Chương 36: Bọ ngựa bắt ve sầu (2) - “Có đẹp không?”
&l dquo;Ngươi thấy nó xấu lắm à?”
& nbsp;
L& ocirc;̣ Chi Dao không vội nghe câu trả lời của nàng ta, đầu ngón tay chơi đùa tay chân con rối, thỉnh thoảng lại vặn đầu nó, rồi bật cười thích thú.
& nbsp;
N ́ng vàng lấp lánh trên sóng nước xanh biếc, những điểm sáng nhỏ phản chiếu giữa mặt mày hắn, khiến hắn trông như một vị tiên thoát tục.
& nbsp;
Ng ay cả bây giờ, Trịnh Mi cũng không khỏi ngẩn ngơ trước nụ cười của hắn.
Ch iếc thuyền hoa chậm rãi đi về phía trước, cơ thể nàng ta càng ngày&n bsp;càng lạnh, nước hồ đã chạm đến môi nàng ta, cảm giác sợ hãi khiến nàng ta sực tỉnh.
Tr ịnh Mi cau mày, nhìn chằm chằm các khớp đang xoay của con rối gỗ.
Đ ́ng thật là rất xấu, nhưng nàng ta không thể nói như vậy, mà nếu nói đẹp, hắn lại bảo nàng ta nói dối thì sao bây giờ?
R& ocirc;́t cuộc phải trả lời thế nào đây?
Su y nghĩ của Trịnh Mi bây giờ rất hỗn loạn, hoàn toàn không thể bình tĩnh để suy nghĩ.
& nbsp;
Na ̀ng ta nhìn chiếc thuyền nhỏ phía sau đang tăng tốc, đột nhiên nhớ tới lời nói của Lý Nhược Thuỷ.
& nbsp;
-& nbsp;Đừng để gã sai vặt cách ngươi quá xa, phải bình tĩnh.
& nbsp;
Tr ịnh Mi cắn chặt môi để đè nén nỗi sợ hãi, trong lòng cảm thấy vô cùng hối hận vì lúc đầu đã không để họ đi cùng thuyền với mình.
& nbsp;
Na ̀ng ta nhìn con rối, bình tĩnh lại một chút và trả lời: “Không xấu.”
L& ocirc;̣ Chi Dao dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên cửa sổ gỗ, thầm thở dài, vẻ mặt dịu dàng từ bi, giống như một vị Phật tử trong chùa.
&l dquo;Đến cả nói dối mà ngươi cũng không biết.”
& nbsp;N u là Lý Nhược Thuỷ, nàng không chỉ trả lời không chút do dự, thậm chí còn khen ngợi con rối này nữa.
& nbsp;
H ́n không quan tâm tới nàng ta nữa, mà giơ con rối lên, tự lẩm bẩm.
&l dquo;Nó không xấu, trông rất thú vị.”
Gi ọng điệu của Lộ Chi Dao rất dịu dàng, như thể hắn đang tán gẫu với nàng ta, nhưng Trịnh Mi lại nghe thấy hết sức vô lý.
& nbsp;
Sa o lại có người thích nghe người khác lừa mình dối người như thế?
&l dquo;Rất đẹp!” Trịnh Mi lập tức nói dựa trên câu này: “Nếu ngươi muốn, ta sẽ mua nó với giá một trăm lượng!”
rong class="page_speed_108891224">& nbsp;
L& ocirc;̣ Chi Dao chống cằm, đầu ngón tay xoa xoa con rối nhỏ, khóe miệng khẽ cười, không biết đang nghĩ gì.
H ́n hoàn toàn không nghe thấy nàng ta đang nói gì!
& nbsp;
&l dquo;Ngươi như này là đang mưu sát! Ta có thể đến quan phủ cáo ngươi! Ngươi có nghe ta nói không?”
& nbsp;
Tr ịnh Mi sợ hãi, không nhịn được vươn tay gõ vào thân thuyền, nước bắn vào khóe mắt, hòa lẫn với nước mắt chảy xuống.
