Chương 25

Khi Trình Nhiễm nhìn thấy tin nhắn của Lương Thích, cô đang say mèm.

 

Cô nằm ngửa trên sofa, tóc dài xõa ra trên sàn, chỉ liếc qua điện thoại một cách hờ hững.

 

Khẽ hừ một tiếng, "Rác rưởi."

 

Sau đó, cô kéo số của cô ấy vào danh bạ đen.

 

Rồi lại nhẹ nhàng ngâm nga hát.

 

Trình Nhiễm có rất nhiều bạn, không thiếu một người này.

 

Nhưng với Lương Thích, hai người chơi thân nhất, quen biết từ nhỏ, hồi học cũng cùng nhau nghịch ngợm.

 

Kết quả cuối cùng lại cắt đứt quan hệ.

 

D&ugr e; Trình Nhiễm đã phát hiện ra rằng nguyên nhân là do cô ấy bị mất trí nhớ.

 

Mất trí nhớ rồi thì có thể không nhận bạn bè à?

 

ặc biệt, những lời cô ấy nói hôm đó lại quyết liệt đến vậy.

 

Tr&i ave;nh Nhiễm chỉ muốn dạy cô ấy một bài học thôi.

 

Cô ấy không phải thích Omega của cô ấy sao? Vậy thì hủy hoại Omega của cô ấy.

 

Nhưng đến phút cuối, cô vẫn mềm lòng.

 

< p>Vợ bạn, không thể trêu đùa.

 

< >Trình Nhiễm không làm gì với Hứa Thanh Trúc, nhưng phải nói thật, Hứa Thanh Trúc quả thật rất quyến rũ.

 

Điều khiến Trình Nhiễm phiền lòng lúc này là cô đã dính dáng với Chu Dịch An.

 

M&agrav e; người phụ nữ đó lại là một kẻ biến thái.

 

< p>Cô có thể đoán được, bây giờ Lương Thích muốn gặp cô làm gì, chẳng qua là muốn đánh cô một trận, hỏi tại sao lại ra tay với một Omega.

 

Thế giới này làm gì có nhiều lý do như vậy.

 

Muốn làm thì làm thôi.

 

Trình Nhiễm lúc này không có tâm trạng tranh cãi với cô, thậm chí là đánh nhau.

 

Chỉ đơn giản là không thèm để ý.

 

K éo số của Lương Thích vào danh bạ đen xong, Trình Nhiễm lại gọi điện cho trợ lý, bảo cô ấy giúp mình đặt vé máy bay ra nước ngoài.

 

Tiếng ồn ào của thành phố dần dần lắng xuống, Trình Nhiễm cũng chìm vào giấc ngủ trong sự tĩnh lặng.

 

V&a ave; ở một góc khác của thành phố, Lương Thích ngồi trong phòng khách, lật qua lật lại chiếc điện thoại.

 

Ph grave;ng khách chỉ mở một chiếc đèn ngủ, không gian rộng lớn càng trở nên vắng vẻ.

 

Nhưng cũng tốt, vì thế mà dễ dàng suy nghĩ.

 

C&oc rc; gửi tin nhắn cho Trình Nhiễm nhưng không nhận được phản hồi, gọi điện thì chỉ nghe tiếng bận.

 

C&oc c; đoán chắc là Trình Nhiễm đã kéo mình vào danh bạ đen.

 

Cũng coi như là đoán ra được câu trả lời.

 

C&oc c; thậm chí không cần phải hỏi lý do.

 

Với những người như Trình Nhiễm, chỉ cần tâm trạng lên, họ sẵn sàng hủy hoại bản thân, huống chi là người khác.

 

< p>Cũng giống như những sự kiện bị che giấu hàng năm tại Hoa Quang International, không đếm xuể.

 

Triệu Tự Ninh có thể uy hiếp một người phụ trách không có quyền lực gì, nói rằng sẽ dùng sức mạnh truyền thông để phơi bày những việc tại Hoa Quang International, khiến danh tiếng của Hoa Quang International tụt dốc, tương ứng, giá trị cổ phiếu của công ty cũng có thể mất vài tỷ trong một đêm.

 

 

Sức mạnh của vốn đôi khi không thể lay chuyển, vì một sự thay đổi nhỏ có thể gây ảnh hưởng rất lớn.

 

Lương Thích tìm Trình Nhiễm chỉ muốn nói rằng, nếu có vấn đề gì sau này, cô có thể trực tiếp tìm cô.

 

C ô sẽ theo sát, chứ không phải là tìm Hứa Thanh Trúc.

 

< p>Tiếp quản cơ thể của chủ cũ cũng có nghĩa là tiếp quản những mớ hỗn độn của cô ấy.

 

Thậm chí những phản ứng dây chuyền phát sinh từ việc cô đã trở thành một Omega cũng phải do cô chịu trách nhiệm.

 

Điều này, Lương Thích đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước.

 

C cute;i khó chịu nhất là, sau khi đến đây, cô lại hoàn toàn cô độc.

 

Giống như những chuyện xảy ra tối nay, cô bị động quá, chẳng thể làm gì cả.

 

Khi đứng trong hành lang của Hoa Quang International, cô bỗng nhận ra rằng, trong môi trường này, cô không thể bảo vệ những người mình muốn bảo vệ.

 

Đ&ac ;y là lần đầu tiên cô bước vào xã hội thượng lưu, và cũng mới nhận ra rằng, trong giới nhà giàu cũng có phân cấp cao thấp.

 

M&a ave; trước quyền lực mạnh mẽ, tiền bạc cũng chẳng là gì.

 

Đây là một thế giới hoàn toàn khác biệt với môi trường sống trước đây của cô.

 

C ô sắp chứng kiến một thực tế còn tàn khốc hơn cả giới giải trí.

 

Cô vốn không thích kéo người khác vào.

 

Điều đó khiến cô cảm thấy áy náy và có tội.

 

C&oa te; lẽ cũng liên quan đến quá trình trưởng thành từ nhỏ, cô chưa bao giờ thật sự bảo vệ được ai đó bằng cả trái tim.

 

Với cô, tự bảo vệ bản thân đã là điều khó khăn lắm rồi.

 

Trong giới giải trí, nơi ăn người không nhả xương, cô có thể từ tầng lớp thấp vươn lên, được đề cử cho giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc.

