Chương 7
Đã gần hai tuần trôi qua, Mạnh Quân bất lực không tìm ra được cách gì.
C uyện làm tình nguyện viên này không hề đơn giản như cô đã tưởng tượng. Bước sang tuần thứ hai, cô nhận ra mình vẫn không có cách nào đưa bọn trẻ vào khuôn khổ kỷ luật cũng không khơi gợi được hứng thú học tập của chúng.
Có lần Lí Đồng muốn đăng nội dung mới cho kênh video của trường, đến lớp quay một đoạn video ngắn, nhìn thấy lớp học nhốn nháo không ai nói ai nghe đã giúp cô chấn chỉnh một phen, kết quả chỉ có lác đác mấy cô cậu bé chịu hát, còn lại mạnh việc ai người nấy làm không một chút hào hứng tham gia đóng góp cho tiết học, khiến cả hai đều vô cùng gượng gạo khó xử.
n đầu Mạnh Quân định dạy các bài hát trong sách giáo khoa âm nhạc như ‘Hạt ngọc Phương Đông’, ‘Vũ khúc thanh xuân’… nhưng các bạn nhỏ không hứng thú, chỉ nghe qua loa đối phó. Có em hoàn toàn không quan tâm cô nói gì, hoặc là ngủ hoặc lén đọc truyện tranh. Mạnh Quân bèn tìm những ca khúc nổi tiếng từng làm mưa gió một thời ‘Năm tháng vội vã’, ‘Con đường bình phàm’… nhưng vẫn không đạt được kết quả gì.
Trong giờ học thì phớt lờ cô chỉ lo nói chuyện riêng, trong lớp không lúc nào ngớt tiếng rì rầm. Ví dụ như Dương Lâm Chiêu, không chỉ lôi kéo bạn bè xung quanh nói chuyện, có lần đang trong giờ học bỗng nhiên cười phá lên, khiến cho các bạn khác đang tập hát đều giật mình im bặt, dáo dác quay đầu nhìn.
< trong>Mạnh Quân bước xuống, không ngờ lại phát hiện mấy đứa con trai đang chơi đánh bài.
rong nhất thời, cô giận đến mức muốn bốc hỏa nhưng vẫn cố kìm nén, tịch thu bộ bài, nói: “Dương Lâm Chiêu, em có biết bây giờ đang trong giờ học không!”
Dương Lâm Chiêu ngồi rướn người đung đưa chân ghế, nhún vai: “Cô à, mấy bài cô dạy em biết hát hết rồi, còn học gì nữa ạ? Bây giờ cô có muốn em hát cho cô nghe không.”
Không chỉ vậy, ánh mắt của cậu bé cũng đang nói ‘Thì ra cô chỉ có một chút bản lĩnh như vậy’.
Bốn phía xung quanh ồ lên cười, chỉ có Long Tiểu Sơn khẽ kéo Dương Lâm Chiêu, ý bảo cậu đừng làm khó cô giáo.
ợi dây thần kinh trong đầu cô căng ra như muốn đứt đoạn, tiếng chuông tan học vang lên. Cô không nói lời nào, cũng không hô ‘tan học’ như mọi khi, chỉ thu dọn sách vở rồi bước ra khỏi lớp.
Cô giáo ngữ văn Tiểu Lan nói chen vào: “Cô Mạnh sợ nóng lắm, lúc cô ấy mới đến, tôi phải mặc thêm áo khoác, còn cô ấy chỉ mặc váy.”
Tiểu Trúc nguýt háy: “Tới đây là để dạy học, cầu kỳ, hoa hòe hoa sói làm gì? Mỗi người một suy nghĩ không ai giống ai.”
< strong>Mạnh Quân đang nén đầy một bụng lửa giận không có chỗ trút, lúc này ‘Ừm’ một tiếng lạnh lùng: “Đúng vậy, vịt con xấu xí hóa thiên nga, không phải vì nó đã cố gắng hết mình, mà vì bố mẹ nó vốn là thiên nga. Người không có vốn liếng, nền tảng cố hoa hòe hoa sói sẽ chỉ trở nên diêm dúa, lòe loẹt.”
Cô nhoẻn miệng nở một nụ cười tiêu chuẩn, xách túi bước ra cửa.
(*) Từ gốc ở đây là ‘Vô li đầu’ chỉ những việc không đầu không đuôi, hết sức vô lý, vô căn cứ, rất khó hiểu. Cụm từ ‘Vô li đầu’ diễn tả một thể loại nghệ thuật hài mà người tiên phong khơi mào trào lưu này chính là Châu Tinh Trì.
Đặc trưng của ‘Vô li đầu’, nằm ở ba yếu tố: Khoa trương – Châm biếm – Tự trào. Đây cũng là ba điểm thường thấy nhất trong các bộ phim mang đậm phong cách Châu Tinh Trì, phong cách làm phim độc đáo mà giới điện ảnh lẫn công chúng Trung Quốc thường gọi chung là thể loại ‘phim nhảm’, mang lại tiếng cười vì những câu thoại bị cho là nhảm nhí, vô thưởng vô phạt.
