Chương 3: Thay đổi tư tưởng

Tần Hoài  inh cáo từ& sp;thế là T  Ngộ tiễn r sp;ngoài cửa&nbs khiến đứa nhỏ ngượng ngùng, liên tục thúc giục cậu trở về.

Tần Ngộ gật gật đầu và nói thêm hai câu mới chậm rãi đi về.

Tần Ho&agra  Minh nhìn&nb sp;bóng dán g cậu thì&n p;thấy cái  ng nhỏ thẳng&nbs p, bước chân chậm rãi, bình thản, hoàn toàn khác hẳn đám trẻ con vui đùa tí tởn bên cạnh.

Đây có lẽ chính là phong thái của người đọc sách, không nhanh không chậm, liếc mắt một cái đ& lde; thấy kh&aacut c người. Rồi&nb n lại liên&n p;tưởng đến bộ dạng Tần Ngộ nhẹ nhàng đọc thuộc Tam Tự Kinh, Thiên Tự Văn và không thể không thừa nhận có vài người trời sinh đã thích hợp đọc sách.

Cậu  a trán để& p;xóa đi ủ sp;rũ và l nbsp;ngẩng đầu  bsp;ngực đi về& nhà mình. Cậu không thông minh nhưng có thể lấy cần cù bù thông minh.

Nếu Tần&n Ngộ biết Tần&n ài Minh nghĩ nbsp;thế thì&nbs cậu nhất định ẽ há hốc mồm. Cậu đi chậm vì sức khỏe chứ không phải lý do nào khác.

Sau khi Tần Ngộ vào nhà thấy Trương thị vẫn đang khâu quần. Công việc của bà ấy là việc phí sức nên quần áo luôn bị mài mòn rất nhanh.

“Mẫu thân.”

Trư g thị chẳng  ng đầu lên& p;đã nói:& bsp;“Con ngồi&nbs chơi đi, ta c grave;n mấy kim nữa là xong rồi.”

“M bsp;kim” nghe  có vẻ nhanh bsp;nhưng căn cứ p;vào kinh ng hiệm quá kh nbsp;thì hẳn Trương thị còn phải bận thêm 15 phút nữa.

Tần Ngộ& gồi trên gh bsp;nhỏ và  ất thần nh&igrav nbsp;vách tường bsp;trong đầu hồi tưởng lại những thứ Tần Hoài Minh dạy mình buổi chiều.

Nghĩ ngh sp;thế là c  cầm một c& c;y gậy gỗ  nbsp;đó chấm&nb nước viết viế trên mặt đất. Có vài chữ sai nhưng cậu không biết sửa đúng thế nào. Nếu có sách vở để đối chiếu thì tốt.

“Còn nhỏ mà thở dài cái gì?”

Tần Ngộ ngửa đầu: “Mẫu thân xong việc rồi à?”

 < /p>

“Ừ.”  uacute;c chạng v nbsp;nhiệt độ h p;xuống rất nhi sp;nên vệt n c trên mặt đất không tan đi nhanh chóng. Trương thị mơ hồ phân biệt và nhận ra mấy chữ ấy.

Bà kin nbsp;ngạc: “Con&n p;viết được ch ;à?” “Là Minh ca dạy con.”

Trương&nbs thị chỉ thấy&n u ong ong, cả nbsp;giác qu&aacut e; không ch&ac irc;n thật. B&agra ; choáng một  aacute;t mới độ p;nhiên ngồi  ổm xuống ô sp;chặt lấy con& ;trai, “Ngộ Nhi của ta. Sao lúc trước mẫu thân không nghĩ ra nhỉ?”

Trước&n ia bà nghĩ&n sp;chỉ cần th&ac n thể Tần N bsp;khỏe mạnh l& ve; được. B&agra nbsp;sẽ nỗ lực làm việc tích cóp tiền, chờ cậu trưởng thành sẽ mua một ngôi nhà rồi hỏi cưới một cô vợ có thể làm việc cho con trai. Tới lúc đó hai vợ chồng trẻ sinh hai đứa nhỏ, cả nhà sống hạnh phúc.