 

Điều này không phải không có liên quan đến việc cô luôn giữ mình trong khuôn khổ.

 

Kh&o rc;ng phải là không có lòng từ bi hay sự đồng cảm, mà khi bản thân chưa bảo vệ nổi thì những điều đó chỉ là hão huyền.

 

C& irc; luôn biết cách giữ giới hạn.

 

Nhưng với Hứa Thanh Trúc, cô có hơi mất đi giới hạn ấy.

 

C&oac e; thể là vì cô mới đến đây, vẫn chưa quen với môi trường.

 

ng Thích ngồi dựa vào sofa suy nghĩ lâu, rồi đi vào bếp rót một cốc nước.

 

Hứa Thanh Trúc ngủ say, cô cũng không muốn lên làm phiền, đành ngồi trên sofa ngẩn người, đợi khi nào thấy buồn ngủ thì mới lên lầu.

 

Cả đêm ngủ ở đâu còn là vấn đề.

 

Thảm đã mới thay, nhưng cô vẫn chưa tìm được chăn.

 

Chắc chắn là không thể nằm chung giường với Hứa Thanh Trúc.

 

< p>Vì thế, sau khi suy nghĩ một lúc, nơi nghỉ ngơi tốt nhất lại là chiếc sofa trong phòng khách.

 

Ngay khi cô đang suy ngẫm về những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua, một tiếng cửa mở nhẹ vang lên.

 

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hứa Thanh Nhã từ trong phòng đi ra.

 

Cô ; ấy đeo tai nghe, đang cầm điện thoại chơi game, có lẽ sợ làm phiền, nên cố gắng nói nhỏ khi đang giao tiếp với người khác: "Đi sang trái, trái đó, đồ ngốc, đến cả trái phải cũng không phân biệt được."

 

irc; nói vậy trong khi đi về phía bếp, nhưng vì không để ý đường đi, không cẩn thận bị vấp cầu thang, đôi mắt đột nhiên co lại, nhưng vẫn cố nén không hét lên, may mắn là không ngã, chỉ lảo đảo một chút, mu bàn chân va vào bậc cầu thang, đau đến mức cô nhăn mặt.

 

Cuối cùng, cô ngẩng đầu lên và nhìn thấy Lương Thích.

 

Lương Thích gật đầu chào cô.

 

H ứa Thanh Nhã tháo tai nghe ra, "Lương chị, chị chưa ngủ à?"

 

"Sắp ngủ rồi." Lương Thích uống hết cốc nước, nhắc nhở cô: "Cậu cũng nên đi ngủ sớm."

 

Hứa Thanh Nhã ngơ ngác: "À."

 

Cô đi về phía bếp nhưng lại quay lại, tháo tai nghe ra, nhìn Lương Thích nghiêm túc nói: "Lương chị, tôi có một câu hỏi."

 

"C& irc;u gì?" Lương Thích khẽ hỏi.

 

"Chị và chị tôi kết hôn rồi đúng không?" Hứa Thanh Nhã hỏi.

 

Lương Thích gật đầu.

 

"Vậy tối nay, thuốc mà chị tôi uống là loại đó, chỉ cần hai người... làm gì đó một chút là thuốc sẽ hết tác dụng." Hứa Thanh Nhã nói một cách ám chỉ, nhưng ai cũng hiểu, đôi khi Lương Thích cũng cảm thán, ngôn ngữ thật kỳ diệu.

 

Những từ không tiện nói trực tiếp, có thể dùng đại từ thay thế, cả hai đều hiểu.

 

"Nh g chị lại bảo tôi tìm bác sĩ gia đình." Hứa Thanh Nhã nói: "Hai người, ai có vấn đề vậy?"

 

C&o rc; cứ nhìn chằm chằm vào Lương Thích, như muốn khiến cô phải lộ ra điểm yếu.

 

"Lẽ ra tôi không nên hỏi những chuyện này." Hứa Thanh Nhã nhún vai, "Chị cũng biết, tôi chỉ là đứa chưa trưởng thành."

 

Lương Thích: "......"

 

C& ocirc; còn nhớ mình là người chưa thành niên không?

 

< p>Nếu cô ấy không nói, Lương Thích suýt nữa quên mất.

 

Hứa Thanh Nhã trưởng thành đến mức khiến người ta sợ hãi.

 

"Ê, Lương chị, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy." Hứa Thanh Nhã nói, "Tôi chưa yêu ai, toàn nghe người khác nói thôi. Chủ yếu là cái chị Hứa Thanh Trúc ấy, tính cách kỳ lạ quá. Khi chị ấy thích một cái gì đó, không bao giờ chủ động đòi hỏi, nếu chị ấy thích mà bạn đưa cho, thì chị ấy sẽ nhận, nhưng nếu bạn không đưa, dù chị ấy có thích đến đâu cũng không mở miệng yêu cầu. Hơn nữa, chị ấy cũng chưa yêu ai, ở nhà bao nhiêu năm qua, cả gia đình đều nhường nhịn chị ấy. Vì vậy, tôi nghĩ có phải sau khi chị tiếp xúc với chị ấy, hiểu tính cách của chị ấy, nên hai người không hợp?"

 

Lương Thích lập tức lắc đầu, "Không có chuyện đó đâu."

 

< >"Không cần phải giấu tôi." Hứa Thanh Nhã nói, "Thực ra tôi cũng không thích chị Hứa Thanh Trúc, nếu chị không thích, nói với tôi, chúng ta cùng nói xấu chị ấy nhé."

 

< p>Lương Thích: "...?"

 

C&oc irc; nghi ngờ Hứa Thanh Nhã đang câu giờ.

 

Lương Thích bất đắc dĩ, "Tôi không có không thích chị ấy, lợi dụng lúc chị ấy không tỉnh táo để chiếm lợi thế thì không hay đâu."

 

< >Hứa Thanh Nhã: "Nhưng mà các chị đã kết hôn rồi, hợp pháp mà."

 

"Chị ấy sẽ cảm thấy không thoải mái." Lương Thích nói, "Chị ấy uống rượu rồi, lại bị cho thuốc mê, để bác sĩ gia đình giúp chị ấy hạ sốt, ngủ ngon thì mới là lựa chọn tốt nhất."

 

Hứa Thanh Nhã vẫn còn hoài nghi, giọng điệu miễn cưỡng, "Được rồi."

