Chương 4: Chương 4
Sư Tuyết kiên trì có tự mình đi đường, nhưng không quá hai bước liền đỡ tường, Trần Lăng Tùng nhịn cười nói: “Cậu đừng cậy mạnh r>” Sư Tuyết liền đỡ tường đứng đó, Trần Lăng Tùng không biết ý tứ của h bsp;cũng đứng tại chỗ. >Một lúc sau, Sư Tuyết nghiêng mặt đi, khóe mắt&nbs ếc nhìn Trần Lăng Tùng, cậu mới phản ứng lại, cười hầm, đi lên  ớc khoác cánh tay&nbs của Sư Tuyết lên vai mình, hai gười dựa vào cực gần, lúc đi đường có thể& he thấy tiếng&nb ít thở của  .
Tiếng hít&nbs hở này ở trong màn đêm, không thấy ;rõ mặt nhau không nhìn được khác thường, chờ đi vào hành lang,&nbs sau khi cửa thang  áy mở ra, ánh sáng chói lòa ùa đến, Trần Lăng Tùng cùng Sư Tuyết đi vào, sau khi cửa thang  áy khép lại, trong không gian hẹp hòi  tĩnh, thân t của người này dựa sát vào một người khác, da thịt&nbs rần trụi gần kề, này gần như khiến người khó có thể chịu đựng giống như tiếng ;hít thở gần trong gang tấc.
Cố&n tình vào lúc này, Sư Tuyết hỏi bằng giọng khàn khàn: “Tới rồi sao?” Giọng hắ ;cọ qua khuôn mặt của Trần Lăng Tùng một cách&nb hẹ bẫng, Trần Lăng Tùng xoay mặt qua chỗ khác, lúc này&nbs hang máy “Đinh ——” một ti cậu giống như đại xá, thầm thở phào một hơi,&nb iền túm lấy&nbs ời kéo ra ngoài.
< >“Tới rồi, c tự đứng một chút. r>” Trần Lăng Tùng móc chìa khóa trong túi quần, móc cả buổi cũng không móc ra được, Sư Tuyết dựa vào tường, quay đầu nhìn cậu,& rần Lăng Tùng bảo mình bình tĩnh, thở&n ra một hơi n nề, mới nh sp;tới chìa khóa đặt ở túi áo.
Sư Tuyết nói: “Dường như tr nhớ cậu trở nên kém rồi.
”
Trần Lăng Tùng đẩy cửa ra,&nbs iêng đầu nhìn Sư Tuyết.
Sư Tuyết nhàn nhã đứng ở một bên, dù say rượu cũng không thấy bộ dạng có chút&nbs o chật vật, mái tóc gọn gàng như trước, ;nếp uốn trên quần áo cũng không thấy bao nhiêu, chỉ&nb có da hơi hiện màu đỏ, ánh mắt đặc biệt sáng ngời, tỏ&n õ thần trí nbsp;người này có khả năng không tỉnh táo&n lắm.
Trí nhớ& của cậu tự cậu biết rõ, nhưng&n thật ra đầu sỏ gây tội này,&nbs ẳng những lòng không mang cảm kích, còn dùng vẻ mặt người& oài cuộc lên giọng chê trách& ;người.
Trần Lăng Tùng tức giận nói, “Tớ hấy cậu đã tỉnh rượu không sai biệt lắm, cậu& ó chân đúng không? Tự mình vào đi.
” Mới lạ ban đầu đã qua, cộng với nóng nảy không rõ lý do, Trần Lăng Tùng nói chuyện& ;cũng không còn khách khí.
Cậu nói xong cúi người&n lấy ra hai đôi dép nam ở trong tủ giày, mình đổi một đôi trong đó, đang muốn vào cửa, Sư Tuyết ở đằng sau cậu nói: “Màu đôi này khó coi.
”
Trần Lăng Tùng hít một&nbs i, đổi là n người bạn khác đòi hỏi, đã sớm tung dép vào mặt người đó, nhưng cậu xoay người, một ;câu “Thích mang thì& ;mang không thì thôi” ;chần chừ thật lâu cũng không ra khỏi miệng.
L sp;cấp ba Trần Lăng Tùng liền phát hiện, độ& hẫn nại của cậu đối với Sư Tuyết cực cao,&n ban đầu còn chưa&nb tâm tư kia đã như vậy rồi, có&nbs nbsp;có liên quan tới ấn tượng ban đầu, lần đầu tiên cậu gặp Sư Tuyết, buồn cư sp;một học sinh nam ngồi đọc sách trong ký túc xá, nghe thấy&nbs ó người vào, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lại cúi xuống thật mau,& ;hắn có chút khẩn trương, gi bsp;như không biết nói gì, tay đều bóp nhăn sách.