Bởi  igrave; mục ti&eci ;u này m&agra ve; mấy năm   tuy trong nh&a grave; dư dả  agrave; vẫn tiết kiệm với chính mình, cái gì giảm được là giảm.

Lúc  ước Tần Ngộ&n ocirc;ng hiểu lắ bsp;lúc này  mẹ cậu v&o ; tình n&oacu te;i ra những quy hoạch với tương lai cậu mới hiểu lý do và trong lòng thấy chua xót.

Cậu c nbsp;sức ngẩng  bsp;lên, vừa  ịnh nói n bsp;quy hoạch tư nbsp;lai đã  ó thay đổi thì về sau bà phải đối xử với bản thân tốt một chút.

Ai biết Trương thị lại cướp lời: “Ngộ Nhi, ta nghe nói đọc sách là việc vất vả, con ….” Nghĩ đến sức khỏe của con trai bà lại do dự. Bà ấy không cần co nbsp;trai có  thành tựu g grave; to lớn,&nbs chỉ mong đứa&nb ỏ khỏe mạnh lớn lên là tốt rồi.

“Con c  thấy rất t cute; vị.” T  Ngộ giả v p;lơ đãng n acute;i: “Ít  nhất như vậy con cũng có việc để làm khi chỉ có một mình.”

Trư ng thị lập  nbsp;đỏ mắt. T p;Ngộ vô t&i ave;nh chọc v&agra ;o nỗi đau c nbsp;bà thì vội chuyển đề tài: “Vừa rồi Minh ca nói con học tạm được.”

Trươn ;thị quả nhi&eci  bị lời n&a e;y dời lực  uacute; ý v&a grave; lập tức&n nín khóc&nb sp;sau đó mỉm cười: “Con học với A Minh bao lâu rồi?”

“Hơn 2 tháng rồi.”

Trương&n thị xoa xoa   cậu và&nbs dỗi: “Sao co nbsp;không nó ;i gì với&n p;ta? Mẫu thân còn tưởng hai đứa chỉ đang chơi linh tinh.”

 

< p>Tần Ngộ nhìn mẹ mình và đáp: “Mẫu thân có hỏi đâu.”

Trương thị chả còn biết nói gì. Bà nên sớm nghĩ ra chuyện này không bình thường. Hiện tại A Minh đã đi học, nhất định không giống đám trẻ cùng tuổi  nbsp;vậy mà  ứ cách mộ sp;thời gian thằ bsp;bé lại  i tìm Ngộ&n p;Nhi, quá kỳ lạ.

Bà ảo não gõ gõ đầu mình, “Là mẫu thân nghĩ không chu đáo.”

Tần Ngộ giữ tay bà: “Mẫu thân rất chu đáo. Là con không tốt, lúc nào cũng nghĩ bản&nb hân học h&ag ve;nh chưa ra  ì nên c ũng ngượng kh&oc ng dám n&oacu te;i với ngài.”

Trư ng thị cúi& sp;đầu nhìn&nbs aacute;nh mắt tron nbsp;suốt của co sp;trai và th ấy trong đó chỉ có bóng mình. Bà cảm thấy trái tim mình mềm nhũn và lập tức hôn đứa nhỏ.

“Đi, mẫu thân nấu cơm cho con nhé!”

Buổ nbsp;tối ấy Trư bsp;thị lăn qua&n ;lộn lại m&atild nbsp;không ngủ&nb ;được, trong đầu đều là chuyện đi học của con trai.

Bà sống ở đây nên ngẫu nhiên nhàn hạ sẽ nghe người ta bàn tán và hiểu để có thể nuôi một người đi học không phải chuyện dễ dàng. Nếu một đứa con nhà bsp;nông muốn&nbs đi học thì sp;cả nhà s nbsp;phải dồn s sp;làm việc  iếm tiền, đồng thời thắt lưng buộc bụng mới đủ tiền chi phí.

