Chương 10: Dịch tổng anh minh và oai phong
Rốt cuộc Ngụy& ân cũng đã vì sao tính& sp;tình của Dịc p;tổng lại thay& ;đổi đáng kể& u vụ tai nạ sp;xe hơi.
Tai&nb p;nạn đã đâm&n ỗ nào đó c sp;anh ấy cong&nbs rồi.
Mà ngườ ;đàn ông thân&nb ận nhất bên&nbs ời Dịch tổng&n ong khoảng thời& ;gian này lại&nbs à anh, thế n nbsp;anh sẽ bị&n nhìn trúng để&n rở thành người cho việc kia eo lẽ thường.Đối mặt với& i mời trong i nbsp;lặng từ s sp;Ngụy Bân đứ p;bối rối trư ;ngã rẽ cuộc&nb i, không biết&nbs ên chọn cái 
Trách nhiệm&nb của con một  ba đời rấ p;quan trọng, hơn sp;nữa, anh chắc p;chắn còn không p;phải là ứng&n iên chính trong&nb ;lựa chọn của& ịch tổng.
Gi p;“ngậm ngùi l p;tình nhân để& đổi lấy vinh&nb a phú quý n bsp;đời sau” v ;“uyển chuyển p;chối để ngày mai cuốn gói  ạy lấy người Ngụy Bân đã&nbs ra một lựa p;chọn đau đớn ;anh đã chọn&nbs i sau.
Tôn n hiêm của một&nb ười đàn ông&nb bị xâm ph r>
“Dịch tổng,&n i…… giữa chún ta không thể  o có gì đư nbsp;Câu này quá& p;khó nói, nhưng& p;trong lòng anh&nb p;không khỏi thuy nbsp;phục mình tr phẩm chất nbsp;chết chứ kh nbsp;cong.
Lê Úy bsp;im lặng, sau&n p;đó lại nhặt& i động lên nbsp;ra trước m sp;Ngụy Bân: “C sp;gì đây, chỉ& là truyện ngôn&n tình mà thôi.”< r>“……”
Ngụy&n sp;thật lâu cũng p;không lên tiến r>
Sau khi hiểu bsp;sai về chuyệ sp;sếp muốn dùn p;quy tắc ngầm&n với mình, tôi&nb ới phát hiện&nb ng mình đã s nbsp;nghĩ hơi xa,& sp;làm thế nào&n để khôi phục&n nh tượng của&nb i trong tâm tr sếp?
Suy t nbsp;thật lâu, cu nbsp;cùng đáp án p;là: không thể& ;nào khôi phục&n được.
Từ ch ;đi, đại khái&n n cư giang h bsp;là lựa chọn ;tốt nhất.
Tô p;nghiêm của mộ p;người đàn ôn ;thể bị chà&nbs .
Cần gì p ở lại bên ;người sếp đ ự rước lấy&nb .
“Anh về  ớc đi, sáng  lại qua đâ sp;đón tôi tới& công ty.” –&nbs nbsp;Úy nói.
Nó bsp;không làm thì sp;không làm, Ng bsp;Bân tính toán sp;mở miệng xin& ;từ chức, sau&nb ó lại để sp;cho Dịch tổng p;một bóng ngư p;phóng khoáng, ng mai lại chí nbsp;thức đưa đ sp;từ chức.
Tr nbsp;ý tưởng t p;đẹp như thế, Ngụy Bân lại cung kính&nbs rả lời: “Đư Dịch tổng ngủ& gon, ngày mai ôi sẽ tới bsp;đúng giờ.”
< y Bân đi rồ bsp;rốt cuộc ng sp;nhà to như  ậy cũng chỉ&nbs lại một m bsp;Lê Úy.
Sau&n p;khi ngâm mình&nb ;trong bồn tắm&n đầy bọt hơn&nb giờ, Lê Úy p;nằm thoải mái ;trên chiếc giư bsp;lớn trong phò nbsp;ngủ chính. nbsp;mắt cô đả ;quanh trần nhà,& p;cả căn phòng&n có màu sắc n lạnh, ngay đồ trang tr bsp;cũng là đồ& kim loại với&nbs ững đường nét ứng rắn. Chỗ&n y của Dịch nbsp;Lãng không gi g như một ng nbsp;nhà, mà giố bsp;nơi được tr bsp;trí tinh tế&n ;để nhưng bày&n ơn.
Có một&nbs c tranh trước&nbs ủ đầu giường ong phòng ngủ&nbs ủa anh ấy.
Một&nbs chân dung gia nbsp;đình gồm s sp;người, một c sp;người cao tu sp;nhưng tinh thầ bsp;vẫn khỏe m bsp;một cặp nam& ;nữ trông tao&nbs hã còn trẻ,  nbsp;một cặp tr p;con trong bộ&nbs vest đeo cà v .
Trong số , đứa có d bsp;người tương  nbsp;cao hơn đang& sp;thân mật ôm&n lấy bờ vai nbsp;nhắn của đ sp;nhỏ hơn. Khuô sp;mặt của hai&n người hao hao&nbs iống nhau, đứa& nhỏ hơn đã  bsp;dáng tuấn tú sp;ánh mắt cậu& tràn đầy sự&nb g chờ và tò p;mò của trẻ&nb n đối với bsp;giới này.