T m lụa hồng càng ngày càng nới lỏng, nước hồ đã ngập đến môi, nàng ta chỉ có thể tiếp tục đạp nước để giữ mình nổi lên không bị chết đuối.
& nbsp;
Kh ông có cách nào để cầu cứu, ranh giới giữa sống chết rất mỏng manh.
& nbsp;
Ng ay từ đầu sao nàng có thể cho rằng hắn là tiên nhân, rõ ràng hắn là một con quỷ thích tra tấn người khác!
& nbsp;
N ớc mắt của Trịnh Mi hòa lẫn với nước trong hồ, nàng ta chỉ cảm thấy vô cùng bất lực. Tấm lụa hồng có thể tuột ra bất cứ lúc nào, nhưng lúc này chỉ đạp nước thôi mà nàng ta đã mệt muốn chết rồi.
-& nbsp;Nếu lỡ bị rơi xuống nước thì đừng cố sức vùng vẫy, rất dễ bị sặc nước, ở thân thuyền phía đuôi thuyền có tay vịn nhô ra, cứ bám vào đó là được.
Gi ọng nói trong treo vàng lên trong đầu nàng ta, nàng ta đột nhiên nhớ tới nửa câu sau Lý Nhược Thủy nói hồi sáng.
& nbsp;
Kh ông lẽ nàng có thể tiên đoán được tương lai?
& nbsp;
Tr ịnh Mi vội vàng sờ quanh thân thuyền, nhưng chỉ thấy bề mặt trơn nhẵn, không có chỗ nào để bám.
Ng hĩ đến vẻ mặt nghiêm túc của Lý Nhược Thuỷ, nàng ta nghiến răng chuẩn bị liều một phen.
& nbsp;
Tr ịnh Mi dứt khoát kéo manh tấm lụa hồng đang lay động ra, bơi đến đuôi thuyền với chút sức lực còn sót lại, quả nhiên nàng ta nhìn thấy một hàng gỗ nối liền nhô ra từ thân thuyền.
& nbsp;
N& agrave;ng ta bám vào hàng gỗ, cố gắng nâng cơ thể lên khỏi mặt nước, hai mắt đỏ hoe nhìn con thuyền đuổi theo phía sau, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Đ ̣i bọn họ đến nơi, nàng ta nhất định sẽ bắt hắn trả giá!
& nbsp;
Ch iếc thuyền phía sau có hơi nhỏ, trên đó lại có mười hộ vệ nên tốc độ của thuyền rất chậm, ngay cả khi người chèo thuyền cố gắng đẩy nhanh tốc độ, những vẫn mất một thời gian để bắt kịp.
& nbsp;
Ha i trong số những hộ vệ vội vã nhảy xuống nước, mang phao kéo Trịnh Mi toàn thân ướt sũng gần như nhũn ra lên thuyền hoa, những người còn lại thì rút đao chĩa về phía Lộ Chi Dao với vẻ mặt lo lắng.
& nbsp;
B n họ đều là thị vệ của Trịnh phủ, nhưng con “quỷ” trước kia bọn họ đi tuần tra ban đêm nhiều lần như vậy mà không bắt, vậy mà lại bị Lộ Chi Dao chơi đùa như đồ chơi, rõ ràng bọn họ xong lên chỉ có tặng đầu người cho hắn.
& nbsp;
Tr ịnh Mi mặc y phục ướt sũng, tóc nhỏ giọt thấm ướt ván gỗ dưới chân, nàng ta run rẩy đứng ở mũi thuyền, chỉ ngón tay đã nhăn nheo vì ngâm nước lâu về phía Lộ Chi Dao.
& nbsp;
&l dquo;Mau bắt hắn lại!”
H& ocirc;̣ vệ đứng trước mặt nàng ta, hai mặt nhìn nhau một lúc, nhưng không ai nhúc nhích.
Kh ông ai muốn trở thành con chim đầu đàn, cũng không ai muốn mất mạng.
Tr ịnh Mi nhìn đám người này, sự kiêu ngạo bị đánh tan hai lần trong một ngày, nàng ta tức giận bật cười.