Tuy bọn họ là cô nhi quả phụ nhưng lại có cửa hàng đậu phụ, có tay nghề vì th bsp;tiền kiếm đ bsp;cũng nhiều h bsp;kẻ khác.&nbs Thế nên chi& sp;phí đi học giai đoạn đầu hẳn không thành vấn đề. Trương thị tính kỹ từng khoản như quà nhập học cho thầy giáo, tiền sách vở, bút mực.

Tần Ngộ& ũng nằm ở  irc;n cái gi ờng nhỏ và sp;tự hỏi nhiề ;thứ. Tuy căn phòng này nhỏ nhưng hai mẹ con họ đã tách ra ngủ riêng từ hai năm trước. Giữa că ;phòng có&n bsp;một vách&nbs ngăn, coi như  ách làm&nbs p;hai phòng.

Tần Ngộ kh&ocir  phải trẻ c bsp;thực thụ n&e ;n cần có&n p;không gian  ộc lập của mình.

Vốn   cậu không&n p;đồng ý c ện này như nbsp;Tần Ngộ l p;chẳng thể n&oa ;i rõ vì sợ bà ấy nghĩ nhiều. Cuối cùng cậu đành dùng hạ sách đó là đợi mỗi sáng bà ấy thức dậy làm đậu phụ cậu cũng xoa mắt thức dậy luôn. Cứ thế qua  nbsp;ngày, khu&oci rc;n mặt vốn&nbs y yếu của c bsp;lại càng&nbs lõm vào.

 

Trương  hị đau lòn bsp;quá thể  ên chẳng c bsp;Tần Ngộ n&oa ;i nhiều bà bsp;đã chủ động ngăn phòng tạo một cái phòng nhỏ cho con trai. Mỗi lúc thức dậy làm việc bà cũng cố gắng khẽ khàng hết mức có thể.

Tần Ngộ thấy hơi áy náy nhưng vẫn không thay đổi ý kiến của mình. Một là v&ig ve; bản thân cậu là người lớn, mặt khác cậu cũng không muốn bị mẹ mình ảnh hưởng v&agr nbsp;khống chế q cute; nhiều, d&ugr e; cậu rất  irc;u thương mẹ. p;Vậy nên từ nhỏ cậu phải cho mẹ một cảm giác vô hình rằng cậu rất độc lập, có thể tự quyết định mọi thứ.

Lúc n grave;y cậu nắm& ;lấy chăn v&agrav nbsp;nhìn trần&n p;nhà tối o nbsp;như mực. Tro nbsp;đầu cậu là rất nhiều suy nghĩ nhưng lại chẳng nghĩ được gì ra hồn.

Ngày  ếp theo Trương&n thị hiếm khi&nbs hỉ buôn b&aa te;n. Bà dặ nbsp;dò con t rai vài câu rồi vội vàng ra cửa.

Tần Ngộ để ý thấy hôm nay mẹ mình mặc một bộ quần áo tám phần mới, tóc đ  búi gọn&nb ;chỉnh tề, ch&ac n đi giày&nb p;vải, bước ch& ;n nhanh hơn hẳn ngày thường.

Cậu đ te;n được mẹ&n igrave;nh muốn l&a ave;m gì v&ig rave; thế an  acirc;m ở nh&agrav  học thuộc  cute;ch và luyện chữ.

Tới giữa buổi chiều Trư sp;thị trở về, mặt mày man nbsp;theo vui mừng nbsp;Bà không nói hai lời đã mang theo Tần Ngộ tới hiệu sách.

Chỉ  i hai cuốn s& cute;ch vỡ l&ograv ng là Tam&nbs p;Tự Kinh và nbsp;Thiên Tự&nbs Văn đã tốn một lượng 300 đồng.

Tuy hai&nb mẹ con họ  lde; sớm có bsp;chuẩn bị nh bsp;vẫn kinh ngạ bsp;Tần Ngộ cúi đầu thở hắt ra một cái mới khôi phục bình thường.

