Chương 57
Editor: Sakura Trang
Yêu ai yêu tất cả của người đó?
ản ứng lại Vi Sinh Lan cũng có chút dở khóc dở cười, bình giấm này của phu lang nhà mình không khỏi là quá nhiều chút…
Dĩ nhiên động tác lần này sẽ không chỉ dừng lại ở bề ngoài, hàm răng vốn khép lại của mỹ nhân chỉ làm một lần chống cự yếu ớt liền chủ động vì người xâm nhập mở rộng cửa, nhất thời toàn bộ khoang miệng bị người xâm chiếm cướp đoạt.
ậy không thể làm gì khác hơn là nhìn tay nhẹ nhàng như vậy liền bị y đè lại không động được, Kỳ Yến chậm lại tim đập dồn dập, hơi yên lòng một chút.
“ ê chủ...” Đôi con ngươi đen thui cuối cùng sanh sanh lộ ra mấy phần ý xin tha, liền một tiếng kêu này cũng là như vậy. Đến cảnh giới này, Kỳ Yến cũng đã sớm đem chuyện định nói quên đi.
N ưng y thấy Vi Sinh Lan cúi mi, mỉm cười đáp lại y một tiếng, thực tế trên động tác lại cũng không ngừng.
Không còn cách một tầng y phục, lòng bàn tay của Vi Sinh Lan trực tiếp chạm vào da thịt trơn nhẵn hơi lạnh của mỹ nhân trong ngực, nhẹ nhàng chạm vào khe hở giữa chân, chạm vào phân thân xoa vuốt chơi đùa.
Vì vậy đôi con ngươi đen thui tỏ ra càng thêm trong suốt, hơi hiện lên ánh nước, ý xin tha cũng nặng hơn mấy phần.
Vi Sinh Lan không lên tiếng đáp lại, liền cúi người xuống ôm ngang người trong ngực lên, một đường đi tới cạnh giường nhỏ lại đem người trong ngực đặt cẩn thận lên giường nhỏ.
ất đồng chính là, trong trong con ngươi thanh nhuận không có thần sắc xin tha nữa, tư thái nằm trên giường nhỏ hết sức nhu thuận.
Vi Sinh Lan chính là ăn đúng một điểm này. Nếu là trêu đùa, phu lang nhà mình có lẽ sẽ còn có chút ngăn cản không đáng kể và chút yếu ớt xin tha. Nhưng nếu là thật chính muốn đòi lấy, phu lang nhà mình thì sẽ trở nên ngoan thuận lại mềm mại đến không tưởng.
Đem mỹ nhân sắc mặt điệt lệ áp dưới người đòi lấy, mỹ nhân dưới người khẽ nhếch bờ môi liền không ngừng tràn ra tiếng than nhẹ dễ nghe.
Phu lang nhà mình yêu nàng, ngay cả suy nghĩ đều bị nàng gắt gao gắt gao.
Sẽ không có tuyển tú, cũng sẽ không có ‘Yêu ai yêu tất cả của người đó’.” Nghe những lời này, Kỳ Yến đã là rơi vào tay giặc cùng với bể tình mà Vi Sinh Lan giăng ra, nhưng y vẫn là cố gắng mở mắt, gọi là chủ động đem thân thể đã bị lột sạch sẽ đưa cho người muốn xâm chiếm y.
Nh ng đợi hôm sau Kỳ Yến tỉnh lại, ý nghĩ đầu tiên toát ra chính là hôm qua y rõ ràng là bị người trong lòng bao lấy từng chút tiến vào…
“Hiện đã gần đến thời gian dùng cơm trưa.” Một chút liền đọc hiểu ý trong ánh mắt mê muội của trên giường nhỏ người nọ, Vi Sinh Lan mỉm cười dùng giọng ôn hòa trả lời.
