Chương 46
Khi lễ tế thần đi qua là bước vào mùa thu hoạch bận rộn, bình thường lúc này bộ lạc bắt đầu thu gom thức ăn. Bởi vì các bộ lạc đều có muối, bọn họ cũng biết cách dùng muối bảo tồn thịt, đương nhiên bọn họ cũng chỉ là đơn gian ướp thịt rồi phơi nắng mà thôi. Mà nhóm giống cái bình thường sẽ thu gom trái cây làm thành trái cây khô, nói như thế nào đây cũng là một loại thức ăn, hơn nữa giống cái cũng không có biện pháp giống như thú nhân chỉ ăn thịt, bọn họ vẫn muốn ăn chút trái cây. Mà du thú như Patrick bọn họ lúc trước vào mùa thu đang tại trên đường di chuyển, bọn họ yêu cầu tìm chỗ ở, hơn nữa bọn họ không có muối, cho dù khi con mồi nhiều nhất cũng không có cách bảo lưu thực vật, cho nên dẫn tới mùa đông bọn họ đều sẽ bị đói.
ốn là bốn người đi cùng, mà Lyn cùng Ryland thì đi sau. Hai người đều mang theo sọt to, dù sao trên núi này có nhiều cây ăn quả. Nhưng mà khi đi tới, Lâm Mộc phát hiện Phil bước tới đi cùng với Ryland. Mấy người nhìn họ trộm cười, nhưng mà dù sao hai người đó là chuẩn bạn lữ nên cũng không nói gì. Mà Lyn thì thức thời đi phía trước, dù sao làm thú nhân độc thân nhìn người ta ngọt ngào cũng không phải là một loại hưởng thụ.
L m Mộc ngạc nhiên nhìn Sacha, “Chúng ta vừa mới ăn sáng không lâu mà? Lúc đó không phải cậu ăn quá no sao, sao lại đói bụng nhanh như vậy rồi?” Lâm Mộc cảm thấy dạ dày của Sacha thật thần kỳ.
cha cắn một ngụm, “Không đói, chỉ muốn ăn mà thôi.”
Lâm Mộc cùng Linie sau khi nghe hắn nói câm nín không biết nói gì luôn.
< >Sacha nghĩ cũng đúng, liền tạm thời nhẫn nại đem nửa cái bánh bao bỏ vào tong túi.
ần đây Lâm Mộc tổng làm ít mì phở, một là muốn cho bọn họ nếm thử, hai là hắn quả thật nhớ món ăn chính. Cho nên trước khi làm xong lồng hấp, Lâm Mộc trước hết cho bọn họ ăn mì sợi bánh chẻo, mà sau khi làm xong lồng hấp, Lâm Mộc liền làm bánh bao với bánh mỳ. Khi bánh bao được lấy khỏi lồng hấp, Lâm Mộc ngửi hương vị quen thuộc, đồ ăn nào cũng chưa ăn liền ăn luôn một cái bánh bao lớn.
ấy ngày nay Lâm Mộc vẫn cho người đi thu thập quả ngọt ngào, hắn nói với thú nhân ra ngoài, chỉ cần thấy là hái, càng nhiều càng tốt. Về phần quả bột, cải trắng, cà rốt tự nhiên mỗi ngày sẽ hái mới, Lâm Mộc cảm thấy hiện tại mới bước vào mùa thu, cho dù mùa thu không lâu, chỉ có một tháng, nhưng vẫn có thời gian. Hắn vẫn nghĩ cuối mùa thu mới nhổ cà rốt cải trắng, dù sao cũng chẳng có người đoạt với hắn. Nhưng Lâm Mộc lại quên mất đám động vật trên núi.
âm Mộc cảm thấy truyền thống mùa thu lên núi hái trái cây rất tốt, nhưng phương pháp bảo toàn trái cây rất đơn điệu, trừ bỏ phơi nắng vẫn là phơi nắng.
Ôm tâm tư như thế, Lâm Mộc cùng Linie bọn họ lên núi kỳ thật nhìn xem trên núi có những loại trái cây nào.
ởi vì thú nhân đã tìm hiểu qua cho bọn họ, bốn mặt núi này, ở phía tây có nhiều cây ăn quả nhất, hơn nữa tương đối dày đặc. Bọn họ cũng căn cứ vào con đường các thú nhân cho rất nhanh liền thấy được một cây ăn quả.
