Chương 1

Mùa hè, năm 2018.

Mạnh Quân cảm thấy hối hận.

6 giờ 5 phút chiều, mặt trời như ghim chặt vào bầu trời, vẫn chưa có dấu hiệu lặn xuống.

Ráng chiều đỏ rực cuồn cuộn nơi phía tây đường chân trời, tựa như núi rừng đang bốc cháy.



g>Cuối đường có một ‘siêu thị tiện lợi’ nhưng không hề tiện lợi, cũng chẳng phải siêu thị. Chủ tiệm chỉ nhận tiền mặt, không hề biết đến khái niệm thanh toán qua di động. Một tiếng trước, sau khi đi vào dạo quanh một vòng, Mạnh Quân chợt nhớ đến Lawson ở tầng dưới căn hộ của mình.


(*) Lawson là chuỗi cửa hàng tiện lợi nhượng quyền của Nhật Bản.

Sáng nay Mạnh Quân xuất phát, từ Hồng Kiều Thượng Hải đến Trường Thủy Côn Minh, chuyến bay kéo dài ba tiếng rưỡi.



Từ trung tâm Địa Châu đến huyện Nhược Dương, mất một tiếng trên tàu màu xanh*.

 (*)Tàu màu xanh là loại tàu lửa kiểu cũ ở Trung Quốc. Tàu chậm, ồn ào, không có điều hòa, có mặt từ những năm 1950.

 Từ huyện Nhược Dương đến thị trấn Lộ Tây, ngồi thêm nửa tiếng xe buýt, nửa tiếng xe ngựa.









au củ và vật dụng hằng ngày mua trên huyện chất đầy trong những chiếc gùi nhỏ, nằm chồng lên nhau giữa thùng xe.

B nh xe xóc nảy, một sọt bí ngô trượt dồn về phía Mạnh Quân. Cô lập tức rụt chân lại nhưng mũi giày vẫn bị dính bẩn.







hiếc áo khoác Gucci thêu hoa văn chỉ vàng ánh lên vẻ u ám xám xịt.







ó là nơi cô sẽ ở trong ba tháng tới.



Bây giờ tiến chẳng được mà lùi cũng không xong.


Tựa như cuộc sống hỗn loạn, rối nùi của cô những ngày qua.

C ô mệt thừ, lấy mấy tờ khăn giấy trong túi ra trải lên bậc thềm ven đường rồi ngồi phịch xuống, sau đó bấm dãy số mà người phụ trách Hội từ thiện đã đưa trước đó – người sẽ đến đón cô họ Trần.



T ếng chuông chờ vang lên mười mấy lượt nhưng không có ai bắt máy.

ạnh Quân buồn bực, đang tính cúp máy thì cuối cùng cũng có người trả lời.



N ưng giọng nói của đối phương lại trong trẻo và trầm ấm, tựa hồ có thể làm gió lặng ngừng reo: “A lô?”





Mạnh Quân đáp: “Là tôi. Anh đến đón tôi phải không?”


Đối phương không trả lời ngay mà hỏi: “Cậu đến Lộ Tây rồi sao?”






Bị dội cho một chậu nước lạnh, Mạnh Quân kiềm chế, lạnh lùng hỏi: “Một lúc là bao lâu ạ?”




“Ồ.”




(*) Editor: Vì lúc này nam chính biết nữ chính rồi, còn nữ chính chưa nhớ ra, nên mình để xưng hô của nam chính là ‘tớ-cậu’ còn nữ chính vẫn là ‘tôi-anh’, vì xưng hô trong tiếng Trung chỉ có wo với ni.

6 giờ 20 chiều, mặt trời nghiêng trên mỏm núi.


ặt đường xi măng hấp thụ ánh nắng gay gắt suốt một ngày dài phả ra hơi nóng hầm hập, toàn thân Mạnh Quân ướt sũng mồ hôi.

hã Linh, người đại diện của Lâm Dịch Dương, nhắn tin: [Tới chưa bảo bối? (hôn)]

Mạnh Quân chỉ muốn đáp lại một câu ‘đến mẹ chị’, nhưng ngón tay lại vô cùng lý trí: [Em đang chờ người đến đón.]




Cu ộc trò chuyện kết thúc.





ù sao cũng rảnh rỗi đến vô vị, thôi thì trang điểm cho đỡ nhàm chán.





ơi thâm sơn cùng cốc không có khách du lịch, thi thoảng có vài người dân địa phương đi ngang qua tò mò ngó nhìn.



Trong lúc lơ đãng đã vô thức đăng nhập vào Weibo đã lâu không vào.