& nbsp;
&l dquo;Sau ngày hôm nay, các ngươi đừng đến Trịnh phủ làm việc nữa!”
& nbsp;
M t hộ vệ trong đó khó xử nhìn nàng ta, bàn tay cầm đao siết chặt rồi lại nới lỏng, do dự một lúc rồi nói.
&l dquo;Hộ vệ vốn là công việc mũi đao lúc nào cũng nhuốm máu, bọn ta không sợ chết, nhưng đang ở trên hồ nước, khó mà đối phó với hắn, chờ lên bờ, chúng ta nhất định sẽ bắt hắn đưa đến trước mặt tiểu thư.”
&l dquo;Hắn bị mù, sao có thể đánh thắng các ngươi được?” Trịnh Mi cười lạnh, không nói thêm gì nữa.
M ời hai người đứng ở mũi thuyền, khiến chiếc thuyền hoa tao nhã nghiêng ngả, màn lụa màu hồng nhạt bị gió thổi bay, phủ lên chiếc bàn trà trong thuyền..
Na m nhân ở đuôi thuyền quay lưng về phía họ, không quan tâm đến cuộc đối thoại giữa bọn họ, cũng không biết hắn đang nghĩ gì.
& nbsp;
Đ t nhiên, hắn giật mình, đám hộ vệ ở mũi tàu lập tức trở nên căng thẳng, nín thở ngưng thần, tay cầm đao siết chặt lại, mũi đao chĩa thẳng vào hắn.
& nbsp;
Ch ỉ thấy Lộ Chi Dao đột nhiên xoay người ngồi trên cửa sổ, tà áo bào trắng và tấm lụa hồng bay phấp phới trong gió, như thể hắn sắp nhảy xuống hồ, lại như hắn muốn cưỡi gió mà đi.
& nbsp;
H n giơ tay lên, con rối nhỏ đi bên cửa sổ, các khớp nối bị điều khiển hoa tay múa chân phát ra tiếng lạch cạch.
L& ocirc;̣ Chi Dao dựa vào cửa sổ, hai chân lơ lửng trên mặt hồ lắc lư theo thân thuyền, nhưng lại không rơi xuống hồ.
& nbsp;
&l dquo;Ta sẽ mua cho ngươi một bộ váy mới, ngươi muốn màu gì?”
< >& nbsp;&l dquo;Những lời ngươi nói tối qua có ý gì?”
R i gỗ nhảy múa trên cửa sổ, múa chiêu kiếm phát ra nhưng tiếng lạch cạch, nhưng không thể trả lời.
& nbsp;
Sa u khi nhảy một lúc, rối gỗ đột nhiên dừng lại, các khớp tròn xoay một vòng, tứ chi xoắn lại nằm vặn vẹo bên cửa sổ, sợi chỉ bạc mỏng như sợi tóc khoát lên người nó.
Đ u con rối nhỏ nghiêng về phía Lộ Chi Dao, đôi mắt nhỏ nhìn thẳng vào hắn.
& nbsp;
&l dquo;Thuyền phu, còn bao lâu nữa thì lên bờ?”
L& ocirc;̣ Chi Dao nghiêng đầu “nhìn” sang, ánh nắng mặt trời chiếu xiên qua khung cửa sổ tạo nên một màu vàng nhạt trên đôi môi hắn, hắn cười dịu dàng, không hề tức giận một chút nào.
& nbsp;
Nh ững người có mặt ở đây đều sững sờ trước nụ cười này, tay cầm đao cũng buông lỏng hơn một chút.
Ng ười lái thuyền liên tục tăng tốc quay về bờ, hắn ta dừng một lát, giọng nói tự nhiên cũng dịu lại.
& nbsp;
&l dquo;Sắp đến nơi rồi.”
p>& nbsp;Kh ông biết vì sao, nhìn cảnh tượng này hắn ta không khỏi nghĩ đến bức tượng Phật hắn ta nhìn thấy khi đi trên đường cách đây không lâu.