Thời gian này, nàng đã sớm kết thúc lâm triều, lại trở về Chiêu Quân điện đã lâu. Hôm qua đem nhà mình phu lang đè ở dưới người đòi lấy suốt một đêm, lấy thể chất bệnh yếu… Càng về sau đã là có chút thể lực không được, nghĩ cũng biết nhất định là mệt nhọc.
Không truyền thị tử, Vi Sinh Lan tự mình giúp người trên giường nhỏ rửa mặt thay y phục. Da thịt Lộ ra mấy phần tái nhợt yếu ớt vô luận là ngực hơi có vẻ đơn bạc hay là phần lưng đường cong ưu mỹ, hoặc giả là những vùng bí ẩn khác… Khắp nơi tất cả đều đóng dấu qua dấu vết bị thương yêu qua.
V i Sinh Lan đem đầu ngón tay nhẹ vuốt lên một dấu vết trên bờ eo mềm dẻo, lúc này liền cảm giác được người bị nàng chạm vào hơi run lên một chút.
ê duyệt tấu chương Vi Sinh Lan cũng không ý tưởng muốn tận lực tránh phu lang nhà mình, ngược lại thì đối phương thấy thậm chí là mở ra tấu chương liền không xít tới gần nữa, thậm chí là lui ra một chút.
ợi Kỳ Yến đẩy xe lăn đến bên cạnh, Vi Sinh Lan tay của y hướng lên đó lật một cái, ngay sau đó đật một vật bằng ngọc vào lòng bàn tay đang mở ra.
Ng ười trên xe lăn cúi đầu nhìn một cái, không kiềm được sững sờ một cái. Bạch ngọc ấm áp được điêu khắc tỉ mỉ, trên đó chạm trổ bàn long đại biểu hoàng quyền vô thượng.
“Ấn tỳ...” Kỳ Yến theo bản năng nhẹ nói một tiếng.
“Những thứ này phê duyệt xong, liền làm phiền Yến nhi tới giúp ta đóng ấn tỳ.” Cho dù là thông qua hay không thông qua, luôn là không thiếu được phải dùng ấn tỳ này đóng dấu một cái.
gười trên xe lăn gật đầu một cái, mắt thoáng rủ xuống nhưng không che được trong mắt sáng lên, nhẹ ‘Vâng’ một tiếng cũng vô cùng ôn nhuận.
“Chủ tử, mới vừa nói là người của lễ bộ đưa tới một tập tranh.” Có thể còn dùng xưng hô ‘chủ tử’ này đến gọi Vi Sinh Lan cũng chỉ có Vân Sanh, dĩ nhiên đây là Vi Sinh Lan để cho hắn không cần đổi.
Dùng hai tay nâng lên, cuối cùng liền tự nhiên thõng xuống, này vừa mở ra... Nhưng là một bức họa nam tử trẻ tuổi, dưới góc phải còn ghi nhi tử của Kinh phủ doãn, năm nay mười chín tuổi.
N àng ho nhẹ một tiếng chuẩn bị khép bức họa lại, ý định vừa hiện lên, trên mu bàn tay liền xuất hiện xúc cảm mềm mại ôn lạnh.
Hửm? Vi Sinh Lan đưa tay nắm lấy cằm của người trên xe lăn, trên dưới cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt một phen.
“Lời ấy ngược lại cũng đúng.” Tiếng nói rơi xuống, nàng liền nhẹ nhàng ôm người trên xe lăn vào trong ngực.
“Chẳng qua xem tư thái ôn nhiên, cả người khí độ ngược lại là rất là xuất chúng…” Thần sắc trên mặt người trong ngực thoáng chốc liền từ trời quang chuyển âm u, tuy biết không nên, Vi Sinh Lan vẫn là không nhịn được tràn ra từ cổ họng một trận cười khẽ, xít lại gần đến vành tai trắng nõn của người trong ngực hôn một cái, ôn thanh nói: “Không bằng Yến nhi.”