ên Weibo của cô là một dãy các chữ cái không có quy tắc, số người theo dõi và fan hâm mộ có dạo đếm đưa đủ mười đầu ngón tay (một thời gian trước số lượng này đã tăng lên).



‘Mạnh Quân em không chọc điên anh một ngày em sẽ chết’.

(*) Cụm viết tắt ở trên là chữ cái đầu tiên của mỗi chữ trong câu tiếng Trung bên dưới: Meng Yun ni yi tian bu re wo sheng qi ni hui si.


Đã hai ba tháng nay Mạnh Quân không chọc điên anh ta.


Đ ng nhập thành công, một loạt các chấm đỏ thông báo.

ô đã cài tắt thông báo Weibo.

Không cần đọc cũng biết là fan hâm mộ của Lâm Dịch Dương ân cần thăm hỏi.



Cô không hề thoải mái, phóng khoáng như cô nghĩ.



“Vương Vũ Tây – Tạo hình tóc vuốt ngược”

< trong>“Trương Thu Thi – Váy đuôi cá dải ngân hà xanh biển”



r>“Lâm Dịch Dương – Kính gọng vàng”

rong>Ngón tay cái Mạnh Quân nằm lơ lửng trên màn hình, khẽ run nhẹ hai nhịp rồi nhấp xuống.


Studio của Lâm Dịch Dương đăng chín bức ảnh với nhiều góc độ và tạo hình khác nhau.


Phải thừa nhận rằng anh ta có vẻ ngoài rất điển trai.

Tất cả bình luận đều là lời cổ vũ đến từ fan hâm mộ.

ẹp trai quá anh ơi!” 33 nghìn lượt thích.

“Bây giờ đối với tôi Lâm Dịch Dương là siêu sao hạng A, không màng lý do không cần giải thích, có thể khen tới năm sau không?” 31 nghìn lượt thích.

“Hoan nghênh mọi người thưởng thức single ‘Máy đếm thời gian’ mới nhất của Lâm Dịch Dương, single đứng ở vị trí số một trên bảng xếp hạng âm nhạc XX, anh xứng đáng lắm!” 39 nghìn lượt thích.

Một loạt những bình luận đã được kiểm soát và hình ảnh spam, hết sức tẻ nhạt vô vị.

t nhiên Mạnh Quân nhìn thấy tên mình trong một bình luận chỉ có 2 lượt thích:

“Hai cái acc clone yêu đương đó thực sự là do anti fan tự biên tự diễn hả? Tôi nghi ngờ mấy bài đăng đó là thật đấy! Nick phụ của phía nhà trai dịch ra là ‘MY em không chọc điên anh một ngày em sẽ chết’. MY* này rất có thể chính là Mạnh Quân, người sáng tác ca khúc “Trên biển”. Nhìn vậy mà lại yêu đương với đồng nghiệp công ty, nhà chế tác phía sau cánh gà, Lâm Dịch Dương đúng là đáng thất vọng!”

(*) Mạnh Quân đọc là “Meng Yun” – MY.

Người hâm mộ A trả lời: “Studio đã đưa ra tuyên bố, ‘Độc thân, xào couple’, đọc không hiểu hả? Chỉ là chiêu trò của phía đối thủ! Mấy năm nay anh tôi càng ngày càng nổi tiếng, các bài hát cũng vượt ra khỏi vòng fan mọi người đều biết tới, bây giờ tung scandal của anh với nhân viên, ý đồ rành rành như vậy mà không nhìn ra à?”







Đối diện là tiệm bán gạo, một bà cụ đang ngồi trên băng ghế nhỏ ăn đậu phộng, vỏ đậu rơi vãi khắp mặt đất.



T ị trấn nhỏ yên tĩnh như cái chết, những cụ già vừa đi làm đồng trở về, tấm lưng còng oằn cong gánh lúa, từng bước đi từng nhịp thở khó nhọc, lặng lẽ đi qua trước mặt Mạnh Quân.









N ưng, biết đi đâu?



Về nhà, chịu đựng sự sỉ nhục của mẹ.

Cô bỗng đứng im bặt tại chỗ.





N ười đó đội mũ lưỡi trai, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, cất lời xin lỗi: “Xin lỗi, đã để cậu phải đợi lâu.”







Người đó đưa cho cô một chai nước, Mạnh Quân không nhận.




< g>Thoạt đầu Mạnh Quân không nói gì, sau đó tâm trí lấy lại được sự tỉnh táo, cô “ừm” một tiếng.


Anh ngập ngừng đưa chai nước cho cô lần nữa, lần này cô nhận lấy.






