Chương 242-2

Lúc này tôi vừa mới rửa mặt chải đầu xong, thay đồng phục công ty rồi nhìn eo mình thở dài. Có lẽ chỉ mấy ngày nữa tôi sẽ không mặc vừa đồng phục mất. Đi ra khỏi nhà vệ sinh thì nghe một tiếng “Rầm” trầm vang, sau đó là tiếng kêu rên thống khổ của Sầm Hằng.

Thật ra đó không phải là kêu rên mà là tiếng kêu la thảm thiết.

Tôi vội vàng đi tới dập cửa: “Sầm Hằng? Sầm Hằng? Anh làm sao thế? Có phải có gì ở trong phòng anh? Anh nói gì đi! Tổ Hàng, mau tới đây! Sầm Hằng bị quỷ bắt. Tổ Hàng…”

Khi Tổ Hàng đi tới, bên hông vẫn còn đeo tạp dề, nói: “Trong phòng anh ta không có quỷ quái gì cả.”

Là cái gì có thể khiến Sầm Hằng kêu la thảm thiết như vậy? Hơn nữa dù sao Sầm Hằng cũng là một cảnh sát, trước kia cũng từng cầm súng, không đến mức vừa gặp chuyện nhỏ đã kêu la thành cái dạng này.

Rốt cuộc Sầm Hằng cũng lên tiếng: “Không sao đâu, tôi… bị ngã thôi.”