Chương 1: “Ta chờ ngươi nghĩ.”

Lý Nhược Thủy đang ngồi xổm trong góc, xoa xoa tay để  cố gắng giữ ấm cho mình trong ngục tối.

Bây giờ là tháng 3, gió vừa ẩm vừa lạnh lùa vào qua các vết nứt trên tường.

Nhưng cô chỉ mặc một chiếc váy mỏng màu vàng ngỗng, gió lạnh lùa vào, hai dây vải đeo ở thắt lưng ướt đẫm.

Lý Nhược Thủy nhìn mấy nữ tử khác ở trong ngục tối, khẽ thở dài một cái.

Dù sao thì cô vẫn còn có thể chà tay dậm chân , những người khác bị hạ dược, cả người  mất hết sức l ực, chỉ có thể dựa vào vách tường lạnh lẽo nghỉ ngơi, nhiều người bị lạnh đến mức mặt tái nhợt môi tím tái.

“Hệ thống,  khi nào thì nam phụ kia mới  tới?”

[Xin ký chủ kiên nhẫn chờ đợi.]

Lý Nhược Thủy ngồi xổm ở góc tường, hai tay chắp lại  đút vào trong tay áo , vẻ mặt bơ phờ, giống như một người lưu lạc không có nhà để về.

“Nếu ta có sai, pháp luật sẽ trừng phạt ta,  chứ không phải  để ta phải chịu đau khổ trong một quyển sách thế này.”

< p class="page_speed_1399152941" dir="ltr"> Lý Nhược Thủy tới nơi đây hoàn toàn là vì hệ thống.

Nó đưa Lý Nhược Thủy đến một cuốn tiểu thuyết ngôn tình phá án có tên là <Trò chơi mèo vờn chuột>, mục đích là để  chinh phục  nam phụ dịu dàng si tình Lộ Chi Dao.

Để thiết lập mối liên hệ giữa Lý Nhược Thủy và Lộ Chi Dao, tăng cơ hội thành công, hệ thống đã biến cô thành vật hi sinh vô tình bị lừa bán tàn nhẫn trong vụ án đầu tiên.

Còn gửi cho hắn một  Huyền Thưởng  lệnh thưởng độc quyền  từ sớm dựa theo lời hệ thống nói thì  hiện tại nam phụ đang trên đường  tới để  giải cứu cô.

Từ một giờ trước cô đã nghe hệ thống nói hắn  sắp đến rồi,  vậy mà bây giờ vẫn  còn bảo cô kiên nhẫn chờ đợi.

“Không được, quá lạnh rồi,  nếu hắn còn  không đến thì ta sẽ tự nghĩ cách trốn ra ngoài.”

 

từ đoạn này mình để nu9 là nàng

Vừa dứt lời, cửa vào ngục tối  được  mở ra, ánh sáng từ trên trời chiếu sáng một phần nhỏ trong ngục tối, một bóng đen  dài kéo từ lối vào.

Là một  người đàn bà  cao khỏe mạnh.

Đi cùng mụ ta có vài người đàn ông mặc đồ đen, tay cầm khăn choàng  và  áo choàng, nói toàn lời nịnh nọt.

“Dương ma ma,  bà đi  chậm một chút, cẩn thận  kẻo  ngã.”

< p class="page_speed_1399152941" dir="ltr"> Mụ ta bước xuống cầu thang một cách chậm rãi, bước đi mạnh mẽ, mỗi bước chân đều khiến người ta cảm thấy ngột ngạt  và  quái dị.

Cửa ngục lại được đóng lại , hắc y nhân thắp đuốc lên, ánh sáng màu cam ấm áp xua tan đi phần nào lạnh lẽo.

Khuôn mặt của mụ ta  to bành , âm trầm bước đến cửa phòng giam, nhìn xuống như đang nhìn súc vật, đánh giá từ trên xuống dưới, tùy ý đánh giá dung mạo của các nàng, ước tính giá cả.