Trương  nbsp;còn muốn&nb ;mua bút mự nbsp;cho con trai&nb sp;nhưng bị Tần ;Ngộ ngăn lại. Hiện tại cậu còn chưa dùng tới những thứ đó, dùng gậy gỗ chấm nước viết trên mặt đất là được.

Ông chủ hiệu sách ôn tồn khuyên bảo: “Này cậu nhóc, bút lông khác cành cây&nbs p;nhiều lắm. N p;cháu quen d ùng cành&nb sp;cây thì&n bsp;sau này v iết bút lông sẽ phải chịu khổ đó.”

Trư  thị nghe th bsp;thì lập  ức mua một  bsp;nghiên mực&nb ;và bút&nbs p;mực sau đó nói với con trai: “Mấy thứ này sớm muộn gì con cũng phải dùng.”

&nbs p;

Tần Ngộ  ocirc;ng còn  biết nói g& rave; mà đ bsp;yên cho m  mình trả&n p;tiền. Chỉ mới một lát b bsp;họ đã  ecirc;u hết một& ;lượng 800 đồn p;Mà đó&nb p;là họ đ& lde; chọn thứ rẻ nhất rồi đó. Đống nghiên mực hơi tốt hơn chút cũng phải vài lượng.

Sau khi trở về nhà Trương thị cúi đầu nhìn con trai và nói, “Hôm nay mẫu thân đã nói chuyện với người ta rồi, qua hai ngày nữa là bàn học của con sẽ   mang tới. Đ nbsp;lúc ấy  on không cần bsp;ngồi xổm tr& c;n mặt đất viết chữ nữa.”

“Cảm ơn mẫu thân.”

&ldqu o;Chúng ta là mẹ con thì cần gì phải nói cảm ơn.”

Trương&nbs hị vừa để&nbs sp;xuống vừa d&o ;ng dài với bsp;Tần Ngộ. C p;yên lặng nghe, ngẫu nhiên sẽ đáp vài lời.

Lúc  nbsp;cơm chiều v sp;mặt bà c nbsp;muốn nói&nb ;lại thôi th nbsp;là Tần  gộ khó hiểu: “Mẫu thân, sao vậy?”

“Kh& irc;ng sao, ăn cơm đi.”

Trương&nbs hị rũ mắt  nbsp;tới những l bsp;mình nó i với Phương&nbs ị hôm nay. Ngộ Nhi cực kỳ có thiên phú trong việc đọc sách, vì thế bà ấy khuyên nên đưa đứa nhỏ tới trường càng sớm càng tốt.

Bà tin tưởng ánh mắt Phương thị. Nếu Ngộ Nhi muốn đọc sách thì tốt nhất là đ bsp;tới chỗ Đ&a ;m tú t&agrav e;i. Nhưng ôn  ấy làm&nbs người nghiêm&nbs hắc, muốn nhập học sợ không đơn giản.

Bà h  sầu lo n&eci ;n cơm chiều  ng chẳng ăn   nhiêu. B&agra ve; nghĩ không biết có nên chờ thêm một thời gian hay không. Có điều chờ thêm một ngày sẽ khiến lòng bà khổ sở, luôn cảm thấy như thế là cản trở con đường của con mình.

Tần  ộ nhìn sắ sp;mặt bà v grave; nghĩ c&aacut ;i gì đ&oacu e;. Sau khi ăn nbsp;xong Trương thị rửa bát thế là cậu nói: “Mẫu thân muốn đưa con tới chỗ Đàm tú tài để học à?”

Trươn nbsp;thị: “Hả?& o;

“Đầu th cute;ng sau ch&uacut e;ng ta đi th& circ;i.” Tần  gộ nói như sp;vậy. Ánh  áng nhàn nhạt của ngọn& ến chiếu lê bsp;khuôn mặt&nbs nhỏ của cậu&nb  ra những mảng sáng tối và không thấy rõ cảm xúc, “Con cũng cần chuẩn bị một chút.”

&nbs p;

Trong lúc  này í t nhất cậu   nên viết&nb ;được hết Tam& ự Kinh và&n p;Thiên Tự Văn.