Chương 3
Mùa hè, năm 2010.
*
Trần Việt không quên.
Đến trường học, sau khi làm xong thủ tục, người đầu tiên anh gặp ở ký túc xá là Hà Gia Thụ.
V ị trí nằm gần ban công, cách xa cửa ra vào.
ý túc xá trang bị giường tầng, bên dưới là bàn học và tủ quần áo, bên trên là giường ngủ.
ần Việt tập trung nhét ga giường vào đệm, vuốt phẳng phiu đến độ không gợn một nếp nhăn nào.
nh đoán có lẽ chị cả muốn dùng cách này để ‘hối lộ’ bạn học của anh, mong đối phương có thể chung sống hòa thuận vui vẻ với một người có gia cảnh đáng thương như anh.
T rần Việt không có ý kiến gì việc này, vì anh biết rõ anh không phải là người dễ kết bạn.
ột chuyên ngành trong khoa được chia thành hai lớp. Bốn mươi nam sinh sống trên cùng một tầng, đều là những thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, còn chưa chính thức khai giảng mà đã thân thiết như anh em, tự do ra vào phòng của nhau, cửa phòng cũng chỉ để tượng trưng cho có.
T ần Việt không bao giờ sang phòng người khác. Anh không thích nói chuyện, không thích xã giao, chỉ qua lại với ba người bạn cùng phòng, đặt biệt là Hà Gia Thụ.
à Gia Thụ gào lên: “Cậu đừng có ngồi một mình trên đó, xuống đây.”
ốn chiếc máy tính cùng kiểu dáng được người ta giao đến ký túc xá lắp ráp cùng một lúc, khá khí thế.
Lắp đặt xong, ba người còn lại nôn nóng chạy thử phần mềm; để lại mút xốp, thùng carton và băng keo nằm chỏng chơ khắp mặt đất.
c quay về, vừa vặn đụng phải Từ Văn Lễ học lớp Điện khí hóa 2 ở phòng đối diện đang ngậm que kem sang chơi, hỏi: “Nhận lớp chưa?”
“Rồi.”
g>“Lớp mấy cậu có bao nhiêu nữ?”
“Thật bất công. Lớp bọn tớ chỉ có một người! Tính bình quân thì phải chuyển một người cho lớp tớ.”
“Đừng nằm mơ.”
“Chém gió.”
Trần Việt đang cài phần mềm cho máy tính, bị cậu ấy đụng phải, con chuột trong tay vẽ một vòng tròn lớn trên màn hình.
Trần Việt hỏi: “Ai cơ?”
Hà Gia Thụ: “Câm miệng.”
Không thể trách Trần Việt, lúc nhận lớp anh ngồi ở hàng cuối cùng, mấy nữ sinh ngồi ở dãy đầu tiên, anh chỉ thoáng nhìn thấy hai ba cái gáy.
rần Việt nói: “Tớ không để ý.”
Trần Việt một mình ở trong ký túc xá lên mạng, điện thoại bàn đổ chuông.
Là Dương Khiêm gọi: “Chỉ có một mình cậu ở trong phòng hả?”
ần Việt đã hiểu, nói: “Để tớ đi đưa.”
H ai tay anh ôm chồng sách to, ngón tay phải ngoắc chồng sách còn lại, nhẹ nhàng ra khỏi phòng. Lúc xuống lầu, thậm chí còn có chút thán phục bản thân, cũng không phải việc gì khó khăn, nếu tìm người giúp đỡ thì quả là làm phiền người khác.
háng Tám, nắng như thiêu đốt cả góc trời.
Mạnh Quân nhìn thấy, hỏi: “Nặng lắm phải không?”
Trần Việt lắc đầu: “Không sao.”
Trần Việt hết đỗi nghiêm túc hỏi một câu: “Cậu nghĩ ra cách gì?”
< >Trần Việt cảm thấy cô gái này có chút không biết tự lượng sức mình, nhưng anh cảm thấy cho dù có giải thích thêm nữa cũng chỉ là vòng lặp vô hạn, vì vậy đưa cho cô một chồng sách.
(*) Trong lập trình máy tính, vòng lặp vô hạn (hay vòng lặp vô tận) là một chuỗi các lệnh mà khi được viết ra sẽ kéo dài vô tận, trừ khi có sự can thiệp từ bên ngoài.
