Chương 22: Dơ bẩn

Editor: Sakura Trang

Đêm khuya.

Ánh nến hơi lắc lư, thư phòng đốt đèn lên ngọn đèn ánh sáng cũng không rõ. Hai bóng người trong phòng không tiếng động đối lập, bầu không khí giằng co trong phòng so với bóng đêm bên ngoài còn muốn lạnh thâm trầm hơn nhiều lắm.



Nên làm không nên làm, Liễu cận thị nhưng mà cũng làm Bây giờ Bây giờ muốn nói với bổn vương dừng tay, không khỏi quá muộn chút.” Người này là nhị hoàng nữ Vi Sinh Kỷ, mà đích ‘Liễu cận thị’ trong lời nói của nàng cũng không là người khác, chính là ban đầu đến phủ Tả tướng tuyên đọc thánh chỉ chỉ hôn tên cận thị quan kia.

S ắc mặt Liễu Ký Ẩn lạnh lùng, ánh mắt trành coi Vi Sinh Kỷ giống như rắn độc ăn thịt người lộ ra răng nanh: “Ngươi cam kết với ta không làm bệ hạ bị thương.”

< ng>Dù cho đối phương là hoàng nữ, Liễu Ký Ẩn nói chuyện cũng không có nửa phần cung kính.






ễu Ký Ẩn là người nắm quyền Liễu gia đã mặc định, nếu như nàng nghĩ, tương lai làm người dưới một người trên vạn người cũng không phải không thể nào. Nhưng cam tâm đứng hàng ngày bên người Cảnh đế làm một người cận thị quan không lớn không nhỏ.





ầu tháng trước Cảnh đế nhiễm phong hàn, chén thuốc kia chính là vì thế mà được dùng. Vi Sinh Kỷ sớm cùng nàng nói rõ trong thuốc có trộn lẫn số ít ‘Mộng hồi’, để cho nàng sau khi đem thuốc thang đưa đi ngự thư phòng, thừa dịp Cảnh đế dùng xong ngủ say lật xem tấu chương có ích.

i Sinh Kỷ nói mỗi một câu nói, Liễu Ký Ẩn cũng sẽ mang theo ba phân hoài nghi, chưa bao giờ thật sự tin tưởng. Dẫu sao yêu cầu trong lời nói của người này chưa chắc đã là mục đích thực sự của nàng, ba năm qua lại, Liễu Ký Ẩn đã hiểu rõ Vi Sinh Kỷ là một người lòng dạ thâm sâu như thế nào, che giấu mưu tính quá nhiều… Khó lòng phòng bị.

ước khi đi mang thuốc đi nàng dùng ngân châm lặp đi lặp lại nhiều lần thử độc, cũng dùng muỗng lấy một bộ phận để nghiệm chứng liều lượng của ‘mộng hồi’, sau khi chắc chắn không có một tia sai lầm mới đưa đi.

V n không nghĩ tới như vậy cũng vẫn là bị lọt vào mưu kế.

hư thế nào ngươi mới chịu giao ra giải dược.” Liễu Ký Ẩn kềm chế tức giận trong lòng, sống lưng thẳng tắp như thường, nhưng thân thể cao lớn này đang không kìm nén được khẽ run.

C ảm giác sợ hãi không cách nào đối mặt sự thật cực đoan… Chính là nàng tự tay đem độc được đưa cho người không đề phòng bị nàng.









C hỉ cần một cái ánh mắt thất vọng của Cảnh đế cũng đủ để cho Liễu Ký Ẩn như rớt vào hầm băng, nhưng chuyện nàng từng làm… Người nọ nếu là biết được, sợ không chỉ là đơn giản thất vọng đối với nàng như vậy.





Người này hoàn mỹ làm được một người đế vương nên làm tất cả, nhưng duy chỉ có làm việc tự do phóng khoáng khác người… Cố ý để cho một nam tử không rõ lai lịch thân phận ngồi lên vị trí quân hậu, thậm chí vì thế không để ý tới góp lời của quần thần.











ều này khiến cho trong lòng Liễu Ký Ẩn hiện lên một trận đau đớn khó có thể bỏ qua.

N àng có phải… Làm sai hay không?

Vượt qua mấy năm trong lo lắng bất an, thời gian lâu dài nhường Liễu Ký Ẩn cho là việc dơ bẩn này có thể một mực bị che giấu.








hỉ mong Cung vương có thể nhớ lời ấy.” Liễu Ký Ẩn cuối cùng xả ra nụ cười, xưng hô thay đổi ở trong mắt Vi Sinh Kỷ liền giống như thái độ yếu dần.





hông che dù, trường bào màu trúc xanh bởi vì dính vào hạt mưa mà hơi có ướt lạnh, nhưng Liễu Ký Ẩn cũng không quá để ý. Dung nhan xinh đẹp tuyệt trần bởi vì cúi đầu phủ thêm một tầng bóng mờ, thần sắc trong con ngươi càng lộ ra u ám không rõ.

Có thể chi phối nàng cho tới bây giờ đều không phải là quyền thế, nhưng Vi Sinh Kỷ nhìn không rõ điểm này.

ếu so với an nguy của Cảnh đế, bị chán ghét đối với Liễu Ký Ẩn mà nói cũng biến thành có thể chấp nhận chịu đựng.