Kỳ thật trong những trái cây vàng vàng kia, Lâm Mộc đầu tiên chú ý tới một loại rất giống trái thục tử. Trái cây hơi vàng có phần đầu to hơn trái thục tử, nhưng mà nghĩ tới trái cây ở thế giới này trái nào cũng đều to lớn Lâm Mộc cũng không ngạc nhiên.
Bọn họ mỗi người đều cầm đao cốt cong, mấy người bọn họ chém đao vào cành cây thích hợp rồi bắt đầu hái trái cây mà mình thích. Kỳ thật bọn họ không cần phiền toái như vậy, dù sao bên người có hai lao động vừa cao lại cường tráng, nhưng mà bọn họ vẫn thích tự hái hơn, dù sao thành quả lao động rất quan trọng, vừa có thể rèn luyện thân thể, không có gì không tốt.
ừa mới bắt đầu cầm công cụ hái trái cây trong tay, Lâm Mộc không quen lắm, mất khí lực thật lớn mới hái được một quả, sau đó nhìn ba người kia rất quen thuộc, Lâm Mộc cảm thất rất hâm mộ, đồng thời cũng biết mình nhất định sẽ quen tay hay việc.
“Phil lại đây.” Thấy Phil cách gần mình, Lâm Mộc chuẩn bị hỏi cậu. Hơn nữa Phil tương đối quen thuộc thực vật, nghĩ có thể giải đáp cho hắn.
< g>“Ừ, rất chát, mấy người già trong bộ lạc lúc trước của chúng tôi đều nói thế.”
hil thấy Lâm Mộc nhìn trai thục tử như suy nghĩ gì đó “Quả này rất khó ăn, Lâm Mộc hái quả hồng cùng tôi đi.”
Ryland giúp Lâm Mộc nhặt thục tử, có thể nói trừ bỏ trái cây Phil hái thì y đều nhặt cho, này làm cho Lâm Mộc thấy mang theo hai người là điều đúng. Patrick an bài thật hợp lý (kỳ thật Patrick an bài hai người này làm bảo tiêu chứ không phải làm culi lao động), Ryland cũng không phải lo cho mỗi mình Phil, y cũng giúp đỡ Lâm Mộc bọn họ hái rất nhiều trái cây, đương nhiên Lyn cũng không nhàn rỗi.
ới giữa trưa bọn họ thu hoạch được bốn sọt to, mấy cái balo nhỏ cũng đựng không ít. Lâm Mộc còn phát hiện cây dẻ, kêu Lyn cùng Ryland hái rất nhiều bỏ vào trong sọt, hạt dẻ ranng đường ăn ngon lắm.
ón chính bữa trưa đương nhiên là thịt nướng, bọn ra khi ra ngoài đều mang theo ít bánh mỳ, chỉ cần nướng một chút, thấy da bánh mỳ có màu vàng tỏa ra hương bánh mỳ là có thể kẹp chung với thịt. Đây là phương phương mà hiện giờ bọn họ thích ăn nhất.
Trở về thì phải hái nhiều, hơn nữa bọn họ cũng không phải ngày nào cũng tới ngọn núi này.
ói tóm lại, bọn Lâm Mộc thu hoạch cực kỳ phong phú, trái cây hái được nhiều, thuận tiện còn tìm được một loại rau xanh. Giống cái vẫn thích ăn rau xanh hơn.
hi về tới nhà, thời gian vẫn còn sớm, mấy người bọn họ lao động nửa ngày cũng rất mệt (chỉ có nhóm giống cái, dù sao đối với thể năng của nhóm giống đực chút đường ấy cũng không tính cái gì), từng người rửa mặt rồi về phòng mình đi ngủ.
T ước kia bọn họ ăn cơm sớm, tuyệt đối ăn trước khi trời tối đen, nhưng từ khi có đá đom đóm, bọn họ không còn ăn vội vã nữa, thường xuyên cảm thấy bên ngoài tối đen, trong phòng sáng ngời, bọn họ đang ăn cơm, trong lòng càng là hưởng thụ.
N ìn bộ dáng Patrick phải là đang thu xếp thịt, thấy y thái miếng thịt rất mỏng, đây là chuẩn bị cho mình sao, dù sao thú nhân bọn họ chỉ ăn miếng thịt lớn.
atrick rửa tay xong rồi ngồi xuống bên cạnh Lâm Mộc, đem cái đĩa thịt đã chuẩn bị rồi đạt bên cạnh, để dễ nướng.
“Ngủ đủ rồi?” Nói xong nhịn không được xoa xoa mái tóc ngắn của Lâm Mộc, hiện tại đã dài hơn so với lần đầu gặp mặt, nhưng vẫn mềm mại như cũ.
