Chương 16: Sương sắc
Editor: Sakura Trang
“Yến Nhi…?” Trong giọng nói của Vi Sinh Lan mang theo mấy phần không xác định.
N gười trên xe lăn vốn nên là tóc dài đen như mực lúc này lại nhiễm sương sắc (màu sương), tròng mắt hơi rủ xuống cũng nhiễm sự mệt mỏi, cuối cùng khi không hiện ra mấy phần chật vật.
Kh ông khó đoán người trong đó là ai.
Vi Sinh Lan trầm mặc nhìn mấy giây hồi phục bình tĩnh đưa mắt đặt lên người Kỳ Yến lần nữa.
heo lý thì không thể chạm vào, vì sao lại…
ào ngờ vừa dứt lời liền bị người này gắt gao truy hỏi: “Thê chủ thích ta?”
Kia thê chủ có thể cười một chút với ta được hay không…” Người trên xe lăn lại dò xét nói lên yêu cầu. Y vừa lấy được một câu trả lời như mong muốn, bây giờ lại muốn một cái khác.
Nhất thời Vi Sinh Lan có chút buồn cười. Đợi thoát khỏi ảo trận, nàng nên tìm thời gian để cùng người này trong hiện thực giải thích một chút về chuyện của Dung Cảnh.
hê chủ có thể… Luôn bên ta hay không.” Có lẽ là nụ cười ôn nhu này quá có lực đầu độc, y lại hỏi một vấn đề vốn không nên hỏi.
“Ta biết.” Giọng nói nhỏ đến khó có thể nghe thấy.
Quá tham tình ái, có thứ lún sâu không thể thoát khỏi.
… strong>
…
“Ngươi tỉnh rồi?” Thiên Cơ nhíu mày, tốc độ phá trận này thực sự nhanh hơn nhiều so với nàng dự tính.
huyện đầu tiên mà Vi Sinh Lan sau khi thức dậy là ôm lấy phu lang nhà mình từ trên xe lăn xuống, ôm vào lòng.
Th iên Cơ đưa tay xoa xoa vết bầm trên cổ bị mũi kiếm đè vào, không thể không nói người cầm kiếm nắm lực đạo trong tay vô cùng chính xác, từ đầu đến cuối không thật sự là nàng bị thương.
Nàng bị người cầm kiếm kiềm chế nửa ngày… Người này ngược lại tốt, tỉnh lại liền có nhuyễn ngọc ôn hương để ôm đầy cõi lòng.
hiên Cơ cũng không chần chờ gật đầu một cái. Đi theo người này cũng không coi là thua thiệt cho mình, nàng tuy không thích những phiền phức bên ngoài, nhưng vẫn có thể hòa nhập. Lúc trước là thiếu một người có thể để cho nàng chủ động bước ra khu vườn này, hiện tại vạn sự đã sẵn sàng, gió đông cũng không thiếu.
Lại thấy Vi Sinh Lan chuyển ánh mắt lên trên cổ nàng, vẻ mặt mang theo nghi vấn… Thiên Cơ chỉ cười không nói.
am tử ánh mắt vừa nãy mới còn lạnh lẽo, hiện lên sát ý đối với nàng, hôm nay lại một bộ dáng ôn thuận khéo léo tựa vào trong ngực chủ thượng hiện tại của nàng.
Sắc trời đã tối, xem ra hôm nay là cần phải làm phiền chủ thượng khuất phục đợi phòng khách tá túc một đêm.” Thiên Cơ hết sức thuận miệng sửa lại xưng hô với Vi Sinh Lan.
V ì vậy không thể tránh khỏi chuyện giải quyết bữa tối.
Đường đường Chiêu vương cũng sẽ biết nấu nướng?” Thiên Cơ vốn còn bình tĩnh bước vào phòng bếp, lại không nghĩ rằng Vi Sinh Lan lại cũng đi theo, quả thực khiến cho lòng nàng kinh ngạc.
i Sinh Lan cong cong mi mắt, như chuyện đương nhiên hỏi ngược lại: “Đều là nữ tử, tiên sinh có thể, tại sao ta lại không thể?”
D ới tình huống có điều kiện Vi Sinh Lan sẽ không làm mình chịu thiệt, nhưng dưới tình huống không có điều kiện nàng cũng nguyện ý chấp nhận tạm. Cách phục vụ bản thân và thích nghi với hoàn cảnh, đương nàng phải học để tự lực cánh sinh.
Thiên Cơ giống như bị lời này làm cho nghẹn lời một chút, liền để mặc Vi Sinh Lan vào trong hỗ trợ.