 

"Xong rồi, người nhỏ mà lắm chiêu." Lương Thích cười nói, "Tôi và chị của em đang rất ổn, chị ấy không tệ như em nói đâu, khá dễ thương đấy. Em đừng lúc nào cũng nói xấu chị ấy, lần sau mà tôi nghe thấy, tôi sẽ méc đó."

 

< >Hứa Thanh Nhã lườm một cái, "Méc đi, tôi có sợ chị ấy đâu."

 

< >Nhưng cô vẫn do dự, "Các chị thật sự không sao chứ?"

 

"Kh circ;ng sao đâu." Lương Thích mỉm cười ôn hòa, ánh mắt còn có chút chiều chuộng, "Tôi có thể cưới được chị của em, là phúc ba đời."

 

Hứa Thanh Nhã rùng mình, "Nghe mà chướng quá."

 

< p>Cô ấy lườm một cái rồi đi vào bếp, đồng thời vẫy tay, "Lương chị, chị đi ngủ sớm nhé, tôi ra uống nước rồi cũng ngủ luôn."

 

< p>"Uống ít thôi." Lương Thích dặn dò, "Uống nhiều nước trước khi ngủ dễ bị sưng mặt."

 

"Biết rồi." Hứa Thanh Nhã lại đeo tai nghe vào.

 

Lương Thích nhìn bóng dáng cô ấy, cảm thấy cô gái nhỏ này cũng không còn xấu như lúc mới gặp.

 

C&oc c; ấy chỉ hơi có chút nổi loạn tuổi dậy thì.

 

Miệng lưỡi sắc bén và kiêu ngạo.

 

Kh& cute;c hẳn với tính cách của Hứa Thanh Trúc.

 

< p>Lương Thích nhìn một lát rồi quay người lên lầu, nhưng vừa bước được hai bậc cầu thang, đã nghe thấy tiếng Hứa Thanh Nhã vang lên từ phòng khách.

 

"Con không trả lời đâu, để sau khai giảng rồi nói."

 

< p>"Con ở đây làm gì? Còn phải hỏi à? Giám sát chứ làm gì?"

 

"Con nghi ngờ chị ấy và vợ là hôn nhân hình thức, muộn như vậy rồi mà vợ chị ấy vẫn chưa về phòng."

 

Lương Thích suýt nữa trượt chân, suýt ngã.

 

Cô không tin là Hứa Thanh Nhã không biết cô đang ở đây!

 

 

Lương Thích: "......"

 

"C on phải quan sát thêm một thời gian."

 

Hứa Thanh Nhã tiếp tục nói, "Dù sao gia đình chúng ta giờ cũng rối như mớ bòng bong, con phải đảm bảo người ở nhà sống cho tốt. Hứa Thanh Trúc bị bệnh công chúa, con phải xem liệu chị ấy có thật sự là công chúa hay không."

 

"Chắc là không rồi, con vẫn cảm thấy hai người giống như hôn nhân hình thức."

 

L g Thích: "......?"

 

L àm gì mà rõ ràng thế?

 

Lương Thích bước lên lầu với bước chân nặng nề.

 

Khi cánh cửa phòng khép lại, Hứa Thanh Nhã tháo tai nghe ra, ngoái đầu nhìn lên tầng hai, rồi gửi một tin nhắn cho mẹ cô:

 

[ Vào phòng ngủ rồi.]

 

//< >

 

Căn phòng tối hơn phòng khách, chỉ có một chiếc đèn ngủ nhỏ bên giường bật sáng.

 

< p>Nó vẫn ở gần ban công.

 

Khi mới vào phòng, Lương Thích vẫn chưa quen với sự u ám trong phòng, suýt chút nữa đầu cô đã đập vào tường.

 

C irc; không phải là người say rượu, vậy mà lại cảm thấy có chút chóng mặt.

 

Hứa Thanh Trúc đang ngủ rất say, có thể nói là đang hôn mê.

 

& Acirc;m thanh hô hấp đều đặn vang lên trong phòng.

 

Cô ấy ngủ rất ngoan, không hề có dấu hiệu của sự náo loạn đêm qua.

 

Lương Thích ngồi bên giường một lúc, sau đó thu mình vào chiếc ghế sofa ở góc phòng.

 

Cô cao lớn, chân dài, ngồi trong sofa quá chật chội, dưới ánh sáng mờ ảo cô nhìn về phía Hứa Thanh Trúc.

 

< p>Cô rất muốn hỏi hệ thống: "Ê, đang ở đâu? Sắp xếp giường cho tôi đi."

 

Đ&aa te;ng tiếc không có ai trả lời.

 

Hệ thống đương nhiên không quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này.

 

Nhưng với Lương Thích mà nói, đây là một chuyện lớn.

 

C&oc c; luôn có yêu cầu cao về giấc ngủ, dù có phải quay phim cả đêm, cô cũng sẽ chọn thời gian để ngủ một giấc trên giường thoải mái.

 

Nếu không có giường, cô thà không ngủ.

 

Kh&o rc;ng thể ngủ trên sofa, cô đành đứng dậy, đi đi lại lại vài vòng, khiến bản thân có chút nóng nảy.

 

Sau một lúc, cô bật đèn vàng trên đầu giường.

 

Lục lọi trong ngăn kéo đầu giường, cô tìm thấy một cuốn sách, là một tập thơ.

 

Dựa vào dấu vết lật sách, có vẻ như là của Hứa Thanh Trúc.

 

< p>Cuốn sách là toàn bộ bằng tiếng Anh, Lương Thích đọc không hiểu mấy, trình độ tiếng Anh của cô chỉ đủ để giao tiếp đơn giản.

 

Đ& rc;y là khi cô còn là nghệ sĩ, quản lý đã chuẩn bị trước, nghĩ rằng có một ngày cô sẽ ra nước ngoài nhận giải thưởng, để tránh bị người ta cười không có học thức, nên đã tìm một giáo viên dạy cô luyện tiếng Anh giao tiếp.

 

Lương Thích lướt qua vài trang rồi đặt lại vào chỗ cũ.

 

Trong phòng không có gì để cô giải trí, cô đành lấy điện thoại ra, mở phần mềm video và chọn bừa một bộ phim để xem.

 

C&ocir c; tựa vào đầu giường, gối mềm cũng khá thoải mái, giúp cô xua tan mệt mỏi sau một ngày dài.