Lý Nhược Thủy khẽ nhíu mày, thấy ánh mắt của Dương ma ma nhìn sang đây, ánh mắt khinh thường, giọng điệu thiếu kiên nhẫn.

“Chính  ngươi là người  hôm qua cố gắng chạy trốn, làm bị thương hai người?”

?

Lý Nhược Thủy sửng sốt  trong giây lát , hôm nay nàng mới tới, chẳng lẽ là thân thể nguyên chủ?

“Tính tình quá cứng đầu, phải mài dũa trước khi đưa đi.”

“Cái gì, mài như thế nào?”  Trong lòng Lý Nhược Thủy  mắng hệ thống, nhưng lại không có hồi âm.

Không phải chứ! Lúc này sao lại không có tiếng  nữa  rồi!

Dương ma ma lấy  một chiếc túi vải ra bên trong lộ ra một hàng kim bạc phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo .

“Thứ này không để lại vết thương, có thể xuyên qua đầu ngón tay, trâu có ngoan cố đến đâu cũng không dám  bật lại .”

Lý Nhược Thủy nhìn hàng kim bạc, lông mày giật giật, suýt chút nữa thì hét lên.

Trâu chỉ có móng guốc lấy đâu ra đầu ngón tay!

“Từ từ, nếu ta giải thích  thì  ngươi cảm thấy ta còn có cơ hội không?”

Một người thực sự thông minh, chính là co được dãn được, có thể tiến có thể lùi.

Dương ma ma cười nhạo một tiếng, rút một cây kim bạc ra nhìn  nàng : “Ngươi cảm thấy sao?”

Nhìn thấy khuôn mặt của Dương ma ma tiến về phía trước, Lý Nhược Thủy bất lực bị ép vào tường, không thể lùi lại.

“Không có cơ hội cũng không cần dựa gần vào như vậy…”

Dương  ma ma kéo tay nàng,  nói một cách chậm rãi:  “Ngươi  là  một tiểu cô nương xinh đẹp, nhìn cũng thông minh, sao hôm qua lại manh động như vậy?”

Cây kim bạc chạm vào đầu ngón tay của Lý Nhược Thủy, Dương ma ma thở dài.

“Về sau hầu hạ người khác cần phải ngoan một chút, bộ châm này là đưa cho khách hàng, nếu còn nghịch ngợm thì sẽ giống như hôm nay vậy.”

&nb ;

“Từ từ! Có người xông vào rồi!”

&nb ;

Lý Nhược Thủy giật tay ra, nhưng lại không thể rút ra được, chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn chằm chằm cửa ngục.

Nhóm hắc ý nhân dửng dưng  ngoáy ngoáy lỗ ta i, Dương ma ma thở dài, lại lấy một cây kim bạc khác  ra , ánh sáng ấm áp  trên cây kim bạc phản chiếu  trong đôi mắt vô hồn của mụ ta.

 

“Giở trò  đấy à ? Lại thêm một cây.”

Lý Nhược Thủy mở to hai mắt nhìn, muốn dùng sức rút tay lại, nhưng không thể so được với sức của mụ ta.

“Không phải đâu! Ta chỉ đùa một chút thôi!”

< p> 

Nàng chỉ  muốn câu giờ thêm một c hút thôi, ngay cả cơ hội này cũng không cho nàng sao!

Đúng lúc này, có một tiếng cọt kẹt  vang lên , cửa gỗ trên đỉnh ngục mở ra,  trong phòng đang có vẻ u ám bỗng  sáng lên.

Một bóng người bị kéo vào, sau đó  xuất hiện một nhánh cây được coi như gậy dò đường   đang  xuyên qua cánh cửa gỗ, gõ lên  bậc  thang.

Đám người Dương ma ma lập tức đứng lên, nhíu mày nhìn về phía chỗ kia.

