẹn thành như vậy... Nếu là chờ chữa sau đó mới làm chuyện này với y, màu đỏ trên mặt này cũng không biết là sẽ đậm hơn mấy phần.