 

Cô chồng hết chăn đơn lên phía Hứa Thanh Trúc, chăn xếp thành một đống rõ ràng phân chia rõ ràng lãnh thổ của chiếc giường, một bên người đang ngủ say, bên kia người nằm không có cơ hội trở mình.

 

< p>Tuy nhiên, chỉ cần có một chỗ để Lương Thích cảm thấy thoải mái hơn, cô sẽ không cảm thấy quá khó chịu.

 

Bộ phim là một phim cũ, Lương Thích phát hiện những bộ phim cô thích trong thế giới này đều có, đồng thời cũng có một số phim mới mà cô chưa từng nghe tới, và những bộ phim mới này chắc chắn sẽ có những ngôi sao mới, mà những ngôi sao này, Lương Thích không biết ai cả.

 

C&oci ; nhận ra rằng, đây không phải là giới giải trí của thế giới cô.

 

D ù sao, có thể bắt đầu lại ở một nơi khác, cũng thật là đáng mong chờ.

 

D&ug ve; vẫn chưa có được cơ thể của mình, Lương Thích đã bắt đầu mong đợi được vào ngành diễn xuất.

 

D&u ave; sao thì, sống bao nhiêu năm, diễn xuất là công việc mang lại cho cô cảm giác thành tựu nhất, và cũng là cách duy nhất để cô thực hiện giá trị bản thân.

 

Nghĩ đến đây, cô không khỏi nhìn về phía Hứa Thanh Trúc.

 

< p>Thầm nghĩ: Làm thế nào để chiếm được trái tim em đây?

 

 

Quả là một công việc cần kỹ thuật cao.

 

Chỉ cần đạt được hai điều đầu tiên đã là không dễ dàng.

 

< p>Nhưng dù sao, cứ bước đi từng bước.

 

Lương Thích chưa bao giờ lãng phí thời gian của ngày hôm nay cho những việc ngày mai.

 

Bộ phim là một phim đồng tính, câu chuyện diễn ra trong thời kỳ trước khi có phân chia giới tính ABO.

 

Cảnh đầu tiên của bộ phim là dòng chữ trắng trên nền đen: "Ngày xưa, xã hội không cho phép chúng ta yêu nhau."

 

C&ac irc;u tiếp theo: "Nhưng chúng tôi vẫn phải ôm chặt nhau giữa đám đông, hôn nồng nhiệt."

 

Chỉ với hai câu này, đã khiến Lương Thích xúc động, cô hạ mắt xuống, im lặng nhìn.

 

< p>Bộ phim kể về câu chuyện tình yêu của hai cô gái trong trường đại học, một người là sinh viên khoa múa, chuyên ngành ba lê, là nữ thần điển hình trong trường, rực rỡ và lấp lánh, là đối tượng ngưỡng mộ của nhiều chàng trai trong trường, cô tham gia rất nhiều cuộc thi và giành được vô số giải thưởng, danh hiệu "hoa khôi" là gắn liền với tên tuổi cô.

 

M ột nhân vật nữ khác, khi so với cô, lại tỏ ra vô cùng bình thường.

 

circ; ấy nhút nhát, tự ti, dù đẹp nhưng không mấy khi thể hiện vẻ sắc sảo của mình.

 

< p>Vì không biết cách trang điểm, cô ấy trông khá quê mùa.
Vào ngày đầu tiên nhập học, cả hai cùng vào ở chung một phòng ký túc xá, trở thành bạn cùng phòng.

 

Người tự ti vụng về bắt chước người sáng chói.

 

< p>Cô ấy muốn sống như người kia, muốn trở thành người được mọi người yêu mến như cô ấy.

 

Nhưng cô ấy luôn cảm thấy lạc lõng giữa đám đông.

 

< >Khi ký túc xá có tiệc tùng, họ luôn bỏ rơi cô.

 

K hi mọi người đi du lịch ngoài trời, cũng để cô lại.

 

Họ nói về quần áo, túi xách, mỹ phẩm, cô chỉ có thể im lặng làm người ngoài cuộc.

 

Mỗi khi cô cố gắng chen vào câu chuyện, lập tức trở thành người làm lạnh bầu không khí, khiến không khí vui vẻ ngay trước đó bỗng trở nên ngột ngạt.

 

Dần dần, cô không còn tham gia vào những cuộc trò chuyện ấy nữa, sống khép kín.

 

Và cùng với cô, cũng bị cô lập luôn là người xuất sắc, người sáng chói.

 

< p>Vì quá xuất sắc, cô ấy bị cho là thích phô trương, không hòa hợp với những người bình thường, và trở thành đối tượng bị ghét.

 

< p>Mối duyên giữa họ bắt đầu từ một bài hát, vì cả hai đều rất thích bài hát đó, họ cùng ăn cơm.

 

Dần dần, họ hiểu nhau hơn, một người là vũ công, một người có thể chơi đàn piano một cách duyên dáng.

 

< p>Giữa họ nảy sinh một sự ăn ý đặc biệt, đi ra ngoài, nắm tay nhau, khoác tay nhau, làm nũng với nhau, chỉ cần một cái nhìn, là có thể hiểu nhau cần làm gì.

 

Nữ thần từ chối tất cả các lời tỏ tình, luôn sống một mình.
Vậy là có lời đồn, nói rằng họ là một đôi, nữ thần không yêu ai vì vấn đề về xu hướng tình dục.

 

Lời đồn càng lúc càng lan rộng, người tự ti chủ động xa lánh, vừa kiềm chế cảm xúc trong lòng, vừa cảm thấy buồn bã vào ban ngày, không thể ngủ vào ban đêm, nhưng lại không thể ngừng quan tâm đến động tĩnh của cô ấy, từ việc cô ấy ăn cơm với ai, học mấy tiết, đến việc cô ấy gặp ai.

 

Mối quan hệ khập khiễng này kéo dài vài tháng.

 

Cho đến một ngày, trên một chiếc xe buýt, nữ thần bị quấy rối, người tự ti lần đầu tiên dũng cảm đứng lên, cô ấy đứng trên điểm cao đạo đức và nghiêm khắc lên án người đó, sau đó nắm lấy tay cô ấy.

 

Khoảnh khắc đó, hai bàn tay nắm chặt.

 

Đ& ute; là khoảnh khắc dũng cảm nhất trong cuộc đời cô.