< rong>‘Vô Li Đầu’ là một thể loại nhảm không hề nhảm. Từ những sự vật hiện tượng hết sức vô lý, đem lại sự hài hước bất ngờ, châm biếm nhạo báng những thói hư tật xấu, những mặt trái của xã hội đồng thời giễu cợt lật mặt những kẻ đạo đức giả, bóc trần sự hào nhoáng bên ngoài… – theo facebook Châu Tinh Trì – Stephen Chow & 24h.com.vn
Cô đăng một đoạn ngắn lên kênh video của mình, bình luận đầu tiên là: [Chói tai. Chẳng khác gì đang cãi lộn.]
Cô cũng ít khi nào nhớ lại cuộc sống trước đây dù chỉ trong những khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng có một cảnh tượng lướt qua thời đại học đã để lại cho cô ấn tượng sâu sắc. Trong giờ học thể dục, cô tràn đầy tự tin đối mặt với quả bóng tennis thầy thể dục đánh qua, dùng hết sức vung mạnh cây vợt trong tay – nhưng chỉ quật vào không khí.
au này, mỗi khi gặp phải những khó khăn không cách nào vượt qua được, cô lại nhớ đến cảnh tượng đó – khoảnh khắc vung vợt, quả bóng sượt qua, lòng bàn tay trống rỗng.
‘Độc thân, xào couple’, khi cô nhốt mình trong phòng thu nhưng không thể viết ra được một nốt nhạc nào, khi cô ngồi một mình trên bậc thềm bên vệ đường ở thị trấn Lộ Tây, cô đều cảm nhận rõ ràng sự vô vọng khi chiếc vợt quật vào không khí, sự thất bại không thể thay đổi.
rốn chạy từ Thượng Hải đến Vân Nam, vẫn thất bại thảm hại.
ô cuộn người, co ro cô độc trên giường, nắng tắt rồi chiều rơi, gối ướt đẫm.
N oài cửa sổ, sắc trời ảm đạm, hoàng hôn buông phủ.
Dường như anh đã đi tới bên dưới nhà cô, đứng cạnh cửa một lúc lâu. Cô hy vọng anh gõ cửa, lên tầng và nói chuyện với cô biết nhường nào, dù chỉ một câu thôi cũng được.
N ày hôm sau là Chủ nhật. Sáng sớm, lúc Trần Việt chuẩn bị ra ngoài, Mạnh Quân ngồi ở ngưỡng cửa, ngậm điếu thuốc chưa châm, ánh mắt cô đơn trống rỗng. Đồng hành cùng cô nơi ngưỡng cửa là chiếc iPhone màu đen.
ô ngậm điếu thuốc, ngón tay vô thức đóng mở nắp bật lửa.
Lúc trước, Mạnh Quân thường ‘hít hơi mèo’ trên mạng, nhưng cô chính là ‘Diệp Công thích rồng’, chỉ thích ngắm chúng qua hình ảnh chứ không dám nuôi mèo thật.
(*) ‘Hít hơi mèo’: từ gốc dùng để chỉ hành vi của những người rất thích mèo nhưng tạm thời không thể nuôi được chúng, xem việc ngắm nhìn chúng qua mạng là ‘thuốc phiện tinh thần’.- weibo
(**) Diệp Công thích rồng: Do tích Diệp Công rất thích rồng, đồ vật trong nhà đều khắc, vẽ hình rồng. Rồng thật biết được, đến thò đầu vào cửa sổ. Diệp Công nhìn thấy sợ hãi vắt giò lên cổ bỏ chạy. Ví với trên danh nghĩa thì yêu thích nhưng thực tế lại không như vậy.
Con Vân Đóa này hết sức tinh ranh, đáp trả bằng cách phớt lờ không thèm để Mạnh Quân vào mắt. Nó nhìn cô một lúc rồi khinh khỉnh hất đuôi thoăn thoắt đi đến bên cạnh Trần Việt, nũng nịu cọ người vào mắt cá chân anh.
< br>Đồ nịnh hót.
rần Việt ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài xoa đầu nó, nó thích chí nghếch đầu lên. Ngón tay anh luồn qua dưới cổ, gãi nhẹ cằm. Cục mây nhỏ hài lòng híp mắt lại, hớn hở kêu meo meo, không ngừng dụi đầu vào lòng bàn tay Trần Việt.
ạnh Quân thấy cái người không thích nói chuyện với loài người này, lại vô cùng thân thiết với mèo.
au một hồi chơi đùa anh đứng dậy dợm bước đi, nhưng đồ nịnh hót kia vẫn không chịu thôi, cứ lẩn quẩn bên chân anh, kêu meo meo.
T rần Việt lại dừng lại, cúi người xoa đầu nó. Con mèo nhỏ bấu víu ống quần, nhảy phốc vào lòng anh, trèo lên vai liếm cằm anh, dụi đầu vào cổ anh.
T rần Việt lại ôm nó vuốt ve một hồi, hoàn toàn không khác gì đang cưng nựng bạn gái.
rong đầu Mạnh Quân không tránh khỏi nảy ra ý nghĩ, nếu anh có bạn gái, ắt hẳn sẽ hết mực cưng chiều.