Vi Sinh Lan khẽ cắn một chút lên vành tai đỏ ửng của người trong ngực, tiếp đó lại làm một phen hôn an ủi trên đó, mỉm cười ngữ điệu nhẹ chậm chạp nói: “Không bằng Yến nhi.”
Vả lại tính tình cũng tốt, khôn khéo ôn thuận, mềm mại có thể bắt nạt… Bộ dáng mỗi lần chịu nàng trêu đùa cũng là phá lệ động lòng người.
Lúc này Vi Sinh Lan hiển nhiên là lựa chọn quên lãng bộ dáng hung ác của Kỳ Yến khi đối đãi người ngoài, suy nghĩ một chút cái tên lúc săn bắn mùa thu bị đánh gãy tứ chi gân mạch, hiển nhiên đối với người bên cạnh, Kỳ Yến là không có dính dáng nửa phần quan hệ với những chữ trên.
úng là thanh nhã như liên...” Vi Sinh Lan đáp bằng một câu khẳng định, chỉ chẳng qua lập tức liền tiếp một câu: “Nhưng vẫn là không bằng Yến nhi.”
Tốt lắm, không nhìn nữa?” Hiểu rõ da mặt của phu lang nhà mình đã là không chịu nổi, Vi Sinh Lan hơi rũ mi mắt, định bỏ qua cho y.
Kỳ Yến nhưng chậm rãi đem thân thể dựa sát vào trong ngực Vi Sinh Lan tầm mắt dời tới trên bức họa, ngữ điệu nhẹ chậm nói: “Là cuộn cuối cùng, thể chủ sao không nhìn nốt.”
V i Sinh Lan hơi mang không biết làm sao rũ mắt, vẫn là thuận ý nghĩ người trong ngực, tùy y mở ra bức họa cuối cùng.
“Rách rồi.” Lúc này tay Kỳ Yến đặt trên bức họa bỗng nhiên nắm chặt, liền khiến nó rách ra một đoạn.
Xé cũng tốt.” Tuy biết hiểu phu lang nhà mình chẳng qua là dưới tình thế cấp bách lỡ tay, Vi Sinh Lan ho nhẹ một tiếng liền chuẩn bị biết thời biết thế. Nàng nếu lại liếc mắt nhìn thêm nữa, còn không biết bình giấm ôm trong ngực sẽ nghiêng đổ vãi thành cái dạng gì.
hê chủ cảm thấy huynh trưởng của ta như thế nào?” Kỳ Yến sau khi nói xong dừng một chút, tiếp đó lại nhẹ bổ sung một câu: “So với ta... Như thế nào?” Huynh trưởng này của y đích xác là có một cái xác tốt, y cũng muốn biết cái nhìn của người trong lòng là như thế nào.
Thấy hắn, ta cũng chỉ có thể nghĩ đến Yến nhi.” Không trả lời thẳng, Vi Sinh Lan nâng cằm thần sắc trong con ngươi lại là phá lệ nghiêm túc. Chẳng qua này đích xác cũng là lời thật, thấy dung nhan có mấy phần tương tự dung nhan phu lang nhà mình, nàng chỉ biết mất thần suy nghĩ phu lang nhà mình như thế nào.
ồi sau đó trầm ngâm chốc lát, Vi Sinh Lan hơi gợi lên cằm người trong ngực, hạ mi mắt mỉm cười.
Tóm lại những lời nàng nói đằng trước đều là sự thật, câu thổ lộ này cũng không khó để nói ra.
Sa u nửa tháng, đến thời gian ước định bước kế tiếp chữa trị, Kiều Hành bị nửa mời nửa cưỡng bức vào ở trong cung cuối cùng cũng xuất hiện. Chẳng qua thực tế Kiều Hành cũng không có bao nhiêu bất mãn, dẫu sao từ lúc bị ‘mời’ Vào trong cung, nàng liền vẫn là được hầu hạ chu đáo.