Người đi vào từ ngoài cửa mặc một bộ đồ trắng , tóc dài đến thắt lưng,  bên hông đeo một thanh trường kiếm, không nhìn rõ mặt, chậm rãi đi xuống cầu thang, đi theo tiếng  kêu phần phật  của ngọn đuốc cách cửa  ngục  không xa.

Hắn  khẽ nhắm  mắt lại, nở một nụ cười  nhu hòa , cả người giống như tuyết mùa xuân chưa tan, trong trẻo nhưng không có một chút lạnh lùng.

“Có người đặc biệt gửi cho ta một phần thưởng độc quyền, ta thật sự rất tò mò, nên tới  đây  xem thử.”

Vậy , Lý Nhược Thủy là vị nào?”

< p class="page_speed_1399152941" dir="ltr"> [Mục tiêu nhiệm vụ Lộ Chi Dao đã đến, xin ký chủ nắm chắc cơ hội, chinh phục bắt đầu.]

[Lời nhắc nhở ấm áp, phần thưởng độc quyền viết danh tính,  mong ký chủ  tự xem xét.]

Lý Nhược Thủy nghe được nhắc nhở, yên lặng ngậm miệng lại.

Trong nguyên tác có nói, trước khi gặp nam nữ chính, tên của Lộ Chi Dao chỉ mình hắn biết.

Nhưng nàng  và  hắn hoàn toàn không quen biết, theo lý là không biết tên của hắn.

…….

Có phải đời trước nàng  có thù oán với hệ thống không!  Sao giờ lại hãm hại nàng thế này !

Trong ngục tối lạnh lẽo không có tiếng vang, điều kỳ lạ là đám người Dương ma ma cũng không động, chỉ chăm chú nhìn hắn.

Một nữ tử dựa vào tường chống người dậy, yếu ớt phá vỡ sự im lặng.

“Là ta.”

Lý Nhược Thủy yên lặng nghiêng đầu nhìn nàng ta.

Cho dù không phải là người tốt thì cũng phải tranh thủ để giành lấy cơ hội sống sót này,  hóa ra  đây là Tử đạo hữu bất tử bần đạo* sao?

*Tử đạo hữu bất tử bần đạo (死道友不死贫道) Chết vì có lời nói ra, không chết vì nghèo lời (ít nói)

Lộ Chi Dao hơi nhướng mày, đốt lửa đi về phía nhà lao.

Dương ma ma nhìn chằm chằm hắn, bước chân cũng lùi lại, trong đó có một hắc ý nhân giơ đao lên, mới tiến lại gần một  chút  đã bị hắn hất bay đến cửa phòng giam, ói ra một ngụm máu lớn.

Lý Nhược Thủy  bỗng  hít  sâu  một hơi, cảm thấy nghi ngờ,  không phải hắn  là nam tử hệ dịu dàng sao, lối chơi này có  phải OOC* rồi không ?

 

*Out of character

 < /p>

Lộ Chi Dao quay đầu nhìn về phía  mấy người kia , cười nói: “ Nếu ta  là ngươi  thì  sẽ ngoan ngoãn đứng ở một bên không lên tiếng.”

& sp;

Hắn đi đến nơi tiểu nữ vừa lên tiếng kia  rồi  ngồi xổm xuống, chiếc áo choàng màu trắng như tuyết trải trên mặt đất, phản chiếu ánh lửa, giống như một đám mây trắng nhuộm màu mặt trời lặn.

“Ngươi là Lý Nhược Thủy?”

&n p;

Giọng nói của hắn ấm áp như dòng suối trong trẻo, khiến cho nữ tử kia vốn  đang căng thẳng  lập tức tiêu tán đi nhiều.

“Đúng vậy.”

“Vậy ngươi biết ta họ gì không?”

 

Nữ tử  bỗng  nghẹn lời, nàng ta chỉ biết  giải  thưởng độc quyền, lại xem nhẹ hai chữ độc quyền này, trong lòng thầm khó chịu vì bản thân xúc động quá mức, rồi lại mang theo tâm lý  của  dân cờ bạc nói  bừa  một cái họ. 

