Chương 14
Kết thúc khóa huấn luyện quân sự, mọi người quay trở lại trường học.
K ương Nham thở dài: “Đăng ký môn, các cậu vừa mới đăng ký xong hả?”
Hà Gia Thụ bổ sung: “Bốn cái.”
Ký túc xá nam không bị quản lý nghiêm ngặt, hơn nữa hiện giờ vẫn chưa chính thức nhập học. Mọi người lên lầu suôn sẻ trót lọt.
nh nghe thấy tiếng động bèn quay đầu lại, ánh mắt chạm vào ánh mắt của Mạnh Quân, hai mắt anh trừng to, giật bắn mình như chú mèo bị kinh hoảng, bật ra một tiếng thật khẽ: “Holy sh…” âm phía sau ghìm lại, không thốt ra.
Mạnh Quân lật đật thối lui ra ngoài. Hà Gia Thụ cười ha hả: “Xin lỗi, không chú ý!” Một chiếc khăn bay thẳng vào đầu cậu. Mọi người đứng chờ ngoài cửa, bên trong truyền ra tiếng lục lạo tủ quần áo.
K ương Nham ghé sát vào tai Mạnh Quân, rù rì: “Trần Việt gầy như vậy, không ngờ lại có cơ bụng.”
Mạnh Quân chầm chậm đá mắt với cô ấy, ánh mắt như muốn nói, ‘Tớ cũng thấy rồi, người chị em’.
Tiếng bước chân đến gần, Trần Việt mở cửa ra. Anh mặc chiếc áo phông trắng, lườm Hà Gia Thụ một cái rồi quay lại bàn của mình tiện tay cầm lấy một quyển sách, mở ra.
M nh Quân đi vào phòng, vô thức nhìn anh mấy lần. Anh nhận ra điều đó nhưng không dám quay đầu lại đối diện với ánh mắt của cô.
Hà Gia Thụ mở laptop, gọi: “Mạnh Quân, ngồi đây đi.”
< r>Mạnh Quân nhìn hai người bọn họ một lúc lâu.
hu Tiểu Mạn thao tác không quen: “Trình duyệt ở đâu vậy?”
trong>Mạnh Quân vừa thu lại ánh mắt đã nghe thấy Khương Nham tặc lưỡi cảm khái: “Trần Việt, chân cậu thon quá, chân tớ còn thô hơn chân của cậu.”
Cả phòng cười nghiêng ngã, Trần Việt tựa như không nghe thấy, cầm quyển sách bước qua ngồi ở ghế của Lý Tư Tề.
ong ánh nhìn lặng lẽ qua nơi khóe mắt của anh, Mạnh Quân nằm bò trên bàn của Hà Gia Thụ chọn môn tự chọn chung: “Hầy, môn đại cương Địa kinh tế học này là cái môn quái quỷ gì vậy, lại có đến bốn tín chỉ. Mấy cậu có ai chọn môn này không?”
(*) Địa kinh tế (geo-economics) nghiên cứu các yếu tố không gian và chính trị tác động thế nào đến nền kinh tế và đến các loại tài nguyên. – wikipedia
Trần Việt chọn, trong lúc anh phân vân không biết có nên trả lời hay không, Hà Gia Thụ lên tiếng: “Mấy môn có số tín chỉ cao đề thi cũng sẽ khó, chi bằng cậu đổi sang hai môn có hai tín chỉ.”
ạnh Quân do dự giữa mấy môn quần vợt, bóng rổ, nhảy dây và bóng bàn còn sót lại.
M ạnh Quân đăng ký xong, khẽ tựa người vào lưng ghế: “Không biết có phải mua vợt không?”
Chu Tiểu Mạn nói: “Vợt tennis đều bán theo cặp, cậu mau tranh thủ tìm người mua chung cho đỡ phí.”
Trần Việt nói: “Chưa.”
< g>“Cậu mua giúp tớ luôn được không?”
“Được.”
ong>Mạnh Quân sờ túi: “Khoảng bao nhiêu tiền, tớ đưa trước cho cậu.”
< >…
Từ Văn Lễ ở phòng đối diện cũng chọn tennis.