Lúc này Bách Thụ đang chuẩn bị ra ngoài, thấy vậy cũng tới trêu chọc ‘đồ nịnh hót’, nhưng nó không cho anh ấy đụng vào, nhảy phốc lên cửa sổ, trèo lên mái hiên.
Mạnh Quân lắng nghe, phát hiện anh nói chuyện vô cùng gãy gọn mạch lạc, hết đỗi khoan thai điềm tĩnh, chừng mực rõ ràng*, hoàn toàn không có chút nào giống với dáng vẻ nửa ngày không thốt ra được một chữ khi nói chuyện với cô.
< m>(*) Từ gốc là ‘Ngôn chi hữu vật’ trong ‘Ngôn chi hữu vật, hành chi hữu độ’ – Nói năng rõ ràng, hành động chừng mực, đó là tu thân tại nội. Tương giao với những người tu thân tại nội giống như là trà xanh thấm họng, thơm răng thơm miệng, dư vị nồng nàn. Nói năng phải có chừng mực, có như vậy mới thể hiện được trí tuệ của bản thân – theo baodansinh.vn
Cô còn đang ngẫm ngợi, Bách Thụ lên tiếng chào cô rồi xoay người đi ra cổng.
A h nói: “Hút ít thôi. Đừng đốt nhà.”
ạnh Quân hít sâu một hơi. Hôm nay cô sẽ phải ở nhà một mình suốt cả ngày với một con mèo không ưa cô mà cô cũng không thích nó.
Mạnh Quân thở dài, đánh vòng gợi chuyện: “Cậu đi đâu vậy?”
Trần Việt: “Bốn mươi lăm phút.”
Mạnh Quân biết cho dù mình có vòng vo tam quốc như thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không rủ cô đi cùng, đành mặt dày hỏi thẳng: “Tớ đi được không?”
Trần Việt thoáng kinh ngạc, hỏi: “Cậu muốn đi?”
>
Cục bông Mây lẳng lặng đi theo sau hai người bọn họ, đến cửa thì dừng bước catwalk, nghếch mặt nhìn ông chủ khóa cổng sân.
rần Việt lên xe van, Mạnh Quân ngồi bên ghế phụ lái: “Hôm nay không đi xe ba gác sao?”
Mạnh Quân ngoan ngoãn làm theo nhưng ngoài miệng lại bắt bẻ: “Trên núi đâu có chiếc xe nào, cũng phải cài ư.”
T ôi bỏ đi, ‘Mạnh Quân’ chỉ là một kẻ nghiệp dư, người như Trần Việt sao có thể quan tâm đến những chuyện tầm phào trong giới giải trí? E rằng đến Lâm Dịch Dương là ai anh cũng không biết.
em>(*) Gạch bùn là một loại gạch được làm từ đất sét, bùn, nước, trộn với vỏ trấu hoặc rơm rồi phơi khô tự nhiên dưới nắng trong khoảng một tháng, không cần phải nung qua lửa.
Trần Việt nói, kiểu kiến trúc này gọi là tổ mối*.
(*) Từ gốc là ‘Thổ chưởng phòng’ – Là nơi ở truyền thống của tổ tiên dân tộc Di. Ngôi làng xây theo dạng tổ mối, với những ngôi nhà được làm từ đất bùn và gỗ hạt dẻ không mối mọt. Mái nhà bằng phẳng, làm từ rơm và lớp đất sét bọc bên ngoài. Cấu tạo này giúp những ngôi nhà trở nên kiên cố, mát mẻ vào mùa hè và ấm áp vào mùa đông – đặc trưng của tổ mối. Điểm đặc biệt là hầu hết mái nhà trong làng kết nối với nhau. Phần lớn người dân tập trung sinh hoạt trên mái, dưới sân thường được chăn nuôi gia súc như lợn, gà, bò… – theo vnexpress.net, baidu.
Họ xuống xe đi bộ vào thôn. Đường trong thôn nhỏ hẹp, cỏ dại mọc um tùm bên tường đất. Người dân trong trang phục dân tộc sặc sỡ đang phơi kê, tách ngô trên mái nhà.
em>(*) Kê là tên gọi chung để chỉ một vài loại ngũ cốc có thân cỏ giống lúa, hạt nhỏ, dùng làm lương thực như gạo cho người ăn hoặc chim chóc.
br>Chốc chốc lại có người ngước lên nhìn với ánh mắt tò mò.
S ốt dọc đoạn đường đến nơi này, không có bóng dáng các chàng trai cô gái, chỉ có người già và những đứa trẻ bị bỏ lại.
Nỗi đau mang tên ‘những đứa trẻ bị bỏ lại’ – Hệ quả từ cuộc cách mạng công nghiệp. Người lao động ở nông thôn ùn ùn kéo ra thành phố tìm việc làm, những đứa trẻ bị ba mẹ để lại ở quê nhà, tạo ra một ‘thế hệ bị bỏ lại’ ở Trung Quốc.