< trong>Mạnh Quân xách hai chồng sách, lúc này mới cảm nhận được rõ ràng độ nặng của những quyển sách, mỗi tay cô xách một chồng, hơi khó để vòng tay ôm chồng còn lại. Trần Việt suy nghĩ một giây, đặt chồng sách còn lại lên hai cánh tay cô, nới lỏng lực, nhưng không có buông ra; Mạnh Quân không đỡ nổi, cả người khụy xuống, Trần Việt lập tức nhấc bổng chồng sách lên, kiên định đưa ra phán quyết: “Cậu không xách nổi.”
< strong>Mạnh Quân liếc nhìn cánh tay anh, nhìn vết hằn đỏ trên ngón tay và cả những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn cậu đã đi một chuyến, đợi lát nữa xuống lầu, tớ mời cậu ăn một que kem được không?”
Trần Việt vẫn nhìn số tầng, đáp: “Tớ không ăn.”
Trần Việt đặt hai chồng sách trên tay xuống bàn, thấy một chồng bị lệch, anh không kìm được đưa tay chỉnh thẳng lại.
Mạnh Quân bật cười, Trần Việt không cảm thấy có gì buồn cười, hơn nữa từ trước đến giờ anh không giỏi lý giải hàm ý chứa đựng bên trong những nụ cười như thế này, anh không muốn ở lại lâu bèn nói: “Tớ đi đây.”
Lần sau cậu hãy nghiêm túc ngắm nhìn cô ấy một cái’.
rong>Anh tựa như tiếp nhận chỉ thị đến để thực thi nhiệm vụ, thình lình ngước mắt, nghiêm túc nhìn Mạnh Quân một cái, trùng hợp cô cũng đang dòm anh chăm chăm, ánh mắt chạm vào nhau, anh cụp mắt, nói: “Cảm ơn.”
V o thang máy, anh miết nhẹ tấm khăn giấy kia, cảm giác dày dặn mềm mại vương trên đầu ngón tay, còn có hương thơm thoang thoảng. Trần Việt chưa từng dùng qua loại khăn giấy này. Giờ phút này cầm trên tay cảm giác giống như đồ dùng của con gái.
a khỏi ký túc xá nữ, đi được nửa đường, phía sau có nữ sinh gọi anh: “Trần Việt!”
Trần Việt quay đầu lại, là Mạnh Quân. Cô cầm hai cây kem ốc quế, đưa cho anh một cây: “Cảm ơn cậu.”
Mạnh Quân không cho anh cơ hội, giọng kiên quyết: “Tớ mua hai cây. Cậu không ăn, tớ sẽ ném nó đi.”
T hế là, anh nhận lấy.
T ên thân kem ốc quế có dòng chữ ‘Cornetto’, hương vani.
Đó là lần đầu tiên Trần Việt ăn Cornetto.
Dư vị ngọt ngào của kem vẫn còn đọng lại trên môi anh rất lâu sau khi đã ăn xong.
Trở về ký túc xá, tắm rửa xong, Trần Việt tiếp tục mày mò bên máy tính.
Dương Khiêm: “Xì, tớ biết ngay là cậu sẽ không tìm người giúp mà.”
Dương Khiêm: “Ai nhận sách? Mạnh Quân hả?”
Hà Gia Thụ hỏi: “Có đẹp không?”
Trần Việt không trả lời.
Lý Tư Tề tặc lưỡi: “Vậy là giống Hà Gia Thụ. Quả nhiên Thượng Hải, Hàng Châu nhìn đâu cũng thấy người giàu có.”
An h không nhớ nhầm, thật sự có cái gọi là ‘nội quy sinh viên’, mấy nội dung cuối cùng có vẻ như là những điều mà các sinh viên nữ thường không mấy tuân thủ.
*
Trần Việt không quên.
V ị trí nằm gần ban công, cách xa cửa ra vào.
ý túc xá trang bị giường tầng, bên dưới là bàn học và tủ quần áo, bên trên là giường ngủ.
ần Việt tập trung nhét ga giường vào đệm, vuốt phẳng phiu đến độ không gợn một nếp nhăn nào.
nh đoán có lẽ chị cả muốn dùng cách này để ‘hối lộ’ bạn học của anh, mong đối phương có thể chung sống hòa thuận vui vẻ với một người có gia cảnh đáng thương như anh.
T rần Việt không có ý kiến gì việc này, vì anh biết rõ anh không phải là người dễ kết bạn.
ột chuyên ngành trong khoa được chia thành hai lớp. Bốn mươi nam sinh sống trên cùng một tầng, đều là những thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, còn chưa chính thức khai giảng mà đã thân thiết như anh em, tự do ra vào phòng của nhau, cửa phòng cũng chỉ để tượng trưng cho có.
T ần Việt không bao giờ sang phòng người khác. Anh không thích nói chuyện, không thích xã giao, chỉ qua lại với ba người bạn cùng phòng, đặt biệt là Hà Gia Thụ.