Ng ười chèo thuyền đi thuyền nhiều năm, hiếm khi thấy ai dịu dàng như hắn…
Nh ưng hắn ta vẫn nhớ rõ người này ném tiểu thư Trịnh xuống hồ với vẻ mặt y hệt.
Ng ười chèo thuyền không nhịn được tăng tốc, những người này không đánh nhau trên thuyền đã là Phật tổ phù hộ rồi, chỉ cần đưa bọn họ lên bờ là không liên quan gì đến hắn ta nữa.
& nbsp;
Kh ông chỉ người chèo thuyền, mà mấy hộ vệ phía sau cũng cúi người giúp hắn ta chèo thuyền, vì sợ người đối diện sẽ bất ngờ tấn công.
Ch iếc thuyền từ từ tiến vào bờ, hai mắt người lái thuyền sáng lên ánh sáng hy vọng.
Đ aacute;m hộ vệ dẫn Trịnh Mi đang lạnh mặt xuống thuyền, sau đó lập tức chĩa đao về phía chiếc thuyền hoa, tim đập thình thịch.
L& ocirc;̣ Chi Dao nhấc vạt áo, cầm gậy mù bước lên bờ, người lái thuyền thấy mọi người đã xuống lập tức rời đi, chỉ để lại những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ chứng minh mình đã đến.
& nbsp;
L& ocirc;̣ Chi Dao khẽ mỉm cười, thong thả bước đi: “Hôm nay đi thuyền ngắm cảnh rất thú vị, gió hồ cũng rất dễ chịu, ngươi thấy thế nào?”
< p>& nbsp;H n học được câu này trong quán trà, cũng không biết ý nghĩa của câu này là gì, nhưng trong thoại bản người ta thường nói như vậy sau khi đi dạo hồ, có vẻ đây là một câu nói thông thường.
& nbsp;
Tr ịnh Mi nghe vậy thì tức phồng mũi, nàng ta vắt nước trên tóc, răng đánh lập cập vì lạnh.
&l dquo;Du thuyền cái đầu ngươi, ngươi là hung thủ, tên sát nhân!”
< p>& nbsp;&l dquo;Vậy sao.” Lộ Chi Dao không để ý, hắn cất con rối vào trong ngực áo: “Ta cũng rất vui.”
C m thấy mình đã hoàn thành quá trình, Lộ Chi Dao cầm gậy mù bước lên phía trước, dường như không biết đến hàng chục con đao đang chĩa về phía mình.
& nbsp;
&l dquo;Đúng rồi.” Đi được một nửa, hắn nhớ ra điều gì đó, khóe môi nở nụ cười: “Về phần thù lao sau chuyến dạo hồ này, ta chỉ cần mảnh Huyền Thiết của Trịnh phủ là được.”
& nbsp;
C& aacute;i gọi là chuyến dạo hồ và lời mời này, đối với hắn mà nói không khác gì lệnh treo thường trong quan phủ, mà việc nhận thù lao là điều đương nhiên.
&l dquo;Mơ đi! Ta không đưa ngươi đi gặp quan phủ đã là tốt lắm rồi, ngươi còn dám đòi Huyền Thiết nhà ta!”
M ời hộ vệ chắn trước mặt đã cho Trịnh Mi can đảm, nàng ta vén mái tóc ướt sũng lên, kiêu ngạo nhìn Lộ Chi Dao.
&l dquo;Vậy à.” Lộ Chi Dao cũng không cảm thấy tức giận, hắn tiếp tục đi về phía trước, càng lúc càng gần mũi đao kia: “Lý Nhược Thuỷ không n oacute;i với ngươi chuyện khác sao?”
H n rút kiếm ra, khéo léo tránh những thanh đao trước mặt, dễ dàng đi tới trước mặt Trịnh Mi, cong môi bóp lấy cổ nàng ta.
& nbsp;
&l dquo;Tốt hơn hết là nên giữ lời hứa khi giao dịch với ta.”