L m Mộc đã quen việc y ‘chà đạp’ mái tóc của mình, xem ra thói quen thật đáng sợ.
m Mộc gật đầu, hôm nay hắn ngủ rất ngon, nhận lấy trái cây Patrick đưa tới cắn một miếng, trước khi ăn cơm ăn trái cây có tốt không nhỉ?
uổi tối Lâm Mộc ăn chướng bụng, hơn nữa buổi chiều còn ngủ lâu như vậy, cho nên hiện tại hắn cùng Patrick chưa có về phòng ngủ, mà đi đến sân tản bộ tiêu thực. Đương nhiên con đường bọn họ đi rất yên ắng, cây mọc theo hàng.
âm Mộc nhìn người đàn ông bên người, ngẩng đầu nhìn người đàn ông của mình, lại nhìn ánh trăng, kỳ thật hắn rất cảm ơn người (thần?) đã đưa hắn tới đây, vì thế hắn mới tìm được người làm bạn với mình cả đời.
atrick ôm Lâm Mộc vào ngực, bá đạo tuyên thệ chủ quyền “Anh vốn là chỗ dựa duy nhất của em, hơn nữa em chỉ có thể là của anh, cũng chỉ có anh mới mang lại hạnh phúc cho em.”
“Cho nên chúng ta nhanh chóng cử hành nghi thức đi.”
ốn là bốn người đi cùng, mà Lyn cùng Ryland thì đi sau. Hai người đều mang theo sọt to, dù sao trên núi này có nhiều cây ăn quả. Nhưng mà khi đi tới, Lâm Mộc phát hiện Phil bước tới đi cùng với Ryland. Mấy người nhìn họ trộm cười, nhưng mà dù sao hai người đó là chuẩn bạn lữ nên cũng không nói gì. Mà Lyn thì thức thời đi phía trước, dù sao làm thú nhân độc thân nhìn người ta ngọt ngào cũng không phải là một loại hưởng thụ.
L m Mộc ngạc nhiên nhìn Sacha, “Chúng ta vừa mới ăn sáng không lâu mà? Lúc đó không phải cậu ăn quá no sao, sao lại đói bụng nhanh như vậy rồi?” Lâm Mộc cảm thấy dạ dày của Sacha thật thần kỳ.
cha cắn một ngụm, “Không đói, chỉ muốn ăn mà thôi.”
< >Sacha nghĩ cũng đúng, liền tạm thời nhẫn nại đem nửa cái bánh bao bỏ vào tong túi.
ần đây Lâm Mộc tổng làm ít mì phở, một là muốn cho bọn họ nếm thử, hai là hắn quả thật nhớ món ăn chính. Cho nên trước khi làm xong lồng hấp, Lâm Mộc trước hết cho bọn họ ăn mì sợi bánh chẻo, mà sau khi làm xong lồng hấp, Lâm Mộc liền làm bánh bao với bánh mỳ. Khi bánh bao được lấy khỏi lồng hấp, Lâm Mộc ngửi hương vị quen thuộc, đồ ăn nào cũng chưa ăn liền ăn luôn một cái bánh bao lớn.
ấy ngày nay Lâm Mộc vẫn cho người đi thu thập quả ngọt ngào, hắn nói với thú nhân ra ngoài, chỉ cần thấy là hái, càng nhiều càng tốt. Về phần quả bột, cải trắng, cà rốt tự nhiên mỗi ngày sẽ hái mới, Lâm Mộc cảm thấy hiện tại mới bước vào mùa thu, cho dù mùa thu không lâu, chỉ có một tháng, nhưng vẫn có thời gian. Hắn vẫn nghĩ cuối mùa thu mới nhổ cà rốt cải trắng, dù sao cũng chẳng có người đoạt với hắn. Nhưng Lâm Mộc lại quên mất đám động vật trên núi.
âm Mộc cảm thấy truyền thống mùa thu lên núi hái trái cây rất tốt, nhưng phương pháp bảo toàn trái cây rất đơn điệu, trừ bỏ phơi nắng vẫn là phơi nắng.
Ôm tâm tư như thế, Lâm Mộc cùng Linie bọn họ lên núi kỳ thật nhìn xem trên núi có những loại trái cây nào.
ởi vì thú nhân đã tìm hiểu qua cho bọn họ, bốn mặt núi này, ở phía tây có nhiều cây ăn quả nhất, hơn nữa tương đối dày đặc. Bọn họ cũng căn cứ vào con đường các thú nhân cho rất nhanh liền thấy được một cây ăn quả.
