Chương 979: Giới hạn tư duy, tìm ra vị trí
Diệp Thiếu Đường sửng sốt cà người.
p>“Thứ hai.”
>“Không, có le có một tin tức nhắc nho khác vẫn còn ẩn nấp.”
>Bạch Việt gật đầu, xe của họ nhanh chóng chạy qua càng, còn vài km nữa là tới Hài Thành.
B ch Việt đột nhiên mở to mắt, anh ta bắt lấy tay Diệp Kinh Đường: “Diệp Kinh Đường. Tôi…”
“Làm gì vậy làm gì vậy, không phải đến lúc nguy cấp nên nói mấy lời từ biệt với tôi hà?”
>Con người Diệp Kinh Đường cũng co rút mấy phấn “Anh nói đúng.”
>Ánh mắt Bạch Việt lộ ra mấy phán cảm xúc kiên định: “Chúng ta đã dồn hết sức chú ý vào từ địa điểm nên suy nghĩ của chúng ta chỉ bị giới hạn ở nhà cửa trên đất liền, nhưng chúng ta lại chưa từng nghĩ đến…”
Hai người đồng thời quay đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn dòng xe tải chạy qua tại cảng, hài san của Hài Thành được xuất khẩu từ đây ra toàn quốc và thế giới, hô hấp của bọn họ chợt hơi chậm lại. “Biền cũng là một nơi. Vì ở trên biển nên tín hiệu không ngừng bị hỗn loạn. Vì ở trên biển nên cách biệt với thế giới, không ai có thể trốn thoát. Biển là nơi che giấu tội ác tốt nhất.”
>Diệp Tinh Dương sửng sốt, không ai trong số họ nghĩ tới khả năng này, nhưng hiện tại vừa nói ra như thế, đúng là “ở trên biển” chính là tình huống thỏa mãn mọi điều kiện. “Vậy… Thứ có nhiều phòng, tư nhân, trên biển…”
>Bạch Việt gằn từng chữ, ánh sáng trong mắt càng ngày càng mãnh liệt: “Chỉ có một khả năng.”
Bạch Việt nói: “Đối với Vinh Nam, việc sở hữu một du thuyền riêng hẳn không phải là việc khó khăn gì.”
>Hài Thành là thành phố gần biển, mọi thứ đều có thể chôn xuống biển, chỉ cần đề cả chìm xuống đáy biển là sẽ không ai tìm thấy. Cho dù có bị tìm thấy đi chăng nữa, thì đó cũng là chuyện cả chuc triệu năm sau, bãi bể hóa nương dâu cà rồi.