Trần Lăng Tùng chủ động chào hỏi, “Này, bạn cùng phòng, đọc sách à? Làm quen một chút,&nb tớ là Trần Lăng Tùng.
Trần tả nhĩ, Lăng lưỡng thủy, Tùng mộc bàng*.
”
(*陈:&n rần 左耳: tả nhĩ; 淩: lăng 两水: lưỡng thủy; 松: tùng 木旁: mộc bàng.
Tui để nguyên văn chớ k biết edit sao ax^^.
)
Sư Tuyết ngẩng đầu nhìn cậu,& úc này Trần Lăng Tùng mới thấy&n õ mặt hắn,  nhiên tán th ng một tiếng ở trong lòng,&nbs ị bạn học nam quá mức xinh đẹp này khẽ nói: “Chào cậu, tớ ên Sư Tuyết.
”
Về sau ở chung lâu , Trần Lăng Tùng phát hiện Sư Tuyết không thích nói&n ;chuyện, cậu khuyên hắn: “Cậu phải giao lưu với người khác nhiều hơn&n nữa.
” Sư Tuyết nhìn cậu& cười cười, không gật đầu cũng không lắc đầu, Trần Lăng Tùng không có biện pháp, còn có  ể thế nào?  nbsp;có thể chi sp;cố hắn nhiề ;hơn một chút.
Một người  n như thế th nbsp;thùng như th nbsp;ai nhìn mà không mềm lòng,& ;tướng mạo còn xinh đẹp….
Lúc này Trần Lăng Tùng quay đầu lại, thấy Sư Tuyết cười cư ;nhìn chằm chằm vào cậu, hơi&nbs n cổ vũ khí thể của Sư Tuyết, hắn nói: “Trần Lăng Tùng, tớ muốn đi đôi cậu đang mang.
”
Cuối cùng Sư Tuyết cũng chịu đổi giày, sau khi đến phòng khách, Sư Tuyết lại nói: “Hôi quá.
Trần Lăng Tùng, tớ muốn&n ắm.
” Hắn&nb i ngửi người&nb nh từ trên xuống dưới, cau mày,&n đây là lần  nbsp;hai Trần Lăng Tùng nghe thấy Sư Tuyết gọi cả tên  bsp;cậu trong ngà bsp;hôm nay, trước kia hắn cũng  t ít kêu, một miệng& rượu liền réo không ngừng, tiếp đó vẫn luôn kêu: “Trần Lăng Tùng, Trần Lăng Tùng, Trần Lăng Tùng…”
“Tắm đúng không?” Trần Lăng Tùng đánh gãy hắn, Sư Tuyết nói: “Không, tớ muốn Trần Lăng Tùng đưa tớ đi nhà tắm.
<
“Tớ là cấp dưới cậu hay&nb thái giám phục vụ cậu,” Trần Lăng Tùng giận đến bật cười, “Ph p;tắm ở bên kia, ngài hạ  nh dời đến một chút.< >”
“Trước kia cậu đều đi cùng tớ…” ọng Sư Tuyết càng lúc&n càng nhỏ, âm&nbs ối nhỏ đến độ không nghe thấy,& p;hắn thấy Trần Lăng Tùng không để ý tới hắn, liền đến phòng tắm một&n ình.
Đóng cửa sầm một cái,&nb n rất vang.
“Cậu tắm nhanh lên! Lát nữa tớ cũng muốn tắm.
sp;Trần Lăng Tùng cởi áo trên, phòng&nb tắm truyền đến một tiếng vang, cậu ném áo, hô: “Sư Tuyết? Có chuyện gì vậy, cậu có ổn không?”
Bên trong không có ai đáp lại, Trần Lăng Tùng để trần nửa&n ời trên chạy&nb i mở cửa phòng tắm, Sư Tuyết ghé vào bồn tắm, cả&nb ời ướt nhẹp, thì& a là hắn đụng rớt vòi hoa sen, vòi hoa sen cùng hắn  i vào bồn tắm.
Trần Lăng Tùng đến gần muốn giữ vòi phun, Sư Tuyết động một cái,& òi phun rơi trên  gười hắn chuy ;hướng về phía Trần Lăng Tùng, toàn bộ nước bắn vào trên mặt&nbs u, giọt nước&nb n xuống từ trên&n gười cậu lại& m ướt quần.
