Chương 37
Y thân là đích trưởng tử của đế quân Không Tang, trên người chảy huyết nhục đế vương do Tinh Tôn đế từ thời viễn cổ truyền lại, mặc dù rời xa triều đình, ở sâu trong thâm cốc thần miếu, lại cũng không thể mắt nhắm tai ngơ, chỉ lo hưởng thụ vinh hoa phồn thịnh giống như mọi người, mặt kệ hồng thủy ngập trời đang ập đến.
Y đã mất mấy năm đuổi theo quỹ tích của phiến Quy Tà, từ Cửu Nghi đến Tây Hoang, lại từ Susa Dhaalu về tới Diệp Thành, đến hôm nay, rốt cục từng bước từng bước đến gần huyễn ảnh mờ mịt kia.
< br>
“Thực sự không được, vậy thì giết sạch Giao nhân ở Diệp Thành đi.” Hồi lâu, một câu nói trầm thấp mà lạnh lẽo bật ra từ trong khóe miệng y, đông lại thành băng giữa trời đầu xuân se lạnh.
“Nếu như Không Tang và Hải quốc, chỉ có một bên được sống.”
Sau khi tống cổ quản gia đi làm đan thư thân khế cho nô lệ mới, Chu Nhan nằm ngả vào giường chán muốn chết, cầm một miếng mứt đường trêu chọc bé con đối diện.
“Tô Ma, qua đây! Cho nhóc ăn kẹo nè!”
Nàng cầm trong tay một cái đĩa mứt đường, nhưng mà đứa bé trên giường lại chẳng thèm nhìn nàng, chỉ ngả vào chiếc ghế lưng dài, ngắm nhìn cửa sổ bằng một biểu cảm không phù hợp với tuổi tác, ánh mắt tối tăm, cau mày, trên khuôn mặt nhỏ bày ra vẻ không còn gì luyến tiếc.
“Làm sao vậy?” Chu Nhan tức giận, “Nhóc cũng không phải chim, còn muốn bay ra ngoài sao?”
Y đã mất mấy năm đuổi theo quỹ tích của phiến Quy Tà, từ Cửu Nghi đến Tây Hoang, lại từ Susa Dhaalu về tới Diệp Thành, đến hôm nay, rốt cục từng bước từng bước đến gần huyễn ảnh mờ mịt kia.
< br>
“Thực sự không được, vậy thì giết sạch Giao nhân ở Diệp Thành đi.” Hồi lâu, một câu nói trầm thấp mà lạnh lẽo bật ra từ trong khóe miệng y, đông lại thành băng giữa trời đầu xuân se lạnh.
“Nếu như Không Tang và Hải quốc, chỉ có một bên được sống.”
Sau khi tống cổ quản gia đi làm đan thư thân khế cho nô lệ mới, Chu Nhan nằm ngả vào giường chán muốn chết, cầm một miếng mứt đường trêu chọc bé con đối diện.
“Tô Ma, qua đây! Cho nhóc ăn kẹo nè!”
Nàng cầm trong tay một cái đĩa mứt đường, nhưng mà đứa bé trên giường lại chẳng thèm nhìn nàng, chỉ ngả vào chiếc ghế lưng dài, ngắm nhìn cửa sổ bằng một biểu cảm không phù hợp với tuổi tác, ánh mắt tối tăm, cau mày, trên khuôn mặt nhỏ bày ra vẻ không còn gì luyến tiếc.
“Làm sao vậy?” Chu Nhan tức giận, “Nhóc cũng không phải chim, còn muốn bay ra ngoài sao?”