Kỳ thật trong những trái cây vàng vàng kia, Lâm Mộc đầu tiên chú ý tới một loại rất giống trái thục tử. Trái cây hơi vàng có phần đầu to hơn trái thục tử, nhưng mà nghĩ tới trái cây ở thế giới này trái nào cũng đều to lớn Lâm Mộc cũng không ngạc nhiên.
ừa mới bắt đầu cầm công cụ hái trái cây trong tay, Lâm Mộc không quen lắm, mất khí lực thật lớn mới hái được một quả, sau đó nhìn ba người kia rất quen thuộc, Lâm Mộc cảm thất rất hâm mộ, đồng thời cũng biết mình nhất định sẽ quen tay hay việc.
< g>“Ừ, rất chát, mấy người già trong bộ lạc lúc trước của chúng tôi đều nói thế.”
hil thấy Lâm Mộc nhìn trai thục tử như suy nghĩ gì đó “Quả này rất khó ăn, Lâm Mộc hái quả hồng cùng tôi đi.”
ới giữa trưa bọn họ thu hoạch được bốn sọt to, mấy cái balo nhỏ cũng đựng không ít. Lâm Mộc còn phát hiện cây dẻ, kêu Lyn cùng Ryland hái rất nhiều bỏ vào trong sọt, hạt dẻ ranng đường ăn ngon lắm.
ón chính bữa trưa đương nhiên là thịt nướng, bọn ra khi ra ngoài đều mang theo ít bánh mỳ, chỉ cần nướng một chút, thấy da bánh mỳ có màu vàng tỏa ra hương bánh mỳ là có thể kẹp chung với thịt. Đây là phương phương mà hiện giờ bọn họ thích ăn nhất.
Trở về thì phải hái nhiều, hơn nữa bọn họ cũng không phải ngày nào cũng tới ngọn núi này.
ói tóm lại, bọn Lâm Mộc thu hoạch cực kỳ phong phú, trái cây hái được nhiều, thuận tiện còn tìm được một loại rau xanh. Giống cái vẫn thích ăn rau xanh hơn.
hi về tới nhà, thời gian vẫn còn sớm, mấy người bọn họ lao động nửa ngày cũng rất mệt (chỉ có nhóm giống cái, dù sao đối với thể năng của nhóm giống đực chút đường ấy cũng không tính cái gì), từng người rửa mặt rồi về phòng mình đi ngủ.
T ước kia bọn họ ăn cơm sớm, tuyệt đối ăn trước khi trời tối đen, nhưng từ khi có đá đom đóm, bọn họ không còn ăn vội vã nữa, thường xuyên cảm thấy bên ngoài tối đen, trong phòng sáng ngời, bọn họ đang ăn cơm, trong lòng càng là hưởng thụ.
N ìn bộ dáng Patrick phải là đang thu xếp thịt, thấy y thái miếng thịt rất mỏng, đây là chuẩn bị cho mình sao, dù sao thú nhân bọn họ chỉ ăn miếng thịt lớn.
atrick rửa tay xong rồi ngồi xuống bên cạnh Lâm Mộc, đem cái đĩa thịt đã chuẩn bị rồi đạt bên cạnh, để dễ nướng.
L m Mộc đã quen việc y ‘chà đạp’ mái tóc của mình, xem ra thói quen thật đáng sợ.
m Mộc gật đầu, hôm nay hắn ngủ rất ngon, nhận lấy trái cây Patrick đưa tới cắn một miếng, trước khi ăn cơm ăn trái cây có tốt không nhỉ?
uổi tối Lâm Mộc ăn chướng bụng, hơn nữa buổi chiều còn ngủ lâu như vậy, cho nên hiện tại hắn cùng Patrick chưa có về phòng ngủ, mà đi đến sân tản bộ tiêu thực. Đương nhiên con đường bọn họ đi rất yên ắng, cây mọc theo hàng.
âm Mộc nhìn người đàn ông bên người, ngẩng đầu nhìn người đàn ông của mình, lại nhìn ánh trăng, kỳ thật hắn rất cảm ơn người (thần?) đã đưa hắn tới đây, vì thế hắn mới tìm được người làm bạn với mình cả đời.
atrick ôm Lâm Mộc vào ngực, bá đạo tuyên thệ chủ quyền “Anh vốn là chỗ dựa duy nhất của em, hơn nữa em chỉ có thể là của anh, cũng chỉ có anh mới mang lại hạnh phúc cho em.”