< rong> Trường tiểu học nằm ở nơi cao nhất của thôn, nhìn xuống những mái nhà hoàng thổ, những thửa ruộng bậc thang nhuộm vàng nắng gió bao bọc thôn làng, những dải núi chạy dài xa tít tắp.
M ạnh Quân đứng bên rìa vách núi, một bà lão đang sàng kê trên mái, hạt kê vàng óng ánh phát ra tiếng sàn sạt lào rào, nghe có chút vui tai.
K hông biết đâu đó trong con ngõ nhỏ vẳng đến tiếng chó sủa, tiếng í ới của trẻ con. Trên lối đi chung giữa hai gian nhà đất, phượng vĩ đung đưa khoe sắc thắm kiêu sa, khói bếp nhà ai um trên đỉnh, mùi củi cháy khói cay, hương gạo chín thoảng bay trong gió.
ạnh Quân im lặng dõi mắt nhìn một lúc thật lâu, rồi đi tới dãy nhà gạch tìm Trần Việt.
(*) ‘The magic school bus’ của Joanna Cole là một series nổi tiếng gồm những chuyến phiêu lưu của chiếc xe bus phép thuật thần kỳ của cô giáo Frizzle. Mỗi chuyến phiêu lưu là một chủ đề khoa học kỳ thú. – Theo xemsach.com
< br>Trần Việt, Lí Đồng và một thầy giáo độ tuổi trung niên của thôn đang đứng bên trong.
Trần Việt nói bằng tiếng địa phương: “Lớp Tâm lý và Giáo dục giới tính vẫn phải được tổ chức, cô Lí có thể phụ trách giảng dạy môn học này.”
Lí Đồng lên tiếng: “Thầy Biên, em và Trần Việt sẽ thảo luận trước một chút ạ.”
“Dạ rồi!” Bọn trẻ không đợi nhắc, cùng đồng thanh cất cao tiếng hát: “Tớ không đâu không đâu, không để cậu làm gì tớ đâu, giữa tụi mình không có gì để nói, cậu không được không được, không được đụng chạm và hôn tớ, cùng nhau vui vẻ giữ khoảng cách*…”
< g>(*)‘Không làm gì tớ được đâu’ là bài hát thiếu nhi dạy trẻ em học cách tự phòng ngừa và ý thức bảo vệ bản thân.
Trần Việt nhìn thấy Mạnh Quân đứng nép mình ở cửa sau.
N hìn cảnh tượng trước mắt, Mạnh Quân cảm thấy đứng ở nơi này thật vô nghĩa, cô xoay người đi trở lại sân chơi.
ô ngồi xổm xuống đất, ngón tay dứt mạnh đám cỏ dại.
Mạnh Quân sững người, thoáng bối rối, nhưng chỉ trong phút chốc, cô quay mặt đi: “Đúng, trong lòng tớ rất khó chịu.” Cổ họng cô nghẹn lại, “Không biết tại sao lại như vậy, có lẽ tớ là một giáo viên thất bại. Học trò của tớ đều đang ở độ tuổi trưởng thành và nổi loạn. Mọi thứ đều nằm ngoài khả năng của tớ, tớ không thể kiểm soát được bất cứ chuyện gì.”
Trần Việt cố dùng câu từ thật uyển chuyển: “Có lẽ cậu chưa thật sự để tâm.”
S o Mạnh Quân không nhìn ra được điều đó, cô im lặng một lúc rồi mới nói: “Tớ đã làm bằng cả tấm lòng.”
Trần Việt: “Ví dụ như?”
Mạnh Quân im lặng.
“Không thể.” Trần Việt điềm đạm nói: “Nhưng ai cũng có thể ca hát, ai cũng có thể tìm thấy niềm vui từ nó, có thể mơ ước, có thể hy vọng. Cuộc sống khó khăn khổ cực, học hành vất vả nhọc nhằn, không có niềm vui sẽ rất dễ dàng bỏ cuộc, không có hy vọng sẽ rất khó kiên trì để đi tiếp.”
Mạnh Quân không nói gì.
ây cũng là lý do vì sao tớ không phản đối việc cậu ăn mặc xinh đẹp cho bọn trẻ ngắm nhìn. Trong mắt chúng, đó chính là thế giới tươi đẹp bên ngoài. Nhưng nếu cậu cảm thấy tới nơi này chỉ để cho đi lòng tốt, cảm thấy chỉ cần làm qua loa là có thể ứng phó, có thể giúp chúng đạt được thành tích học tập tốt, vậy thì cậu không thích hợp làm giáo viên tình nguyện, cũng hoàn toàn chưa thật sự tận tâm.”
T rần Việt loáng cái mất hết vẻ bình tĩnh lúc nãy, không khỏi lùi về sau một bước, cô sải bước đến trước mặt anh, ngẩng cao mặt: “Chẳng qua tớ vừa mới đến, chưa thích ứng được thôi. Chờ tớ quen rồi, học trò của tớ chắc chắn sẽ đứng top của top của top, cậu chờ mà xem.”