Tiết thể dục đầu tiên, Trần Việt và Từ Văn Lễ đến sân tập hợp. Sắp đến giờ vào học, Mạnh Quân xuất hiện, mặc chiếc áo phông trắng và váy tennis, ánh mặt trời chiếu vào đôi chân thon thả trắng ngần của cô, ánh lên vẻ sáng mịn nuột nà. Mặc dù lớp tennis có đến hơn một nửa là nữ sinh nhưng tất cả đều mặc quần short hoặc quần dài. Cô một mình một phong cách.
Mạnh Quân cười tươi rói: “Bao nhiêu tiền vậy?”
< strong>“Cảm ơn cậu.” Tâm trạng Mạnh Quân rất tốt, vung vợt mấy cái rồi đi xếp hàng.
Trần Việt hỏi: “Tại sao?”
“…” Trần Việt có đôi chút hoài nghi danh xưng sinh viên khối tự nhiên của Từ Văn Lễ, hỏi: “Giữa hai chuyện này có liên hệ gì với nhau?”
< strong>“Trông có vẻ rất chuyên nghiệp. Lát nữa cậu cứ chờ mà xem.”
G iáo viên dạy tư thế vung vợt, bốn mươi sinh viên đứng xếp thành năm hàng, lặp đi lặp lại động tác vung vợt một cách thật chậm, vung suốt hai tiếng đồng hồ, đến mặt mũi quả bóng cũng không nhìn thấy. Mọi người cảm thấy nhàm chán, khó tránh khỏi chểnh mảng lơ là.
T ầy thể dục tận tình khuyên bảo: “Tôi hướng dẫn các em cách cầm vợt đúng kỹ thuật, đồng thời sửa lỗi cho các em. Các em lười biếng, tôi cũng không thể nào theo sát từng em một, nhưng tôi xin nói cho các em biết, nếu các em không chăm chỉ luyện tập, trong tương lai thế nào cũng sẽ bị lộ ra.”
hầy giáo phát bóng về hướng tay thuận của cô, độ khó không cao, Mạnh Quân vung vợt lên, quật vào… gió.
uả bóng lộp bộp nảy khiêu khích trên mặt đất. Bên trong hàng dài đang xếp phía sau bật lên tiếng cười, Mạnh Quân đỏ bừng mặt, lật đật rời khỏi sân. Đầu ong ong, cô vòng qua sân bước nhanh về phía dành cho nhóm đã đỡ bóng xong, lúc này mới nhìn ra sân, đúng lúc đến phiên Trần Việt.
Trần Việt lau mồ hôi trên trán, rời khỏi sân.
ạnh Quân dõi mắt nhìn anh chăm chú cho đến khi anh vòng qua sân đi vào hàng. Đợi tiết học kết thúc, mọi người giải tán, cô quay lại dòm Trần Việt. Bắt gặp ánh mắt của cô, Trần Việt nhìn lại cô với ánh mắt như muốn hỏi: ‘Sao vậy?’
Trần Việt: “Ừm.”
Trần Việt nhất thời không lên tiếng.
Mạnh Quân hạ thấp giọng: “Chỉ mấy buổi thôi, chỉ cần đỡ được bóng là được, có được không? Không đánh trúng được bóng, thật mất mặt.”
Sáu giờ chiều, lúc Trần Việt chạy tới sân thể dục, Mạnh Quân đã có mặt đợi sẵn ở đó. Nhưng cô không tập mà ấn đầu vợt xuống đất rồi xoay tròn.
Trần Việt không nói gì, anh kéo một giỏ bóng tennis nằm bên rào chắn ra, nói: “Tớ ném bóng nhé.”
M ạnh Quân nhìn cây vợt của mình, rồi lại nhìn lên trời, dùng hết sức bình sinh vung mạnh…
Mạnh Quân nắm chặt vợt, hạ thấp trọng tâm xuống: “Sẵn sàng.”
Trần Việt ném bóng qua, Mạnh Quân lại vung vợt…
Đã hết giờ học nên có rất nhiều sinh viên đi ngang qua sân thể dục, Mạnh Quân không có cách nào thả lỏng cơ thể, vừa lo lắng vừa ngượng, cầm vợt chuẩn bị thật lâu.
rần Việt nhẫn nại đợi cô một lúc, dịu giọng khích lệ: “Đừng sợ.”
Quả bóng bay lướt qua Mạnh Quân, đập vào rào chắn phía sau.
…”
M nh Quân cầm lấy, mặt mày ủ rũ: “Tớ xin lỗi. Làm lãng phí thời gian của cậu.”