Kiều Hành nhận lấy hộp gỗ tử đàn kia sau cũng không thèm nhìn tới liền đem nhét vào trong ống tay áo, không chút nào gọi là có ý định muốn mở ra kiểm nghiệm một phen. Nàng nhìn một cái về phía người trên xe lăn đang ngồi một cách nhu thuận yên tĩnh bên cạnh Vi Sinh Lan, tiếp đó đem một chai thuốc hoa văn tinh tế và một chồng giấy lớn đặt trên bàn dài.
Thuốc này mỗi ngày bôi một lần, phương pháp phối trí Kiều mỗ cũng đã viết xuống. Vả lại cần một cây quải trượng, tuy nói hiện chính quân ngay cả đứng cũng có chút miễn cưỡng, sẽ có cảm giác đau đớn... Nhưng vẫn là muốn mỗi ngày luyện tập một chút.” Đối với bệnh nhân của mình, Kiều Hành vẫn là đủ xứng chức.
C ng đi, mồ hôi lấm tấm trên trán Kỳ Yến liền càng tăng nhiều, dung nhan đỏ ửng cũng dần dần khôi phục lại tái nhợt. Hai chân bắt đầu thoát ly ý chí của y xuất hiện một chút run rẩy, đau đớn một mực kềm chế cũng không nén được muốn lan tràn ra.
Kỳ Yến cắn chặt môi dưới còn muốn tiếp tục, nhưng một khắc sau hai chân của y liền không tiếp xúc mặt đất nữa.
Ở lúc nhận ra được thân thể đang ôm xuất hiện hơi run rẩy nho nhỏ, Vi Sinh Lan liền ôm ngang người nọ lên.
Đã là có hơn một giờ, hôm nay đến đây chấm dứt.” Cũng không đem người trong ngực đặt trên xe lăn, Vi Sinh Lan sau khi ngồi xuống ghế gỗ chạm hoa vẫn ôm Kỳ Yến vào trong ngực, cho đến đôi con ngươi đen thui không còn biểu hiện đau đớn nữa mới đặt tay lên đùi xoa bóp.
ô hấp người trong ngực vẫn là dồn dập, Vi Sinh Lan liền không chán phiền phức một lần lại một lần vỗ nhẹ vuốt sống lưng của y: “Đại điển phong hậu, Yến nhi chỉ cần cùng ta đi hết đoạn đường vào tế tự điện là được, ước chừng chỉ cần hơn hai mươi bước.”
Kỳ Yến ngước đầu, nhất thời hãm sâu vào con ngươi hồ mặc tràn đầy nhu sắc.
< >…
Yêu ai yêu tất cả của người đó?
ản ứng lại Vi Sinh Lan cũng có chút dở khóc dở cười, bình giấm này của phu lang nhà mình không khỏi là quá nhiều chút…
Dĩ nhiên động tác lần này sẽ không chỉ dừng lại ở bề ngoài, hàm răng vốn khép lại của mỹ nhân chỉ làm một lần chống cự yếu ớt liền chủ động vì người xâm nhập mở rộng cửa, nhất thời toàn bộ khoang miệng bị người xâm chiếm cướp đoạt.
ậy không thể làm gì khác hơn là nhìn tay nhẹ nhàng như vậy liền bị y đè lại không động được, Kỳ Yến chậm lại tim đập dồn dập, hơi yên lòng một chút.
“ ê chủ...” Đôi con ngươi đen thui cuối cùng sanh sanh lộ ra mấy phần ý xin tha, liền một tiếng kêu này cũng là như vậy. Đến cảnh giới này, Kỳ Yến cũng đã sớm đem chuyện định nói quên đi.
N ưng y thấy Vi Sinh Lan cúi mi, mỉm cười đáp lại y một tiếng, thực tế trên động tác lại cũng không ngừng.
Vì vậy đôi con ngươi đen thui tỏ ra càng thêm trong suốt, hơi hiện lên ánh nước, ý xin tha cũng nặng hơn mấy phần.