Trần Lăng Tùng cũng không để ý vòi phun, giữ chặt&n tay Sư Tuyết kéo người lên,& Sư Tuyết thuận th ;ngã vào người cậu, hai người đều ướt đẫm, Trần Lăng Tùng quay đầu muốn nói với Sư Tuyết, tỉnh chú p;nào chưa? Cứ&n tiếp tục thế&n y, cậu thật sự là mệt sp;thể xác lẫn tinh  ần.
Không nghĩ p;tới mặt Sư Tuyết đang quay về phía cậu, cánh&n môi mềm mại&nbs m vào nhau, Sư Tuyết mở to  , trong mắt h lập tức hi bsp;lên kinh ngạc.
Trong bsp;mắt của Trần Lăng Tùng đối diện tràn đầy khiếp sợ, Sư Tuyết lập tức phản ứng lại, càng&n ướng về phía trên người Trần Lăng Tùng, ngay vào lúc Trần Lăng Tùng muốn đẩy hắn ra, Sư Tuyết cắn vào môi dưới của Trần Lăng Tùng một cái.
Giọng của hắn mơ hồ không rõ, Trần Lăng Tùng lại nghe được cực kỳ rõ ràng.
< ư Tuyết đang gọi tên của Lục Lệ Vân.
Ngực trái p;của Trần Lăng Tùng đột nhiên lạnh giá, trái tim  ơi xuống thật mạn p;cậu nghe thấy& ;tiếng gió rì rào, một tiếng đều cắt vỡ khí quan yếu ớt.
Cậu tùy ý Sư Tuyết cắn xong, dùng sức đẩy Sư Tuyết ra, thờ ơ nhìn hắn nbsp;ra sau.
Cậu là điên rồi mới khiến cho người ;trở nên rẻ&nbs g như vậy.
Trần Lăng Tùng lau môi,  hìn Sư Tuyết một cách& lạnh lùng, quay&n ;người ra khỏi phòng tắm.
Đằng sau cậu, Sư Tuyết vùi đầu vào trong nước,& ;dòng nước lạn ;lẽo bao vây lấy hắn,&nb o đến khoảng nửa phút, hắn mớt vọt ra khỏi mặt nước tóc đen dán xuôi theo mặt&nbs ắn, chảy nước ướt nhẹp, Sư Tuyết sờ sờ môi mình,&nbs một nụ cười khó hiểu.
–
Lo lắng Sư Tuyết chết chìm ;trong bồn tắm thành quỷ nước, Trần Lăng Tùng vội tiến lên,&n ặn ra tay n bsp;cửa.
Sư Tuyết quay đầu, “Nhìn gì nha?”
Trong phòng tắm không phải quỷ nước, rõ&n ng là yêu quái nước.
Trần Lăng Tùng đóng sầm cửa lại,&n i tay hai chân nbsp;cậu cứng đờ, chính là&nb y chân cùng đi, sau khi ngơ ngác ồi xuống, đưa hai&n tay bụm kín mặt.
Trư p;mắt cậu hiện ra đôi con ngươi bị nước thấm ướt hiện ra đặc biệt đen bóng của Sư Tuyết, không nhì sp;ra trên người p;hắn thế nhưng ;có cơ bắp, đường con ;cơ bắp mỏng mà&nbs g chặt, không biết có phải luyện ra ở phòng thể hình&n hay không, có thực dụng hay không thì không bàn tới, đẹp&n thật sự đẹp.
Còn về nhìn thoáng qua, thấy được thứ không nên xem, cũng là ứ Trần Lăng Tùng khiếp sợ nhất ——
Có câu nói: Người không thể đánh giá qua tướng mạo,& nước biển cũng không thể đong bằng đấu.
Năm đó cậu cũng&nbs g đi nhà tắm cùng Sư Tuyết, nhưng Sư Tuyết luôn ngư sp;ngùng cởi sạch, lúc tắm&n hường để lại một quần lót, chết sống cũng không chịu cởi, ;lúc ấy Trần Lăng Tùng cho rằng Sư Tuyết tự ti.
Xem ra cũng không phải.
:)
“Có quần áo sạch không?” Sư Tuyết ở bên trong gõ gõ cửa phòng tắm.
“T sp;tiện lấy một bộ ở trên kệ,” Trần Lăng Tùng do dự, “Cậu muốn đồ lót mới không?”
Sư Tuyết nói: “Không cần đâu.
”
Trần Lăng Tùng bỗng phản ứng lại, nói không chừng kích cỡ không phù hợp lắm.
”&nb rần Lăng Tùng đứng dậy, cậu đen mặt, giơ&nbs ón giữa với Sư Tuyết, đi về phía phòng tắm.
Sư Tuyết nghiêng đầu, “Sao lại đột nhiên tức giận rồi?”.
r>