óc này…” Trần Việt chỉ tay, muốn chỉnh lại cho cô nhưng lại sợ đụng phải cô. Tay anh cứ xoay qua trở lại lơ lửng trên cán vợt, cuối cùng đặt xuống đầu vợt, vặn một góc, cán vợt trong lòng bàn tay Mạnh Quân xoay theo.
Trần Việt nói: “Cậu thử vung vợt tới trước đi.”
< rần Việt giải thích: “Cách cầm vợt ảnh hưởng tới góc của mặt vợt, phải thay đổi góc dựa theo hướng của bóng. Cậu chỉ cần biết nó bay thẳng về hướng nào là được.”
< >Mạnh Quân hăm hở tập vung trong không khí một lúc, khoa tay múa chân nói: “Tớ thử lại lần nữa. Nếu lần này mà còn không được, tớ sẽ…”
Mạnh Quân nghiền ngẫm một hồi: “Hình như tớ hiểu rồi.”
Quả bóng màu vàng xanh vẽ một đường vòng cung trên bầu trời, Mạnh Quân nhìn chằm chằm vào hướng bay của quả bóng, bàn tay cầm vợt nhấp nhứ, ánh mắt theo sát đường rơi của nó, thình lình dùng toàn bộ sức bình sinh vung mạnh.
“Bốp!”
g>Quả bóng nhỏ bị vợt quất trúng, thay đổi quỹ đạo bay về phía Trần Việt, thoắt cái đập vào đầu vai anh, ân ẩn đau. Nhưng Mạnh Quân không xin lỗi, cô giơ cao vợt nhảy cẫng lên, cười ha ha.
Tr ần Việt ngắm nhìn cô cười. Sao lại có một cô gái ngang tàng đến vậy, tựa ngọn lửa ngông nghênh kiêu ngạo.
K ương Nham thở dài: “Đăng ký môn, các cậu vừa mới đăng ký xong hả?”
nh nghe thấy tiếng động bèn quay đầu lại, ánh mắt chạm vào ánh mắt của Mạnh Quân, hai mắt anh trừng to, giật bắn mình như chú mèo bị kinh hoảng, bật ra một tiếng thật khẽ: “Holy sh…” âm phía sau ghìm lại, không thốt ra.
K ương Nham ghé sát vào tai Mạnh Quân, rù rì: “Trần Việt gầy như vậy, không ngờ lại có cơ bụng.”
M nh Quân đi vào phòng, vô thức nhìn anh mấy lần. Anh nhận ra điều đó nhưng không dám quay đầu lại đối diện với ánh mắt của cô.
Hà Gia Thụ mở laptop, gọi: “Mạnh Quân, ngồi đây đi.”
< r>Mạnh Quân nhìn hai người bọn họ một lúc lâu.
hu Tiểu Mạn thao tác không quen: “Trình duyệt ở đâu vậy?”
trong>Mạnh Quân vừa thu lại ánh mắt đã nghe thấy Khương Nham tặc lưỡi cảm khái: “Trần Việt, chân cậu thon quá, chân tớ còn thô hơn chân của cậu.”
ong ánh nhìn lặng lẽ qua nơi khóe mắt của anh, Mạnh Quân nằm bò trên bàn của Hà Gia Thụ chọn môn tự chọn chung: “Hầy, môn đại cương Địa kinh tế học này là cái môn quái quỷ gì vậy, lại có đến bốn tín chỉ. Mấy cậu có ai chọn môn này không?”
Trần Việt chọn, trong lúc anh phân vân không biết có nên trả lời hay không, Hà Gia Thụ lên tiếng: “Mấy môn có số tín chỉ cao đề thi cũng sẽ khó, chi bằng cậu đổi sang hai môn có hai tín chỉ.”
ạnh Quân do dự giữa mấy môn quần vợt, bóng rổ, nhảy dây và bóng bàn còn sót lại.
M ạnh Quân đăng ký xong, khẽ tựa người vào lưng ghế: “Không biết có phải mua vợt không?”
< g>“Cậu mua giúp tớ luôn được không?”
ong>Mạnh Quân sờ túi: “Khoảng bao nhiêu tiền, tớ đưa trước cho cậu.”
< >…
Từ Văn Lễ ở phòng đối diện cũng chọn tennis.