“Tô.”

 

Lý Nhược Thủy: ….

 < /p>

Có vẻ như việc đoán họ này cũng có phần đúng, dù sao đẹp trai như thế này  thì  họ cũng sẽ không quá thô tục.

 

Lộ Chi Dao cúi đầu khẽ cười một tiếng, đứng dậy mặt hướng về mọi người.

“Thú vị. Biết tên của ta, bản thân lại vẫn ẩn nấp? Hình như  ta càng ngày càng  hiếu kỳ rồi.”

&nb ;

Hắn khẽ nhướng mày, nở một nụ cười thuần khiết như tuyết mới.

“Không bằng chúng ta chơi một trò chơi đi. Tìm xem ai là Lý Nhược Thủy?”

Nếu xem nhẹ nụ cười của hắn, thì khí thế cùng lời nói của hắn trông còn giống nhân vật phản diện hơn những nhân vật phản diện ở đây.

Dương ma ma nhìn lối vào ngục tối, nở một nụ cười cứng ngắc.

“Công tử muốn chơi thế nào?”

< p class="page_speed_1399152941" dir="ltr"> “Ta là người mù,  không nhìn  thấy.” Lộ chi Dao mỉm cười, ánh lửa lóe lên trên hàng mi cong cong của hắn, như được rắc một ít vàng.

“Không bằng như này, ai có thể chứng minh mình là Lý Nhược Thủy, thì ta sẽ mang người đó đi.”

 

Vừa nghe thấy lời này, những thiếu nữ còn như cải thìa sợ hãi đều bắt đầu  sôi nổi  nói < span class="page_speed_1494962321"> hươu  nói vượn, còn có người đem hàng trăm họ đọc ra một lần, tất cả mọi người đều đoán họ của hắn.

 

Đoán một cái cũng không sao, nhưng nếu đoán đúng thì sẽ có một hy vọng sống.

Chỉ có Lý Nhược Thủy nhìn hắn, trong lòng nghi hoặc gần như tràn ngập.

Không phải Lộ Chi Da o là nam phụ dịu dàng si tình  và  thiện lương sao? Sao lại khiến cho nàng có cảm giác rất nguy hiểm?

 

Nàng luôn có trực giác rất mạnh, trước kia nàng đã tránh được rất nhiều tai họa bằng điều này. Nàng không nghi ngờ cảm giác của mình, nhất định Lộ Chi Dao này có vấn đề, nhưng nhân vật của hắn trong sách rõ ràng là si tình lại dịu dàng…

“Tìm được ngươi rồi.”

&nb ;

Đột nhiên có một bóng người ngồi xổm trước mặt nàng, áo trắng tóc đen, hai mắt khẽ nhắm, cười  tủm tỉm  “nhìn&rdquo ; nàng.

Lý Nhược Thủy lại dựa lưng vào tường,  thầm  than thất sách.

Vừa rồi nàng nghĩ quá  nhập tâm, quên không  kêu lên cùng mấy người khác.

Lộ Chi Dao  gần  sát vào nàng, những hạt Phật châu bạch ngọc quấn mấy vòng trên cổ tay vang lên, những chiếc tua rua cọ vào lưng của Lý Nhược Thủy,  có cảm giác  ngứa.

“Ta họ gì?”

Lông mày hắn cong lên, giọng hắn cao lên mang theo sự mong đợi tràn ngập.

“Lộ.”

Lý Nhược Thủy thả lỏng vai, dù sao cũng muốn làm quen với hắn, không bằng nói thẳng.

  Lộ Chi Dao im lặng một lát, đột nhiên cười lớn, mặt mày nhu hòa.

“Trên thế gian chỉ có ta biết tên của ta, làm sao ngươi biết được? Nói cho ta biết đi, ta nghĩ  mãi  vẫn không nghĩ thông.”