Mạnh Quân thấy vậy, cơn giận trong lòng cũng tan đi một nửa, nhẹ nhàng nói: “Vali của tôi nặng lắm, có thể kéo được.”


< >“À.” Lúc này anh mới sực phản ứng, kéo tay cầm ra, kéo vali đi phía trước dẫn đường.


Trong thị trấn không có hàng quán chuyên kinh doanh ăn uống, chỉ có một quán nhỏ nấu ăn kiểu gia đình, ngay cả biển hiệu cũng chẳng có, nhưng có đến hai ba bàn có khách.


Một bác gái ngồi xổm trước chậu nước to ở cửa, hai tay khua khuấy trong chậu nước đầy bọt, lướt xoẹt một vòng miếng rửa chén qua bát đĩa rồi thảy đi xả nước.








B ng lưng của người đàn ông cao ráo, dáng người trông hơi gầy nhưng rắn rỏi đầy sức mạnh, tay xách vali, chân sải bước thong dong nhẹ nhàng.

Không gian của quán khá nhỏ, chỉ kê được ba chiếc bàn, đã ngồi kín hết chỗ.








ây phút đó, anh đang suy nghĩ ‘trong thị trấn này còn nơi nào khác có quán ăn’; còn Mạnh Quân trong khoảnh khắc bị anh bắt gặp vẻ ghét bỏ (quán ăn này) ánh lên trong mắt, cũng đồng thời nhận ra anh.

V ừa rồi cô phiền muộn rối rắm, đầu óc không thông suốt, cũng không nhìn anh kỹ.

ông thể trách cô được.





M ạnh Quân thoắt cái che giấu những suy nghĩ trong đầu, sải bước đi đến bên cạnh anh, ra vẻ điềm nhiên nói: “Trần Việt, tớ đang giảm cân, chỉ ăn rau thôi được không?”

Trần Việt nghe thấy cô gọi tên mình, anh thoáng quan sát cô giây lát rồi nhẹ nhàng trả lời: “Được.”

Mạnh Quân lướt mắt nhìn tủ mát một vòng, toàn là những loại rau lạ lùng hiếm gặp, chưa kể còn đính kèm thêm mấy con sâu kỳ dị khiến hai hàng chân mày của cô nhíu tít lại.


















Mạnh Quân nhất thời nhớ tới thời đi học không hãnh diện vẻ vang gì cho cam của mình, tự hỏi không biết nụ cười của anh có ẩn ý sâu xa gì không: “À, vậy lấy hai loại đó đi, thêm cái này nữa.” Cô chỉ vào một loại rau mình không nhận ra, hắng giọng: “Nhìn no bụng.”


Trần Việt nói: “Đây là rau đắng, sợ cậu không ăn đắng được.”


< >“Gian khổ còn chịu được mà, sao lại không ăn đắng được chứ?*” Mạnh Quân nghi ngờ câu nói đó có hàm ý khác, nhưng nhìn nét mặt điềm đạm tĩnh lặng của anh, cô lập tức gạt đi suy nghĩ đó.


m>(*) Trong tiếng Trung, đắng và khổ cùng 1 chữ 苦.< br>Trần Việt chiều theo cô: “Vậy thì thử một chút, giúp thanh nhiệt.”

Trong quán hết chỗ, chủ quán kê thêm một chiếc bàn nhỏ cho hai người ngồi tạm bên vệ đường.


Đường núi nghiêng dốc, Trần Việt nhặt hai viên đá nhỏ chèn dưới bánh xe của vali. Làm xong, anh mượn vòi nước rửa tay, rồi ngồi xuống chỗ đối diện bên kia bàn, cởi mũ lưỡi trai ra vuốt vội qua loa mái tóc.

ầng trán cao rộng của người đàn ông bỗng chốc hiện ra.

An h nhận ra Mạnh Quân đang nhìn mình, ánh mắt thoáng dừng lại trên khuôn mặt cô một giây ngắn ngủi rồi lại đội mũ lên.

hông ai nói lời nào.

ạnh Quân chủ động phá vỡ bầu không khí lúng túng, ngữ điệu thật khó để nói rằng không phải đang đối phó: “Thật trùng hợp mà. Bạn học cũ lại tình cờ gặp nhau ở nơi này, cậu làm gì ở đây vậy?”



M nh Quân ngắc ngứ: “Tốt nghiệp… bốn năm rồi nhỉ, lâu lắm rồi không liên lạc.”



uối cùng, anh vẫn nói: “Vừa rồi cậu không nhận ra tớ phải không.”

Anh ngước mắt lên, ánh mắt lướt qua vành mũ đen nhìn về phía cô, dè dặt mím môi cười: “Cậu quên tớ rồi.”