T ần Việt đút tay vào túi quần, đứng trên con dốc đất, ngắm nhìn bóng dáng cô khuất dần rồi biến mất trong tầng tầng con ngõ nhỏ bên dưới.
Lí Đồng đi tới, hỏi: “Mạnh Quân sao vậy?”
Trần Việt đi về phía chiếc xe van, Mạnh Quân ngồi ở ghế phụ, quay đầu ra cửa không nhìn anh.
T rần Việt nghĩ, nếu cô mà biết đường, chắc hẳn cô đã tự mình đi bộ về.
h lên xe, khởi động, nhẹ nhàng xoa dịu bầu không khí: “Trong thôn này có mấy em đến Thanh Lâm học trung học, cũng có học trò của cậu.”
rần Việt biết tính cách của cô, đánh tay lái: “Lên núi trước đã, cả đi rồi về khoảng tầm nửa tiếng.”
Mạnh Quân quay đầu lại, giọng điệu cứng nhắc: “Đi đâu?”
Anh liếc nhìn nét mặt của Mạnh Quân trong gương chiếu hậu, có vẻ có đôi chút hứng thú với ‘nhà máy’ và ‘số liệu’, nhưng cuối cùng cô không nói lời nào, hung hăng quay ngoắt mặt đi.
Xe lăn bánh chưa được bao lâu, trời bỗng chốc tối sầm, những giọt mưa xối xả đập vào kính chắn gió, nhiệt độ giảm xuống.
Trần Việt lấy chiếc áo khoác trên lưng ghế xuống, đưa cho Mạnh Quân: “Mặc vào đi.”
rên áo có mùi đàn ông, cô không quên chọc ngoáy: “Áo gì hôi chết đi được.”
< >Lần này tới lượt Trần Việt thoáng sửng sốt, không nghĩ ra được câu trả lời.
trong>Xe càng lên núi, nhiệt độ càng giảm sâu.
ạnh Quân bắt đầu run lập cập, vừa bắt gặp ánh mắt của Trần Việt nhìn mình trong gương chiếu hậu, cô lập tức xù lông hậm hực: “Tớ mà bị cảm lạnh, cậu phải bồi thường cho tớ!”
Tr ần Việt gọi: “Mạnh Quân.”
“Hở?”
< >“Có lúc tớ cảm thấy,” anh cân nhắc đôi giây, cuối cùng vẫn muốn thử đùa với cô một chút, thế là nói: “Có phải cậu bị chó cắn, bệnh dại vẫn chưa khỏi không.”
“…” Mạnh Quân trợn tròn hai mắt, đang tích tụ năng lượng chuẩn bị bùng nổ, chiếc xe đã thắng kịt lại, anh nhanh chóng kéo phanh tay.
B ên ngoài mưa càng lúc càng nặng hạt, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
A h tức thì chuyển chủ đề: “Cậu ở đây đợi tớ một lát, đừng xuống xe, đừng chạy lung tung.”
Mạnh Quân câm nín: “Mưa lớn như vậy, tớ có thể xuống xe chạy lung tung sao?”
Mạnh Quân: “…”
Khoảnh khắc cánh cửa vừa mở ra, luồng khí lạnh buốt từ bên ngoài thổi thốc vào, Mạnh Quân rùng mình vì lạnh.
Lúc này cô mới ý thức được chiếc áo khoác của anh đang khoác trên người cô.
C n gạt nước không ngừng di chuyển qua lại, tầm nhìn chốc rõ chốc mịt mờ.
ong màn mưa, phía trước có một trụ sở Nhà máy đơn giản với diện tích không lớn tương tự một cụm container.
Trên bức tường bên ngoài Nhà máy có bốn chữ lớn ‘Điện Lực Trung X’ màu đỏ.
Mà phía sau nhà máy —
Xu n qua màn mưa, Mạnh Quân tì cằm trên táp lô nhìn lên bầu trời, một chiếc cối xay gió màu trắng đứng sừng sững uy phong trên triền núi phía sau nhà máy. Ba cánh quạt chầm chậm quay trong mưa gió.
ô hết đỗi kinh ngạc trước kích thước khổng lồ của chiếc cối xay gió, do bị giới hạn bởi khung xe và gió mưa nên không có cách nào nhìn thấy được toàn cảnh.
Mạnh Quân đưa tay cởi áo khoác, nói: “Cậu mặc áo này vào đi.”
M ay mà vừa xuống núi không bao lâu, mưa nhẹ hạt rồi dứt hẳn. Bầu trời bỗng chốc sáng bừng, ánh nắng chói chang rọi vào khiến người ta chói mắt.
y trắng tuôn bồng bềnh quanh triền núi, chiếc cối xay gió ẩn hiện trong mênh mông mây trời, như mộng như ảo.