 

Lý Nhược Thủy liếm liếm đôi môi khô khốc, nói như thế nào đây, nàng thật ra cũng còn chưa nghĩ ra.

 

Nhưng trực giác của nàng mách bảo, Lộ Chi Dao chỉ muốn một câu trả lời đủ thú vị, có thể khơi dậy lòng hiếu kỳ của hắn lần nữa.

“Là một lý do rất kỳ lạ. Không bằng ngươi cứu chúng ta trước, sau đó ta sẽ nói rõ ràng cho ngươi.’’< >

 

Lộ Chi Dao đứng dậy, Phật châu trên cổ tay kêu leng keng.

“Vậy ngươi phải nghĩ nhanh lên một chút, ta giết người rất nhanh, nếu lý do không đủ thú vị,  ngươi còn thảm hơn so với bọn hắn.

Hắn xoay người về phía mọi người, rút kiếm ra khỏi thắt lưng, ý cười  nhởn nhơ.

“Ta cho nàng ấy một ít thời gian để nghĩ, cho nên sẽ chậm một chút. Ai trước nào?”

< p> 

Dương ma ma nghiến răng nghiến lợi, trao đổi ánh mắt với mấy hắc y nhân, mấy người mỗi người xông lên, mỗi chiêu đều đánh vào tử huyệt, không có một chút nhân từ nương tay.

 

Kiếm khí lóe lên khắp ngục tối, ngọn lửa chập chờn, mặc dù Lộ Chi Dao một người chống lại nhiều người nhưng cũng không rơi vào hạ phong.

[Cảnh cáo, không được phép tiết lộ chuyện hệ thống và chinh phục nhân vật, người vi phạm sẽ bị cưỡng chế loại bỏ.]

 

Lý Nhược Thủy nghe lời này xong, thật sự muốn bắt nó đánh một trận, tất cả những chuyện này không phải là do hệ thống sao!

Nàng đã nhìn ra rồi, Lộ Chi Dao này căn bản không phải thứ tốt gì, về phần miêu tả trong nguyên tác, ai bảo đối mặt với hắn là nữ chính, mà nàng chỉ là một vật hi sinh?

 

< p class="page_speed_1399152941" dir="ltr"> “Hửm?”

Một tiếng kêu nhẹ đã thu hút sự chú ý của Lý Nhược Thủy, nàng ngẩng đầu lên, thiếu chút nữa thì hô cừ thật.

 

Nhóm nhân vật phản diện trụ không được mấy hiệp  đã  ngã xuống đất, bị giết lặng lẽ không một tiếng động, cây đuốc rơi trên mặt đất,  chiếu  sáng trên mặt đất một vệt nhỏ màu đỏ.

Mà Lộ Chi Dao nói nhỏ xong, quay người lại đối diện với nàng, ngọn lửa trên mặt đất khiến khuôn  mặt  hắn mờ đi.

“Thật  sự  có lỗi, có chút hưng phấn nên  hơi  nhanh.”

Lý Nhược Thủy nuốt nước miếng.

Như này  cũng quá nhanh rồi  đấy ! Nhóm nhân vật phản diện mau đứng lên đi, cho nàng thêm chút thời gian!

Mấy nữ tử khác ngồi dựa vào tường đều sợ hãi im lặng, sợ chỉ gây ra  một tiếng động nhỏ  sẽ thu hút sự chú ý của hắn.

Hắn nhấc chân bước tới, bước qua  nơi  đẫm máu, vết máu loang lổ trên góc áo choàng, cuối cùng dừng lại trước mặt Lý Nhược Thủy.

Lộ Chi Dao nheo mắt cúi người xuống, máu từ thanh kiếm trong tay chảy xuống, điều này đặc biệt rõ ràng trong ngục tối yên tĩnh này.

“Nghĩ xong chưa? Lý do kỳ lạ của ngươi  ấy .”