 

S au khi xuống xe, tại bờ biển xanh lam, người tự ti cuối cùng cũng dũng cảm hỏi, "Mình có thể hôn cậu không?"

 

Cảnh phim đến đây đạt đến cao trào nhẹ, đó là một nụ hôn kiềm chế và thân mật.

 

Cả bộ phim có màu sắc rất dễ chịu, nụ hôn trong bối cảnh như vậy có một cảm giác bi tráng, hai nữ chính có phong cách hình thức khác nhau, một người là kiểu sắc sảo, người kia là kiểu thuần khiết.

 

Ng i thuần khiết đắm chìm trong ham muốn không ai biết, hôn say đắm và mãnh liệt.

 

C&o ave;n người có vẻ sắc sảo chỉ có thể vụng về đáp lại.

 

Cảnh hôn này dài hai phút, các bình luận trên màn hình gần như phát điên.

 

< >Lương Thích cảm thấy phiền, cô tắt hết tất cả các bình luận.

 

N&o ute;i một cách hơi vô duyên, cô ấy không thực sự đắm chìm trong cảm xúc của hai nhân vật chính, mà lại đang chú ý đến cách bố trí máy quay.

 

D&ugr ave; sao, là một diễn viên, cô biết cảnh hôn này được quay như thế nào.

 

Xung quanh có hàng chục máy quay, và hàng chục nhân viên hiện trường, khi quay cảnh gần, các diễn viên thực sự hôn vào máy quay, vì vậy cảnh quay này không gây ra sự kích thích quá mạnh với cô.

 

N hịp điệu của bộ phim được đẩy nhanh ở khoảnh khắc này, sau nụ hôn là cảnh tắt đèn đêm.

 

 

Người này là đạo diễn của các bộ phim tài liệu chính thống, và còn quay các bộ phim về di vật, đột nhiên chuyển sang làm phim điện ảnh, đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên mà anh ta thực hiện sau khi chuyển hướng.

 

K circ;ng thể không nói, đạo diễn này quả thực có chút tài năng.

 

Một cảnh tắt đèn được quay vừa thuần khiết vừa đầy khao khát.

 

< p>Ngón tay tháo cúc áo kéo gần, trái tim căng thẳng mà mạnh mẽ đập, hơi thở không thể bình ổn, tất cả đều thể hiện qua các cúc áo thứ hai và thứ ba trên chiếc áo sơ mi.

 

Ng&oacu te;n tay của nữ chính dài và thon, nhưng khi tháo cúc áo lại có vẻ vụng về, khiến khán giả càng mong đợi hơn.

 

Nữ chính còn lại vì cô ấy quá chậm, không thể chờ đợi, nên đã đưa tay ra giúp cô ấy.

 

Khoảnh khắc ngón tay chạm vào ngón tay, đã kích động một nụ hôn mới.

 

Sau đó, cảnh quay ánh sáng gần đã cắt sang cảnh xa, nhưng âm thanh trong tai nghe không giảm đi.

 

Loại âm thanh này thường được lồng tiếng bởi một diễn viên chuyên nghiệp, và rất ăn khớp với giọng của diễn viên chính.
Trong khoảnh khắc này, không có máy quay còn tuyệt hơn có máy quay.

 

Cảnh quay kết thúc và là cảnh gần của nhân vật, một chiếc chăn cuốn quanh hai người, một cảnh giường đầy nhiệt tình.

 

< p>Lương Thích đang do dự không biết có nên bỏ qua cảnh này không, ngón tay chưa kịp chạm vào màn hình, thì bên cạnh cô bỗng phát ra một tiếng yếu ớt, "Nước..."

 

< ứa Thanh Trúc nửa mơ nửa tỉnh, cổ họng khô khan đến mức không thể nói thành lời, ngay cả khi cố gắng hết sức để phát ra một âm thanh, cô cũng cảm thấy cổ họng như bị cát mài qua, đau đớn vô cùng.

 

< p>Cô nhíu mày, cơn đau trong cơ thể vẫn chưa hoàn toàn thuyên giảm.

 

Lương Thích nghe thấy liền đặt điện thoại xuống, đứng dậy đi lấy cốc nước cho cô.

 

S au đó, cô đi đến bên cạnh Hứa Thanh Trúc, đỡ lưng cô dậy để uống nước.

 

Hứa Thanh Trúc như một người lữ hành đi trong sa mạc, khô cạn đến cực điểm, bàn tay ẩm ướt nhẹ nhàng lướt qua tay Lương Thích đang cầm cốc nước.

 

C& rc; uống hết một cốc nước, miệng còn dính lại chút nước.

 

Đ rc;i môi cô được nước làm ẩm ướt, ánh lên vẻ đẹp lấp lánh.

 

< p>Dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến mặt biển gợn sóng, như có hàng triệu ánh hoàng hôn rải xuống, lấp lánh và bóng bẩy.

 

D&ug ve; nửa mơ nửa tỉnh, cô vẫn lịch sự cảm ơn.

 

Lương Thích vốn nghĩ rằng cô sẽ tự lau miệng rồi ngủ tiếp, nhưng rõ ràng, lúc này cô không có ý thức đó, uống xong nước liền nằm lại trên giường, chỉ để bàn tay còn lại trên mu bàn tay Lương Thích, kéo nhẹ cô xuống.

 

Tr acute;i tim Lương Thích không biết đã rơi xuống đâu, tâm trí hơi lơ đãng, lại bị cô kéo xuống một cách dễ dàng.

 

< p>Khi Lương Thích nhận ra, tai cô gần như chỉ cách Hứa Thanh Trúc một khoảng rất nhỏ, dường như đôi môi ẩm ướt ấy chỉ cần một giây nữa sẽ chạm vào tai cô.

 

T ai cô còn cảm nhận được hơi ấm ẩm ướt, như làn gió biển nhẹ nhàng vuốt ve.

 

Á ;nh đèn vàng ấm áp kéo dài sự quyến rũ này đến cực điểm.

 

Giống như một cái bẫy ánh sáng, chỉ cần không cẩn thận sẽ rơi vào.

 

Và khi rơi vào ánh sáng, sẽ nhanh chóng bị những ham muốn dịu dàng bao bọc.

 

Lương Thích nhanh chóng ngồi thẳng dậy, hít một hơi thật sâu.