C uyện làm tình nguyện viên này không hề đơn giản như cô đã tưởng tượng. Bước sang tuần thứ hai, cô nhận ra mình vẫn không có cách nào đưa bọn trẻ vào khuôn khổ kỷ luật cũng không khơi gợi được hứng thú học tập của chúng.
n đầu Mạnh Quân định dạy các bài hát trong sách giáo khoa âm nhạc như ‘Hạt ngọc Phương Đông’, ‘Vũ khúc thanh xuân’… nhưng các bạn nhỏ không hứng thú, chỉ nghe qua loa đối phó. Có em hoàn toàn không quan tâm cô nói gì, hoặc là ngủ hoặc lén đọc truyện tranh. Mạnh Quân bèn tìm những ca khúc nổi tiếng từng làm mưa gió một thời ‘Năm tháng vội vã’, ‘Con đường bình phàm’… nhưng vẫn không đạt được kết quả gì.
Trong giờ học thì phớt lờ cô chỉ lo nói chuyện riêng, trong lớp không lúc nào ngớt tiếng rì rầm. Ví dụ như Dương Lâm Chiêu, không chỉ lôi kéo bạn bè xung quanh nói chuyện, có lần đang trong giờ học bỗng nhiên cười phá lên, khiến cho các bạn khác đang tập hát đều giật mình im bặt, dáo dác quay đầu nhìn.
< trong>Mạnh Quân bước xuống, không ngờ lại phát hiện mấy đứa con trai đang chơi đánh bài.
rong nhất thời, cô giận đến mức muốn bốc hỏa nhưng vẫn cố kìm nén, tịch thu bộ bài, nói: “Dương Lâm Chiêu, em có biết bây giờ đang trong giờ học không!”
Bốn phía xung quanh ồ lên cười, chỉ có Long Tiểu Sơn khẽ kéo Dương Lâm Chiêu, ý bảo cậu đừng làm khó cô giáo.
ợi dây thần kinh trong đầu cô căng ra như muốn đứt đoạn, tiếng chuông tan học vang lên. Cô không nói lời nào, cũng không hô ‘tan học’ như mọi khi, chỉ thu dọn sách vở rồi bước ra khỏi lớp.
Cô giáo ngữ văn Tiểu Lan nói chen vào: “Cô Mạnh sợ nóng lắm, lúc cô ấy mới đến, tôi phải mặc thêm áo khoác, còn cô ấy chỉ mặc váy.”
< strong>Mạnh Quân đang nén đầy một bụng lửa giận không có chỗ trút, lúc này ‘Ừm’ một tiếng lạnh lùng: “Đúng vậy, vịt con xấu xí hóa thiên nga, không phải vì nó đã cố gắng hết mình, mà vì bố mẹ nó vốn là thiên nga. Người không có vốn liếng, nền tảng cố hoa hòe hoa sói sẽ chỉ trở nên diêm dúa, lòe loẹt.”
< rong>‘Vô Li Đầu’ là một thể loại nhảm không hề nhảm. Từ những sự vật hiện tượng hết sức vô lý, đem lại sự hài hước bất ngờ, châm biếm nhạo báng những thói hư tật xấu, những mặt trái của xã hội đồng thời giễu cợt lật mặt những kẻ đạo đức giả, bóc trần sự hào nhoáng bên ngoài… – theo facebook Châu Tinh Trì – Stephen Chow & 24h.com.vn
Cô đăng một đoạn ngắn lên kênh video của mình, bình luận đầu tiên là: [Chói tai. Chẳng khác gì đang cãi lộn.]
Cô cũng ít khi nào nhớ lại cuộc sống trước đây dù chỉ trong những khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng có một cảnh tượng lướt qua thời đại học đã để lại cho cô ấn tượng sâu sắc. Trong giờ học thể dục, cô tràn đầy tự tin đối mặt với quả bóng tennis thầy thể dục đánh qua, dùng hết sức vung mạnh cây vợt trong tay – nhưng chỉ quật vào không khí.
au này, mỗi khi gặp phải những khó khăn không cách nào vượt qua được, cô lại nhớ đến cảnh tượng đó – khoảnh khắc vung vợt, quả bóng sượt qua, lòng bàn tay trống rỗng.
rốn chạy từ Thượng Hải đến Vân Nam, vẫn thất bại thảm hại.
ô cuộn người, co ro cô độc trên giường, nắng tắt rồi chiều rơi, gối ướt đẫm.
N oài cửa sổ, sắc trời ảm đạm, hoàng hôn buông phủ.
Dường như anh đã đi tới bên dưới nhà cô, đứng cạnh cửa một lúc lâu. Cô hy vọng anh gõ cửa, lên tầng và nói chuyện với cô biết nhường nào, dù chỉ một câu thôi cũng được.
N ày hôm sau là Chủ nhật. Sáng sớm, lúc Trần Việt chuẩn bị ra ngoài, Mạnh Quân ngồi ở ngưỡng cửa, ngậm điếu thuốc chưa châm, ánh mắt cô đơn trống rỗng. Đồng hành cùng cô nơi ngưỡng cửa là chiếc iPhone màu đen.
ô ngậm điếu thuốc, ngón tay vô thức đóng mở nắp bật lửa.
< br>Đồ nịnh hót.
rần Việt ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài xoa đầu nó, nó thích chí nghếch đầu lên. Ngón tay anh luồn qua dưới cổ, gãi nhẹ cằm. Cục mây nhỏ hài lòng híp mắt lại, hớn hở kêu meo meo, không ngừng dụi đầu vào lòng bàn tay Trần Việt.