ất đồng chính là, trong trong con ngươi thanh nhuận không có thần sắc xin tha nữa, tư thái nằm trên giường nhỏ hết sức nhu thuận.
Phu lang nhà mình yêu nàng, ngay cả suy nghĩ đều bị nàng gắt gao gắt gao.
Sẽ không có tuyển tú, cũng sẽ không có ‘Yêu ai yêu tất cả của người đó’.” Nghe những lời này, Kỳ Yến đã là rơi vào tay giặc cùng với bể tình mà Vi Sinh Lan giăng ra, nhưng y vẫn là cố gắng mở mắt, gọi là chủ động đem thân thể đã bị lột sạch sẽ đưa cho người muốn xâm chiếm y.
Nh ng đợi hôm sau Kỳ Yến tỉnh lại, ý nghĩ đầu tiên toát ra chính là hôm qua y rõ ràng là bị người trong lòng bao lấy từng chút tiến vào…
V i Sinh Lan đem đầu ngón tay nhẹ vuốt lên một dấu vết trên bờ eo mềm dẻo, lúc này liền cảm giác được người bị nàng chạm vào hơi run lên một chút.
ê duyệt tấu chương Vi Sinh Lan cũng không ý tưởng muốn tận lực tránh phu lang nhà mình, ngược lại thì đối phương thấy thậm chí là mở ra tấu chương liền không xít tới gần nữa, thậm chí là lui ra một chút.
ợi Kỳ Yến đẩy xe lăn đến bên cạnh, Vi Sinh Lan tay của y hướng lên đó lật một cái, ngay sau đó đật một vật bằng ngọc vào lòng bàn tay đang mở ra.
Ng ười trên xe lăn cúi đầu nhìn một cái, không kiềm được sững sờ một cái. Bạch ngọc ấm áp được điêu khắc tỉ mỉ, trên đó chạm trổ bàn long đại biểu hoàng quyền vô thượng.
gười trên xe lăn gật đầu một cái, mắt thoáng rủ xuống nhưng không che được trong mắt sáng lên, nhẹ ‘Vâng’ một tiếng cũng vô cùng ôn nhuận.
Dùng hai tay nâng lên, cuối cùng liền tự nhiên thõng xuống, này vừa mở ra... Nhưng là một bức họa nam tử trẻ tuổi, dưới góc phải còn ghi nhi tử của Kinh phủ doãn, năm nay mười chín tuổi.
N àng ho nhẹ một tiếng chuẩn bị khép bức họa lại, ý định vừa hiện lên, trên mu bàn tay liền xuất hiện xúc cảm mềm mại ôn lạnh.
“Lời ấy ngược lại cũng đúng.” Tiếng nói rơi xuống, nàng liền nhẹ nhàng ôm người trên xe lăn vào trong ngực.
Vi Sinh Lan khẽ cắn một chút lên vành tai đỏ ửng của người trong ngực, tiếp đó lại làm một phen hôn an ủi trên đó, mỉm cười ngữ điệu nhẹ chậm chạp nói: “Không bằng Yến nhi.”
úng là thanh nhã như liên...” Vi Sinh Lan đáp bằng một câu khẳng định, chỉ chẳng qua lập tức liền tiếp một câu: “Nhưng vẫn là không bằng Yến nhi.”
Tốt lắm, không nhìn nữa?” Hiểu rõ da mặt của phu lang nhà mình đã là không chịu nổi, Vi Sinh Lan hơi rũ mi mắt, định bỏ qua cho y.
Kỳ Yến nhưng chậm rãi đem thân thể dựa sát vào trong ngực Vi Sinh Lan tầm mắt dời tới trên bức họa, ngữ điệu nhẹ chậm nói: “Là cuộn cuối cùng, thể chủ sao không nhìn nốt.”