 

Cô rút tay mình ra khỏi tay Hứa Thanh Trúc, dùng tay quạt quạt cho gương mặt nóng bừng của mình.

 

< p>Nhiều năm qua, cô luôn giữ tâm hồn thanh tịnh, không ngờ chỉ trong vài ngày ở đây đã bị kích thích đến mức không biết phải làm sao.

 

Giống như những ham muốn đã ngủ yên bấy lâu nay giờ đây cảm nhận được hơi ấm của mùa xuân, không thể chờ đợi muốn vươn mình ra khỏi mặt đất.

 

Nhưng lại bị cô đè nén lại.

 

Lương Thích đặt cốc nước sang một bên, liếc nhìn Hứa Thanh Trúc đang ngủ say.

 

Nước ở khóe miệng cô vẫn lấp lánh, Lương Thích, người có chứng ám ảnh sạch sẽ, đưa tay lau đi.

 

Ng&oac te;n tay cái chạm vào đôi môi đỏ thắm, cảm giác da thịt chạm vào nhau trong khoảnh khắc trở nên rất chân thực, dù cô cố gắng kiềm chế ham muốn của mình, nhưng những cảm xúc sinh lý rất khó bị dồn nén, Lương Thích quay mặt nhìn cô.

 

M ột lúc lâu sau, cô quay mặt đi, đưa tay che mặt.

 

Tai đã bắt đầu nóng lên.

 

Lương Thích đứng dậy, đi vào nhà tắm tắm một cái.

 

Thực sự, rất khó chịu.

 

Tắm xong, cả người cô đều mang theo cảm giác mát lạnh, sau khi xua tan những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, cô cũng tỉnh táo hơn một chút.

 

< p>Cô trở lại bên giường, còn cố ý kéo chăn về phía Hứa Thanh Trúc, trong khi cô chỉ chiếm một chút không gian, tiếp tục xem phim.

 

C&oci rc; biết rõ trên màn hình điện thoại là hai cơ thể đang quấn quýt lấy nhau, trong thế giới của cuốn sách này, các yêu cầu về việc quay phim liên quan đến tình dục không bị cắt xén quá nghiêm trọng, thực tế chứng minh rằng khán giả cũng thích xem, đặc biệt là những bộ phim được thực hiện tốt, doanh thu sẽ rất cao.

 

V&igra ve; vậy, trong bộ phim này có không ít cảnh nóng.

 

< p>Trước đó, cô đã thấy một đoạn sử dụng kỹ thuật quay cảnh trống, tức là khi đến lúc tắt đèn, sẽ chuyển sang cảnh đêm của thành phố này.

 

Đây cũng là một phương pháp thường được đạo diễn sử dụng khi quay những cảnh như vậy.

 

Nhưng lần này không có, mà là một cách rất trực tiếp để ghi lại cảnh tượng này.

 

Họ ở trong một căn phòng tối tăm, trên một chiếc giường, những ngón tay chạm vào nhau trên làn da mềm mại.

 

Họ nhìn nhau, ánh mắt đầy tình cảm...

 

"Cảm thấy nóng quá..." Giọng nói hơi nén lại của Hứa Thanh Trúc vang lên.

 

Còn quyến rũ hơn cả âm thanh của họ trong phim khi đạt đến cao trào.

 

< p>Lương Thích lập tức kéo chăn về phía mình một chút, trong khi Hứa Thanh Trúc nửa mở mắt, vừa lúc nhìn thấy cảnh trên màn hình

 

Đó có lẽ là cảnh nóng nhất trong bộ phim.

 

Cả hai nữ chính trong khoảnh khắc này hòa làm một, thâm nhập sâu vào tận linh hồn của nhau.

 

Tiếng nước văng vãi.

 

Cả căn phòng vang lên âm thanh của hai người, họ đang nhẹ nhàng gọi tên nhau.

 

T&eci rc;n được thốt ra bằng đầu lưỡi, và khoảng cách của họ gần đến mức chỉ cần dùng âm thanh là có thể nghe rõ.

 

Lương Thích: "......"

 

C& ocirc; ngay lập tức lật úp điện thoại xuống.

 

Nh g âm thanh vẫn còn, cộng với bản nhạc nền du dương.

 

Ai cũng có thể nghĩ theo chiều hướng khác.

 

< p>"Em không..." Lương Thích theo phản xạ muốn giải thích, nhưng Hứa Thanh Trúc lại nở một nụ cười, giọng chưa tỉnh hẳn còn mê hoặc hơn cả trong phim, cô hỏi: "Hay không?"

 

Lương Thích: "......Cũng được."

 

irc; vốn không giỏi nói dối.

 

V&ag ve; trong một khoảnh khắc, não cô bị tắc nghẽn, chỉ theo lời cô nói mà thốt ra.

 

Hứa Thanh Trúc nói: "Xem xong thì ngủ sớm đi."

 

Lương Thích: "......?"

 

C hỉ vậy thôi?

 

Lương Thích tưởng cô đã tỉnh lại, định hỏi cô chăn mền ở đâu, nhưng chưa kịp lên tiếng thì cô đã trở mình, thở đều đặn.

 

"?" >

 

Quả thật chỉ là một cơn hoảng hốt không cần thiết.

 

D& rave; vậy, nó vẫn khiến Lương Thích cảm thấy xấu hổ.

 

H&igr e;nh ảnh của cô từ trước đến nay luôn là một người nghiêm túc, có phong thái như một vị Bồ Tát, làm chuyện như xem phim khiêu dâm không hợp với hình tượng của cô.

 

M ặc dù trước đây cô cũng... đã từng xem.

 

Đ&oac te; là một nhu cầu sinh lý bình thường.

 

ng bị người khác phát hiện thì lại là chuyện khác.

 

< p>Vì vậy, cô lập tức cất điện thoại đi.

 

Lương Thích nằm đó tự hỏi: Cả một đêm dài này sẽ trải qua như thế nào?

 

Cơ thể cô chỉ tiếp xúc với mép giường, dù chiếc giường đủ rộng, nhưng cô vẫn sợ Hứa Thanh Trúc ngủ không yên, thích lăn qua lăn lại trên giường, nên cô đã để lại đủ không gian cho cô ấy.

 

C&ogr e;n cô thì là người ngủ rất yên tĩnh, nằm ở đâu trước khi ngủ, sáng dậy vẫn ở đó.