T iên Cơ nhếch mép một cái, khoảng cách gần nhìn cảnh tượng thân mật bậc này không khỏi để cho nàng có mấy phần xoắn xuýt.
Lúc đêm khuya, Thiên Cơ không chút buồn ngủ mở mắt nhìn xà ngang trên nóc nhà.
ai người này… Thật cho nàng là người điếc hay sao?
“Yến Nhi…?” Trong giọng nói của Vi Sinh Lan mang theo mấy phần không xác định.
N gười trên xe lăn vốn nên là tóc dài đen như mực lúc này lại nhiễm sương sắc (màu sương), tròng mắt hơi rủ xuống cũng nhiễm sự mệt mỏi, cuối cùng khi không hiện ra mấy phần chật vật.
Kh ông khó đoán người trong đó là ai.
Vi Sinh Lan trầm mặc nhìn mấy giây hồi phục bình tĩnh đưa mắt đặt lên người Kỳ Yến lần nữa.
heo lý thì không thể chạm vào, vì sao lại…
ào ngờ vừa dứt lời liền bị người này gắt gao truy hỏi: “Thê chủ thích ta?”
Kia thê chủ có thể cười một chút với ta được hay không…” Người trên xe lăn lại dò xét nói lên yêu cầu. Y vừa lấy được một câu trả lời như mong muốn, bây giờ lại muốn một cái khác.
hê chủ có thể… Luôn bên ta hay không.” Có lẽ là nụ cười ôn nhu này quá có lực đầu độc, y lại hỏi một vấn đề vốn không nên hỏi.
“Ta biết.” Giọng nói nhỏ đến khó có thể nghe thấy.
Quá tham tình ái, có thứ lún sâu không thể thoát khỏi.
… strong>
…
“Ngươi tỉnh rồi?” Thiên Cơ nhíu mày, tốc độ phá trận này thực sự nhanh hơn nhiều so với nàng dự tính.
huyện đầu tiên mà Vi Sinh Lan sau khi thức dậy là ôm lấy phu lang nhà mình từ trên xe lăn xuống, ôm vào lòng.
Th iên Cơ đưa tay xoa xoa vết bầm trên cổ bị mũi kiếm đè vào, không thể không nói người cầm kiếm nắm lực đạo trong tay vô cùng chính xác, từ đầu đến cuối không thật sự là nàng bị thương.
hiên Cơ cũng không chần chờ gật đầu một cái. Đi theo người này cũng không coi là thua thiệt cho mình, nàng tuy không thích những phiền phức bên ngoài, nhưng vẫn có thể hòa nhập. Lúc trước là thiếu một người có thể để cho nàng chủ động bước ra khu vườn này, hiện tại vạn sự đã sẵn sàng, gió đông cũng không thiếu.
am tử ánh mắt vừa nãy mới còn lạnh lẽo, hiện lên sát ý đối với nàng, hôm nay lại một bộ dáng ôn thuận khéo léo tựa vào trong ngực chủ thượng hiện tại của nàng.
Sắc trời đã tối, xem ra hôm nay là cần phải làm phiền chủ thượng khuất phục đợi phòng khách tá túc một đêm.” Thiên Cơ hết sức thuận miệng sửa lại xưng hô với Vi Sinh Lan.
V ì vậy không thể tránh khỏi chuyện giải quyết bữa tối.
Đường đường Chiêu vương cũng sẽ biết nấu nướng?” Thiên Cơ vốn còn bình tĩnh bước vào phòng bếp, lại không nghĩ rằng Vi Sinh Lan lại cũng đi theo, quả thực khiến cho lòng nàng kinh ngạc.
i Sinh Lan cong cong mi mắt, như chuyện đương nhiên hỏi ngược lại: “Đều là nữ tử, tiên sinh có thể, tại sao ta lại không thể?”
D ới tình huống có điều kiện Vi Sinh Lan sẽ không làm mình chịu thiệt, nhưng dưới tình huống không có điều kiện nàng cũng nguyện ý chấp nhận tạm. Cách phục vụ bản thân và thích nghi với hoàn cảnh, đương nàng phải học để tự lực cánh sinh.
Thiên Cơ giống như bị lời này làm cho nghẹn lời một chút, liền để mặc Vi Sinh Lan vào trong hỗ trợ.
T iên Cơ nhếch mép một cái, khoảng cách gần nhìn cảnh tượng thân mật bậc này không khỏi để cho nàng có mấy phần xoắn xuýt.
ai người này… Thật cho nàng là người điếc hay sao?