Tr ịnh Mi chưa từng nghĩ rằng, mình lại có thể tiếp xúc gần gũi với hắn bằng cách đau đớn như vậy.
Đ aacute;m hộ vệ phía sau hắn muốn tiến lên, nhưng Trịnh Mi đang ở trong tay hắn, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
&l dquo;Ngươi có giữ lời không?”
& nbsp;
L& ocirc;̣ Chi Dao kiên nhẫn bóp chặt tay, hưởng thụ âm thanh đau đớn nghẹn ngào của nàng ta.
Đ acirc;y là lý do tại sao hắn thích bóp cổ người khác, bởi vì hắn có thể từ từ bóp nghẹt cổ họng người khác, khiến đối phương không thể thở nổi, khiến bọn họ phải cầu xin hắn.
Cu ̃ng khiến hắn cảm thấy vui vẻ.
& nbsp;
L n trước bóp cổ Lý Nhược Thủy hắn không có cảm giác như vậy, hắn còn tưởng rằng mình có vấn đề, nhưng bây giờ xem ra hắn vẫn rất bình thường.
H& ocirc; hấp của Trịnh Mi dần dần trở nên nặng nề hơn, âm thanh phát ra trong cổ họng giống như tiếng vịt kêu, giọng điệu đứt quãng không thể nói ra một chữ hoàn chỉnh.
& nbsp;
Sa u khi hưởng thụ thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều, Lộ Chi Dao buông lỏng tay, cho nàng ta cơ hội hít thở.
& nbsp;
&l dquo;Giữ… ta, ta giữ lời…”
& nbsp;
Kh ông dám dừng lại lâu, Trịnh Mi vội vàng nói, giọng nói khàn khàn như bị giấy nhám cào vào cổ họng.
&l dquo;Nói to lên.” Lộ Chi Dao cong môi, hàng mi dài trước mắt tạo nên một bóng mờ dưới mặt.
Tr ịnh Mi cau mày, lớn giọng nói: “Ta giữ lời, ta cho ngươi Huyền Thiết!” >
& nbsp;
T& acirc;m trạng Lộ Chi Dao rất tốt, hắn cong mắt, lấy con rối nhỏ từ trong ngực ra: “Bây giờ trả lời ta…”
& nbsp;
&l dquo;Nó có đẹp không?”
& nbsp;
&l dquo;Đẹp!” Trịnh Mi trả lời không chút do dự, nhìn con rối xấu xí kia là trong lòng nàng ta sắp tức đến phát điên.
L& ocirc;̣ Chi Dao hài lòng gật đầu, buông nàng ta ra, lúc đứng dậy thì thuận tay rút kiếm, chém những lưỡi đao đang chĩa về phía mình, rồi mỉm cười cất con rối vào ngực áo.
& nbsp;
&l dquo;Ta cũng thấy đẹp.”
& nbsp;
H n thu kiếm vào vỏ, cầm lấy gậy mù: “Ta còn có việc, hôm nay sẽ không giết người, có thể tránh ra không?”
& nbsp;
Đ ́m hộ vệ do dự, nhưng cuối cùng vẫn nhưởng đường cho Lộ Chi Dao.
D& ugrave; sao trở về cũng bị đuổi, không bằng giữ mạng trước.
& nbsp;
Tr ịnh Mi liên tục ho khan, nàng ta nhìn mọi người với đôi mắt đẫm lệ, trong lòng đã tức chết rồi nhưng không làm gì được.
& nbsp;
Du ̀ sao nàng ta cũng nhìn ra, nhưng người này hoàn toàn không thể đánh lại hắn.
&l dquo;Đi chuẩn bị Huyền Thiết đi, ta sẽ chọn ngày tới lấy.” Lộ Chi Dao xoay người rời đi, giọng nói nghe như gió xuân bên bờ hồ.
Ch ọn ngày?
Tr ịnh Mi nắm lấy y phục ướt sũng, tức giận nhìn bóng lưng rời đi của hắn.
N& agrave;ng ta sẽ không bỏ qua cho hắn!