 

 

< p>Cô chưa kịp nghĩ xem sáng mai ăn gì, thì đã thiếp đi.

 

//

p> 

Sáng hôm sau.

 

&Aacut e;nh sáng mặt trời chiếu vào phòng, lan trên giường, hơi chói mắt, khiến Lương Thích mở mắt.

 

C&oc c; lấy điện thoại lên xem, đã 8 giờ 20 phút.

 

< p>Đến lúc phải dậy rồi, nhưng Hứa Thanh Trúc vẫn ngủ, có vẻ như muốn ngủ bù cho những giờ chưa ngủ đủ trước đó.

 

 

Cả căn phòng lập tức lại chìm vào bóng tối.

 

Lương Thích luôn có thói quen sinh hoạt khá đều đặn.

 

Nếu không phải đi quay phim, cô sẽ dậy vào khoảng 8 giờ sáng, tập thể dục một chút, ăn sáng, rồi xem phim hay đọc sách. Buổi chiều, cô sẽ ngồi trên ban công uống trà chiều, tận hưởng một ngày nhẹ nhàng, thoải mái.

 

Khi cô thức dậy, nhà không có ai, các khu vực chung đã được người giúp việc dọn dẹp sạch sẽ, không một hạt bụi.

 

C&oc c; ra bếp rót một cốc nước uống, rồi lấy bánh mì từ tủ lạnh, đánh một quả trứng vào máy làm bữa sáng.

 

< p>Kế hoạch là làm sandwich.

 

N ếu có điều kiện, cô nhất định phải ăn sáng.

 

< p>Khi cô đang bận rộn trong bếp, thì giọng Hứa Thanh Nhã bất ngờ vang lên: "Chị Lương, chị cũng biết nấu ăn à?"

 

Trứng chiên của Lương Thích vừa chín tới, lòng đỏ còn hơi chảy, cô quay đầu lại nhìn, thấy Hứa Thanh Nhã đầu tóc rối bù, chẳng màng đến hình tượng, ngáp một cái lớn rồi đưa tay lấy bánh mì, chưa kịp hỏi thì cô đã cắn một miếng.

 

" acute; là lạnh rồi." Lương Thích nói.

 

Nhưng tiếc là cô đã nói muộn.

 

Hứa Thanh Nhã chẳng bận tâm, "Không sao đâu, ăn được là được."

 

g Thích: "......"

 

C ng được.

 

"Chị tôi đâu?" Hứa Thanh Nhã hỏi, "Chưa tỉnh à?"

 

"Ừ." Lương Thích đáp, "Tối qua bác sĩ nói rồi, cô ấy có thể ngủ cả ngày lẫn đêm."

 

< >Hứa Thanh Nhã lắc đầu, "Thật sự thành công chúa ngủ rồi."

 

C&o rc; vừa nhai bánh mì vừa chơi điện thoại, một lúc sau mới ngẩng đầu lên hỏi: "Chị Lương, chị làm gì vậy? Làm cho tôi một phần với, tôi hơi đói."

 

p>Lương Thích không thèm quay lại, trả lời: "Sandwich, sắp xong rồi."

 

N&o ute;i xong, cô đã làm xong một cái, đưa cho Hứa Thanh Nhã, rồi bắt đầu làm phần của mình.

 

< p>Hứa Thanh Nhã cắn một miếng, ban đầu không kỳ vọng nhiều vào tài nấu nướng của Lương Thích, vì sandwich cũng giống như trứng xào cà chua, làm sao cũng không thể tệ được, nhưng để ngon thì không dễ.

 

Tuy nhiên, khi món ăn vào miệng, Hứa Thanh Nhã bất ngờ.

 

Ban đầu cô còn không chắc, nghĩ có thể vì đói quá mà có cảm giác như món này thật ngon.

 

Nhưng cô đã vội vàng ăn thêm vài miếng, ăn xong mới nói: "Chị Lương, thật sự là chị làm à?"

 

Lương Thích mỉm cười bất đắc dĩ, "Cô còn ngồi đây, tôi làm sao gian lận được?"

 

ocirc;ng phải đâu, cái này ngon thật đấy." Hứa Thanh Nhã giơ ngón cái với cô, "Tài nấu nướng của chị có thể so với đầu bếp năm sao rồi, chị làm bằng gì mà sao ngon thế? Ngon đến mức tôi muốn cắn lưỡi luôn rồi."

 

Lương Thích cảm thấy lời khen này có phần quá lời.

 

C&oc c; tự tin vào tài nấu nướng của mình, Lương Thích đã làm việc trong bếp nhiều năm, nhưng đột nhiên nhận được lời khen quá mức như vậy, cảm giác có chút không thể tiếp nhận.

 

"Chỉ là cách làm bình thường thôi." Lương Thích nói: "Trứng chiên, xà lách, phô mai, cà chua, và một chút gia vị."

 

"Ngon hơn tất cả những gì tôi từng ăn." Hứa Thanh Nhã thành thật khen ngợi, "Món này khiến tôi muốn ở lại nhà chị luôn đấy."

 

Lương Thích: "......"

 

Th ôi đi.

 

Tuy nhiên cô cũng không thể nói thật, chỉ giả vờ cười tươi, "Ở thì ở, muốn ở bao lâu cũng được."

 

Dừng một lát, cô lại thêm một điều kiện phụ, "Chỉ cần chị cô cho phép."

 

Hứa Thanh Nhã: "Tsk."

 

Lư g Thích nhanh chóng làm xong phần sandwich của mình, ngồi đó tán gẫu với Hứa Thanh Nhã.

 

Chủ yếu là Hứa Thanh Nhã nói chuyện, còn Lương Thích chỉ đáp lại.

 

Hứa Thanh Nhã là một cô gái khá hay nói, khi nói về văn hóa thần tượng, đôi mắt cô sáng lên.

 

Cô còn nói ước mơ của mình là trở thành một nhà quản lý.

 

Tuy nhiên sau khi nói xong, cô có chút trầm tư, rồi mới nói: "Thôi, tôi đổi ước mơ đi."

 

"V&ig ave; sao?" Lương Thích nghi ngờ hỏi.

 

Hứa Thanh Nhã thở dài, "Chị Vi Vi là quản lý, nhiều đồ của Trần Trình Huyên đều do chị ấy giúp tôi lấy."