V i Sinh Lan hơi mang không biết làm sao rũ mắt, vẫn là thuận ý nghĩ người trong ngực, tùy y mở ra bức họa cuối cùng.
Xé cũng tốt.” Tuy biết hiểu phu lang nhà mình chẳng qua là dưới tình thế cấp bách lỡ tay, Vi Sinh Lan ho nhẹ một tiếng liền chuẩn bị biết thời biết thế. Nàng nếu lại liếc mắt nhìn thêm nữa, còn không biết bình giấm ôm trong ngực sẽ nghiêng đổ vãi thành cái dạng gì.
hê chủ cảm thấy huynh trưởng của ta như thế nào?” Kỳ Yến sau khi nói xong dừng một chút, tiếp đó lại nhẹ bổ sung một câu: “So với ta... Như thế nào?” Huynh trưởng này của y đích xác là có một cái xác tốt, y cũng muốn biết cái nhìn của người trong lòng là như thế nào.
Thấy hắn, ta cũng chỉ có thể nghĩ đến Yến nhi.” Không trả lời thẳng, Vi Sinh Lan nâng cằm thần sắc trong con ngươi lại là phá lệ nghiêm túc. Chẳng qua này đích xác cũng là lời thật, thấy dung nhan có mấy phần tương tự dung nhan phu lang nhà mình, nàng chỉ biết mất thần suy nghĩ phu lang nhà mình như thế nào.
ồi sau đó trầm ngâm chốc lát, Vi Sinh Lan hơi gợi lên cằm người trong ngực, hạ mi mắt mỉm cười.
Sa u nửa tháng, đến thời gian ước định bước kế tiếp chữa trị, Kiều Hành bị nửa mời nửa cưỡng bức vào ở trong cung cuối cùng cũng xuất hiện. Chẳng qua thực tế Kiều Hành cũng không có bao nhiêu bất mãn, dẫu sao từ lúc bị ‘mời’ Vào trong cung, nàng liền vẫn là được hầu hạ chu đáo.
Thuốc này mỗi ngày bôi một lần, phương pháp phối trí Kiều mỗ cũng đã viết xuống. Vả lại cần một cây quải trượng, tuy nói hiện chính quân ngay cả đứng cũng có chút miễn cưỡng, sẽ có cảm giác đau đớn... Nhưng vẫn là muốn mỗi ngày luyện tập một chút.” Đối với bệnh nhân của mình, Kiều Hành vẫn là đủ xứng chức.
C ng đi, mồ hôi lấm tấm trên trán Kỳ Yến liền càng tăng nhiều, dung nhan đỏ ửng cũng dần dần khôi phục lại tái nhợt. Hai chân bắt đầu thoát ly ý chí của y xuất hiện một chút run rẩy, đau đớn một mực kềm chế cũng không nén được muốn lan tràn ra.
Kỳ Yến cắn chặt môi dưới còn muốn tiếp tục, nhưng một khắc sau hai chân của y liền không tiếp xúc mặt đất nữa.
Ở lúc nhận ra được thân thể đang ôm xuất hiện hơi run rẩy nho nhỏ, Vi Sinh Lan liền ôm ngang người nọ lên.
Đã là có hơn một giờ, hôm nay đến đây chấm dứt.” Cũng không đem người trong ngực đặt trên xe lăn, Vi Sinh Lan sau khi ngồi xuống ghế gỗ chạm hoa vẫn ôm Kỳ Yến vào trong ngực, cho đến đôi con ngươi đen thui không còn biểu hiện đau đớn nữa mới đặt tay lên đùi xoa bóp.
ô hấp người trong ngực vẫn là dồn dập, Vi Sinh Lan liền không chán phiền phức một lần lại một lần vỗ nhẹ vuốt sống lưng của y: “Đại điển phong hậu, Yến nhi chỉ cần cùng ta đi hết đoạn đường vào tế tự điện là được, ước chừng chỉ cần hơn hai mươi bước.”
< >…