ạnh Quân thấy cái người không thích nói chuyện với loài người này, lại vô cùng thân thiết với mèo.
au một hồi chơi đùa anh đứng dậy dợm bước đi, nhưng đồ nịnh hót kia vẫn không chịu thôi, cứ lẩn quẩn bên chân anh, kêu meo meo.
T rần Việt lại dừng lại, cúi người xoa đầu nó. Con mèo nhỏ bấu víu ống quần, nhảy phốc vào lòng anh, trèo lên vai liếm cằm anh, dụi đầu vào cổ anh.
T rần Việt lại ôm nó vuốt ve một hồi, hoàn toàn không khác gì đang cưng nựng bạn gái.
rong đầu Mạnh Quân không tránh khỏi nảy ra ý nghĩ, nếu anh có bạn gái, ắt hẳn sẽ hết mực cưng chiều.
< m>(*) Từ gốc là ‘Ngôn chi hữu vật’ trong ‘Ngôn chi hữu vật, hành chi hữu độ’ – Nói năng rõ ràng, hành động chừng mực, đó là tu thân tại nội. Tương giao với những người tu thân tại nội giống như là trà xanh thấm họng, thơm răng thơm miệng, dư vị nồng nàn. Nói năng phải có chừng mực, có như vậy mới thể hiện được trí tuệ của bản thân – theo baodansinh.vn
Cô còn đang ngẫm ngợi, Bách Thụ lên tiếng chào cô rồi xoay người đi ra cổng.
A h nói: “Hút ít thôi. Đừng đốt nhà.”
ạnh Quân hít sâu một hơi. Hôm nay cô sẽ phải ở nhà một mình suốt cả ngày với một con mèo không ưa cô mà cô cũng không thích nó.
Cục bông Mây lẳng lặng đi theo sau hai người bọn họ, đến cửa thì dừng bước catwalk, nghếch mặt nhìn ông chủ khóa cổng sân.
rần Việt lên xe van, Mạnh Quân ngồi bên ghế phụ lái: “Hôm nay không đi xe ba gác sao?”
T ôi bỏ đi, ‘Mạnh Quân’ chỉ là một kẻ nghiệp dư, người như Trần Việt sao có thể quan tâm đến những chuyện tầm phào trong giới giải trí? E rằng đến Lâm Dịch Dương là ai anh cũng không biết.
em>(*) Gạch bùn là một loại gạch được làm từ đất sét, bùn, nước, trộn với vỏ trấu hoặc rơm rồi phơi khô tự nhiên dưới nắng trong khoảng một tháng, không cần phải nung qua lửa.
em>(*) Kê là tên gọi chung để chỉ một vài loại ngũ cốc có thân cỏ giống lúa, hạt nhỏ, dùng làm lương thực như gạo cho người ăn hoặc chim chóc.
br>Chốc chốc lại có người ngước lên nhìn với ánh mắt tò mò.
S ốt dọc đoạn đường đến nơi này, không có bóng dáng các chàng trai cô gái, chỉ có người già và những đứa trẻ bị bỏ lại.
Nỗi đau mang tên ‘những đứa trẻ bị bỏ lại’ – Hệ quả từ cuộc cách mạng công nghiệp. Người lao động ở nông thôn ùn ùn kéo ra thành phố tìm việc làm, những đứa trẻ bị ba mẹ để lại ở quê nhà, tạo ra một ‘thế hệ bị bỏ lại’ ở Trung Quốc.
< rong> Trường tiểu học nằm ở nơi cao nhất của thôn, nhìn xuống những mái nhà hoàng thổ, những thửa ruộng bậc thang nhuộm vàng nắng gió bao bọc thôn làng, những dải núi chạy dài xa tít tắp.
M ạnh Quân đứng bên rìa vách núi, một bà lão đang sàng kê trên mái, hạt kê vàng óng ánh phát ra tiếng sàn sạt lào rào, nghe có chút vui tai.
K hông biết đâu đó trong con ngõ nhỏ vẳng đến tiếng chó sủa, tiếng í ới của trẻ con. Trên lối đi chung giữa hai gian nhà đất, phượng vĩ đung đưa khoe sắc thắm kiêu sa, khói bếp nhà ai um trên đỉnh, mùi củi cháy khói cay, hương gạo chín thoảng bay trong gió.
ạnh Quân im lặng dõi mắt nhìn một lúc thật lâu, rồi đi tới dãy nhà gạch tìm Trần Việt.
(*) ‘The magic school bus’ của Joanna Cole là một series nổi tiếng gồm những chuyến phiêu lưu của chiếc xe bus phép thuật thần kỳ của cô giáo Frizzle. Mỗi chuyến phiêu lưu là một chủ đề khoa học kỳ thú. – Theo xemsach.com
< br>Trần Việt, Lí Đồng và một thầy giáo độ tuổi trung niên của thôn đang đứng bên trong.