< strong>“Cảm ơn cậu.” Tâm trạng Mạnh Quân rất tốt, vung vợt mấy cái rồi đi xếp hàng.
< strong>“Trông có vẻ rất chuyên nghiệp. Lát nữa cậu cứ chờ mà xem.”
G iáo viên dạy tư thế vung vợt, bốn mươi sinh viên đứng xếp thành năm hàng, lặp đi lặp lại động tác vung vợt một cách thật chậm, vung suốt hai tiếng đồng hồ, đến mặt mũi quả bóng cũng không nhìn thấy. Mọi người cảm thấy nhàm chán, khó tránh khỏi chểnh mảng lơ là.
T ầy thể dục tận tình khuyên bảo: “Tôi hướng dẫn các em cách cầm vợt đúng kỹ thuật, đồng thời sửa lỗi cho các em. Các em lười biếng, tôi cũng không thể nào theo sát từng em một, nhưng tôi xin nói cho các em biết, nếu các em không chăm chỉ luyện tập, trong tương lai thế nào cũng sẽ bị lộ ra.”
hầy giáo phát bóng về hướng tay thuận của cô, độ khó không cao, Mạnh Quân vung vợt lên, quật vào… gió.
uả bóng lộp bộp nảy khiêu khích trên mặt đất. Bên trong hàng dài đang xếp phía sau bật lên tiếng cười, Mạnh Quân đỏ bừng mặt, lật đật rời khỏi sân. Đầu ong ong, cô vòng qua sân bước nhanh về phía dành cho nhóm đã đỡ bóng xong, lúc này mới nhìn ra sân, đúng lúc đến phiên Trần Việt.
ạnh Quân dõi mắt nhìn anh chăm chú cho đến khi anh vòng qua sân đi vào hàng. Đợi tiết học kết thúc, mọi người giải tán, cô quay lại dòm Trần Việt. Bắt gặp ánh mắt của cô, Trần Việt nhìn lại cô với ánh mắt như muốn hỏi: ‘Sao vậy?’
Sáu giờ chiều, lúc Trần Việt chạy tới sân thể dục, Mạnh Quân đã có mặt đợi sẵn ở đó. Nhưng cô không tập mà ấn đầu vợt xuống đất rồi xoay tròn.
M ạnh Quân nhìn cây vợt của mình, rồi lại nhìn lên trời, dùng hết sức bình sinh vung mạnh…
rần Việt nhẫn nại đợi cô một lúc, dịu giọng khích lệ: “Đừng sợ.”
…”
M nh Quân cầm lấy, mặt mày ủ rũ: “Tớ xin lỗi. Làm lãng phí thời gian của cậu.”
óc này…” Trần Việt chỉ tay, muốn chỉnh lại cho cô nhưng lại sợ đụng phải cô. Tay anh cứ xoay qua trở lại lơ lửng trên cán vợt, cuối cùng đặt xuống đầu vợt, vặn một góc, cán vợt trong lòng bàn tay Mạnh Quân xoay theo.
Trần Việt nói: “Cậu thử vung vợt tới trước đi.”
< rần Việt giải thích: “Cách cầm vợt ảnh hưởng tới góc của mặt vợt, phải thay đổi góc dựa theo hướng của bóng. Cậu chỉ cần biết nó bay thẳng về hướng nào là được.”
< >Mạnh Quân hăm hở tập vung trong không khí một lúc, khoa tay múa chân nói: “Tớ thử lại lần nữa. Nếu lần này mà còn không được, tớ sẽ…”
Quả bóng màu vàng xanh vẽ một đường vòng cung trên bầu trời, Mạnh Quân nhìn chằm chằm vào hướng bay của quả bóng, bàn tay cầm vợt nhấp nhứ, ánh mắt theo sát đường rơi của nó, thình lình dùng toàn bộ sức bình sinh vung mạnh.
“Bốp!”
g>Quả bóng nhỏ bị vợt quất trúng, thay đổi quỹ đạo bay về phía Trần Việt, thoắt cái đập vào đầu vai anh, ân ẩn đau. Nhưng Mạnh Quân không xin lỗi, cô giơ cao vợt nhảy cẫng lên, cười ha ha.
Tr ần Việt ngắm nhìn cô cười. Sao lại có một cô gái ngang tàng đến vậy, tựa ngọn lửa ngông nghênh kiêu ngạo.