à Gia Thụ gào lên: “Cậu đừng có ngồi một mình trên đó, xuống đây.”
ốn chiếc máy tính cùng kiểu dáng được người ta giao đến ký túc xá lắp ráp cùng một lúc, khá khí thế.
Lắp đặt xong, ba người còn lại nôn nóng chạy thử phần mềm; để lại mút xốp, thùng carton và băng keo nằm chỏng chơ khắp mặt đất.
c quay về, vừa vặn đụng phải Từ Văn Lễ học lớp Điện khí hóa 2 ở phòng đối diện đang ngậm que kem sang chơi, hỏi: “Nhận lớp chưa?”
g>“Lớp mấy cậu có bao nhiêu nữ?”
“Thật bất công. Lớp bọn tớ chỉ có một người! Tính bình quân thì phải chuyển một người cho lớp tớ.”
“Đừng nằm mơ.”
Trần Việt đang cài phần mềm cho máy tính, bị cậu ấy đụng phải, con chuột trong tay vẽ một vòng tròn lớn trên màn hình.
rần Việt nói: “Tớ không để ý.”
ần Việt đã hiểu, nói: “Để tớ đi đưa.”
H ai tay anh ôm chồng sách to, ngón tay phải ngoắc chồng sách còn lại, nhẹ nhàng ra khỏi phòng. Lúc xuống lầu, thậm chí còn có chút thán phục bản thân, cũng không phải việc gì khó khăn, nếu tìm người giúp đỡ thì quả là làm phiền người khác.
háng Tám, nắng như thiêu đốt cả góc trời.
Mạnh Quân nhìn thấy, hỏi: “Nặng lắm phải không?”
< >Trần Việt cảm thấy cô gái này có chút không biết tự lượng sức mình, nhưng anh cảm thấy cho dù có giải thích thêm nữa cũng chỉ là vòng lặp vô hạn, vì vậy đưa cho cô một chồng sách.
(*) Trong lập trình máy tính, vòng lặp vô hạn (hay vòng lặp vô tận) là một chuỗi các lệnh mà khi được viết ra sẽ kéo dài vô tận, trừ khi có sự can thiệp từ bên ngoài.
< trong>Mạnh Quân xách hai chồng sách, lúc này mới cảm nhận được rõ ràng độ nặng của những quyển sách, mỗi tay cô xách một chồng, hơi khó để vòng tay ôm chồng còn lại. Trần Việt suy nghĩ một giây, đặt chồng sách còn lại lên hai cánh tay cô, nới lỏng lực, nhưng không có buông ra; Mạnh Quân không đỡ nổi, cả người khụy xuống, Trần Việt lập tức nhấc bổng chồng sách lên, kiên định đưa ra phán quyết: “Cậu không xách nổi.”
< strong>Mạnh Quân liếc nhìn cánh tay anh, nhìn vết hằn đỏ trên ngón tay và cả những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn cậu đã đi một chuyến, đợi lát nữa xuống lầu, tớ mời cậu ăn một que kem được không?”
rong>Anh tựa như tiếp nhận chỉ thị đến để thực thi nhiệm vụ, thình lình ngước mắt, nghiêm túc nhìn Mạnh Quân một cái, trùng hợp cô cũng đang dòm anh chăm chăm, ánh mắt chạm vào nhau, anh cụp mắt, nói: “Cảm ơn.”
V o thang máy, anh miết nhẹ tấm khăn giấy kia, cảm giác dày dặn mềm mại vương trên đầu ngón tay, còn có hương thơm thoang thoảng. Trần Việt chưa từng dùng qua loại khăn giấy này. Giờ phút này cầm trên tay cảm giác giống như đồ dùng của con gái.
a khỏi ký túc xá nữ, đi được nửa đường, phía sau có nữ sinh gọi anh: “Trần Việt!”
Mạnh Quân không cho anh cơ hội, giọng kiên quyết: “Tớ mua hai cây. Cậu không ăn, tớ sẽ ném nó đi.”
T hế là, anh nhận lấy.
T ên thân kem ốc quế có dòng chữ ‘Cornetto’, hương vani.
Đó là lần đầu tiên Trần Việt ăn Cornetto.
Trở về ký túc xá, tắm rửa xong, Trần Việt tiếp tục mày mò bên máy tính.
An h không nhớ nhầm, thật sự có cái gọi là ‘nội quy sinh viên’, mấy nội dung cuối cùng có vẻ như là những điều mà các sinh viên nữ thường không mấy tuân thủ.