Trần Việt nói bằng tiếng địa phương: “Lớp Tâm lý và Giáo dục giới tính vẫn phải được tổ chức, cô Lí có thể phụ trách giảng dạy môn học này.”
< g>(*)‘Không làm gì tớ được đâu’ là bài hát thiếu nhi dạy trẻ em học cách tự phòng ngừa và ý thức bảo vệ bản thân.
N hìn cảnh tượng trước mắt, Mạnh Quân cảm thấy đứng ở nơi này thật vô nghĩa, cô xoay người đi trở lại sân chơi.
ô ngồi xổm xuống đất, ngón tay dứt mạnh đám cỏ dại.
S o Mạnh Quân không nhìn ra được điều đó, cô im lặng một lúc rồi mới nói: “Tớ đã làm bằng cả tấm lòng.”
ây cũng là lý do vì sao tớ không phản đối việc cậu ăn mặc xinh đẹp cho bọn trẻ ngắm nhìn. Trong mắt chúng, đó chính là thế giới tươi đẹp bên ngoài. Nhưng nếu cậu cảm thấy tới nơi này chỉ để cho đi lòng tốt, cảm thấy chỉ cần làm qua loa là có thể ứng phó, có thể giúp chúng đạt được thành tích học tập tốt, vậy thì cậu không thích hợp làm giáo viên tình nguyện, cũng hoàn toàn chưa thật sự tận tâm.”
T rần Việt loáng cái mất hết vẻ bình tĩnh lúc nãy, không khỏi lùi về sau một bước, cô sải bước đến trước mặt anh, ngẩng cao mặt: “Chẳng qua tớ vừa mới đến, chưa thích ứng được thôi. Chờ tớ quen rồi, học trò của tớ chắc chắn sẽ đứng top của top của top, cậu chờ mà xem.”
T ần Việt đút tay vào túi quần, đứng trên con dốc đất, ngắm nhìn bóng dáng cô khuất dần rồi biến mất trong tầng tầng con ngõ nhỏ bên dưới.
Lí Đồng đi tới, hỏi: “Mạnh Quân sao vậy?”
Trần Việt đi về phía chiếc xe van, Mạnh Quân ngồi ở ghế phụ, quay đầu ra cửa không nhìn anh.
T rần Việt nghĩ, nếu cô mà biết đường, chắc hẳn cô đã tự mình đi bộ về.
h lên xe, khởi động, nhẹ nhàng xoa dịu bầu không khí: “Trong thôn này có mấy em đến Thanh Lâm học trung học, cũng có học trò của cậu.”
rần Việt biết tính cách của cô, đánh tay lái: “Lên núi trước đã, cả đi rồi về khoảng tầm nửa tiếng.”
Xe lăn bánh chưa được bao lâu, trời bỗng chốc tối sầm, những giọt mưa xối xả đập vào kính chắn gió, nhiệt độ giảm xuống.
rên áo có mùi đàn ông, cô không quên chọc ngoáy: “Áo gì hôi chết đi được.”
< >Lần này tới lượt Trần Việt thoáng sửng sốt, không nghĩ ra được câu trả lời.
trong>Xe càng lên núi, nhiệt độ càng giảm sâu.
ạnh Quân bắt đầu run lập cập, vừa bắt gặp ánh mắt của Trần Việt nhìn mình trong gương chiếu hậu, cô lập tức xù lông hậm hực: “Tớ mà bị cảm lạnh, cậu phải bồi thường cho tớ!”
Tr ần Việt gọi: “Mạnh Quân.”
< >“Có lúc tớ cảm thấy,” anh cân nhắc đôi giây, cuối cùng vẫn muốn thử đùa với cô một chút, thế là nói: “Có phải cậu bị chó cắn, bệnh dại vẫn chưa khỏi không.”
B ên ngoài mưa càng lúc càng nặng hạt, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
A h tức thì chuyển chủ đề: “Cậu ở đây đợi tớ một lát, đừng xuống xe, đừng chạy lung tung.”
Mạnh Quân: “…”
C n gạt nước không ngừng di chuyển qua lại, tầm nhìn chốc rõ chốc mịt mờ.
ong màn mưa, phía trước có một trụ sở Nhà máy đơn giản với diện tích không lớn tương tự một cụm container.
Mà phía sau nhà máy —
Xu n qua màn mưa, Mạnh Quân tì cằm trên táp lô nhìn lên bầu trời, một chiếc cối xay gió màu trắng đứng sừng sững uy phong trên triền núi phía sau nhà máy. Ba cánh quạt chầm chậm quay trong mưa gió.
ô hết đỗi kinh ngạc trước kích thước khổng lồ của chiếc cối xay gió, do bị giới hạn bởi khung xe và gió mưa nên không có cách nào nhìn thấy được toàn cảnh.
M ay mà vừa xuống núi không bao lâu, mưa nhẹ hạt rồi dứt hẳn. Bầu trời bỗng chốc sáng bừng, ánh nắng chói chang rọi vào khiến người ta chói mắt.
y trắng tuôn bồng bềnh quanh triền núi, chiếc cối xay gió ẩn hiện trong mênh mông mây trời, như mộng như ảo.