 

Lương Thích cũng hiểu lo lắng của cô, nhưng chỉ có thể an ủi một câu một cách vô hại: "Không phải quản lý nào cũng như thế đâu."

 

< >Tuy nhiên, nó lại làm cô nhớ đến Bạch Vi Vi và Triệu Tự Ninh.

 

Sau khi đưa Hứa Thanh Trúc về tối qua, trên đường đi, cô không thấy Triệu Tự Ninh, nên không biết tình hình bên đó thế nào.

 

Vì lý do nhân đạo, Lương Thích ăn sáng xong, rửa chén xong và cho vào máy rửa bát, liền nhắn tin cho Triệu Tự Ninh hỏi thăm tình hình.

 

< p>Sau một lúc, Triệu Tự Ninh mới trả lời: 【Cũng ổn.】

 

C& c;u trả lời có vẻ hời hợt.

 

Nhưng Lương Thích cũng đã làm tròn trách nhiệm của mình.

 

< p>Sau đó cô cũng không hỏi thêm.

 

Buổi sáng, cô không có việc gì làm, bắt đầu tìm hiểu thông tin về Đông Hằng Group, đặc biệt là về bộ phận tạp chí mới thành lập.

 

Như Lương Tân Hà đã nói, bộ phận tạp chí này là một bộ phận mới thành lập, chưa có số tạp chí nào phát hành, trên Weibo chỉ có một tài khoản chính thức, chưa có thông tin gì, với một vạn người theo dõi, có thể là ai đó đã mua lượt theo dõi.

 

Vì chưa có gì phát hành, nên thông tin trên mạng cũng ít ỏi vô cùng.

 

< p>Cô liền tiếp tục tìm kiếm các ấn phẩm điện tử khác, đặc biệt là tìm các công ty tương tự Đông Hằng Group đã thành lập các tạp chí điện tử, hy vọng có thể rút ra kinh nghiệm thành công từ đó.

 

 

R&ot de; ràng chỉ là một công ty trang sức, nhưng lại có kinh nghiệm tiên tiến, không chỉ sáng lập tạp chí điện tử mà còn tạo ra tạp chí thời trang hàng đầu trong nước – "Minh Châu".

 

< p>Trong thời đại báo chí in đã thoái trào, ngành báo chí trở thành ngành công nghiệp mờ nhạt, nhiều tòa soạn lớn lần lượt đóng cửa, những tòa soạn còn lại hầu hết đều thua lỗ, hoặc chỉ duy trì nhờ niềm đam mê, nhưng "Minh Châu" lại đi theo con đường riêng, tập trung vào chủ nghĩa nữ quyền, mời các nhà văn nổi tiếng trong nước viết bài xã luận.

 

Trong một tạp chí thời trang, nội dung không nhiều, nhưng mỗi bài viết trong mỗi số của họ đều đầy sức sống.

 

Trong thời đại truyền thông mới, có thể nói mỗi bài đều có thể đạt được lượt đọc 10w+.

 

Tuy nhiên, tạp chí và tạp chí điện tử của họ là hai sản phẩm tách biệt, nội dung hoàn toàn không trùng lặp.

 

Ch&i ute;nh vì vậy, tạp chí điện tử không làm giảm doanh số tạp chí.

 

Nhóm người làm tạp chí này trước đây không ai làm trong ngành báo chí, có người trong ngành thời trang, có nhà thiết kế, thậm chí có cả tác giả văn học mạng.

 

Do đó, trong ngành, người ta đánh giá tạp chí "Minh Châu" là: Một nhóm người tầm thường làm nên một tạp chí đẳng cấp.

 

Lương Thích tổng hợp tất cả tài liệu, hoàn thành công việc thì đã là giữa trưa.

 

Quản gia hỏi có muốn chuẩn bị bữa ăn không, cô đang nghĩ đến thực đơn trong đầu, chưa kịp nghĩ xong thì nhận được cuộc gọi từ Lương Tân Hà.

 

Cô nhận máy, lịch sự chào hỏi: "Hai ca."

 

"C&oci rc; đang ở đâu vậy?" Lương Tân Hà hỏi.

 

Lương Thích còn tưởng anh ta đến kiểm tra, liền trả lời ngoan ngoãn: "Ở nhà."

 

< p>"Biệt thự Xuyên Lan?"

 

"V&ac irc;ng."

 

"C ô còn ở đó làm gì?" Giọng Lương Tân Hà đã có chút không kiên nhẫn, "Lương Thích, tôi thật sự tưởng cô muốn làm lại cuộc đời, kết quả vẫn là như vậy sao? Cô ở ngoài chơi bời không sao, giờ lại không cần cả gia đình này nữa à? Cô muốn cắt đứt quan hệ với nhà Lương à?"

 

Lương Thích: "......?"

 

" Đủ rồi, sao lại nói với A Thích như vậy." Một giọng nữ dịu dàng vang lên, "Rõ ràng là lo lắng cho A Thích, muốn gặp A Thích, vậy mà lại dùng những lời này chọc giận người, với thái độ như của cậu, mỗi lần nói mấy câu lại cãi nhau."

 

Lư g Thích đoán là mẹ của mình.

 

< p>Trong sách gốc, vai trò của mẹ không nhiều, nhưng là nhân vật rất tích cực.

 

Khi nguyên chủ sa sút nhất, bà đã cho nguyên chủ một khoản tiền, nhưng khoản tiền đó rất nhanh đã bị nguyên chủ đánh bạc thua sạch.

 

Sau đó cô ta còn nhắm vào con gái của bà ấy.

 

Lương Thích không biết thêm nhiều nữa.

 

D&ug ve; sao trước khi xuyên vào sách, cô không có thời gian đọc và thuộc lòng toàn bộ.

 

"A Thích." Là mẹ cầm điện thoại, "Hôm nay con về nhà cũ phải không? Nhớ đưa vợ về cùng nhé."

 

< p>"Mẹ." Lương Thích thái độ rất tốt, "Thanh Trúc bị bệnh, không thể về được."

 

iêm trọng không?" Mẹ lo lắng nói, "Vậy con ở nhà chăm sóc cô ấy đi, không sao đâu, để mẹ nói với nhà."

 

< p>"Mẹ chiều chuộng cô ấy như vậy sao được?" Lương Tân Hà lại cầm điện thoại, "Lương Thích, dù hôm na