K n mặt cậu b sp;có dáng ngườ p;cao hơn tuy ẫn còn nét nbsp;mại, nhưng m bsp;hồ có thể&n ừ khuôn mặt&nbs mà thấy đ bsp;bóng dáng củ sp;người nào đ
Lê Úy đoán&n chắc đây là&nbs h Anh Lãng và bsp;người nhà c sp;anh ta.
Cô&nbs ;có chút hâm  , lại có ch bsp;ghen tị.
Cô sp;không có ảnh& ;gia đình.
Trư bsp;khi biết ảnh p;chân dung gia&nbs ;đình là gì,&nbs đã đánh m sp;cơ hội đượ chụp ảnh gia&nbs nh với ba m sp;mình.
Lê Úy& p;thở dài.
Đâ p;đúng là ngườ ;có phúc nhưng&nb không biết hưở >
Cô không ng sp;được, lại k bsp;tìm thấy ai&n ;để nói chuyện giết thời gian,& ;nên chỉ có  tìm Dịch An bsp;Lãng – ngư p;duy nhất có&nbs hể hiểu rõ  nbsp;chuyện.
“Đã& gủ chưa?”
“ br>Chỉ có một&n ấu hỏi đáp&nbs nbsp;cô, ngay cả& p;việc gõ chữ&n ũng tiếc như&nbs ng.
“Ngày mai&n ;tôi sẽ đến&nb g ty của anh, bsp;anh có chuyện sp;gì muốn dặn& dò tôi không?”< r>“Không có”
Ngay sau đó& sp;Dịch Anh Lãng& p;lại nói tiếp. br>“Có nói thì& cũng vô ích.”Lê Úy co rú bsp;khóe miệng.
“Dựa vào cô? r>Chỉ có ngắn&n gủi ba chữ g đã diễn t sp;sự trào phúng p;tới cực điể br>Lê Úy tức&nbs ận nên cô g sp;một tràng dài sp;giải thích cho sp;anh ta rằng&nbs cô chuyên nghiệp p;cỡ nào, bình&n thường khi rảnh ;rỗi lại nghiên ;cứu kịch bản& ể trau dồi bsp;năng diễn xu bsp;của mình. Anh sp;không thể tư bsp;tượng được&nbs sp;đã trả giá&n ằng mồ hôi  nbsp;mình ở sau&n ;lưng làm sao  âu.
Không chút& p;hoang mang nào,&n sp;bên kia gửi&nb một tấm hình&nb ng.
“[hình ản r>
“Tôi thấy  ”
“Cô Lê&nbs nbsp;là người ch nghiệp”
Đó& à lịch sử bsp;kiếm của cô
Lê Úy: “… br>Thật bất cẩ p;những thứ này ;nên được xóa& rước khi đưa&nb ện thoại cho&nbs h ta.
———
Anh buông&n ;di động, dự&nb nh sẽ thật bsp;đi ngủ.
C sp;phòng ngủ lỗ p;thời vang lên&n ;tiếng gõ, Dịch ;Anh Lãng nhíu&nbs mi, anh không iết trợ lý  nbsp;Lê Úy muốn& ;làm gì.
Có&nbs ẽ lúc trước&nb u Đường thườn ở lại qua bsp;nên Dịch Anh& p;Lãng cũng không sp;nói thêm gì,&n ;dù sao cũng ông phải chỉ&nb một phòng, đóng cửa l bsp;rồi ngủ thì ;không ai ngại&nb ai.
Trợ lý  ểu Đường đứ cửa, ôm g sp;ngủ, cô nàng& ;nhìn “cô” v đáng thương lạ ;lấy lòng: “Ch ;Úy Úy, chúng&nbs a ngủ cùng n được không?” >Dịch Anh Lãng&nb chặc lưỡi thậ nhẹ một cái.
Dịch Anh&nbs ng mặc kệ c sp;nàng.
Trước  ngủ còn xem sp;phim kinh dị,&n p;đúng là không& ;phải là điều& à người bình&nb ường có thể&nb được.
Còn&nb ởng rằng mình&n ừ chối một&nbs nbsp;thì người t bsp;lý sẽ ngoan&n ;ngoãn đi về&nbs òng ngủ cho ch, thế nên h Anh Lãng xoa lưng lại v sp;phía cửa, kéo p;chăn bông lên&n ;trước ngực, ch bsp;bị đi vào&nb iấc ngủ.
Bỗn ;một bên góc&nbs ường lún xuống ;chuông cảnh báo p;vang lên trong&nb p;đầu Dịch Anh& Lãng, anh nhanh&nbs ;chóng ngồi dậy ;rồi xoay đầu&n rừng mắt với&n ểu Đường –&n i đang định  lên giường.
Anh hạ giọng&nbs ận dữ: “Cô&nb nbsp;cái gì vậy? >
Tiểu Đường&nbs bsp;giọng điệu bsp;anh làm cho&nbs ;sợ tới mức&nb ng dám nhúc n ch, cô run r nbsp;nói: “Chị sp;Úy, trước đ p;khi em muốn  gủ với chị&nbs nbsp;chị đều đ sp;ý, vì sao y giờ lại…”< ác phong kiêu  ăng của trợ&nbs nbsp;đúng là đư sp;tiếp sức bở ;người phụ nữ ê Úy kia.
N Ngụy Bân d bsp;đưa ra yêu&nb cầu như vậy&nbs anh, ngày mai nbsp;anh sẽ đổi ;thư ký.
Dịch& ;Anh Lãng lạnh&nb giọng: “Trở v phòng cho khách&nb ;đi.”
Tiểu Đ bsp;bị đánh mộ ;đòn này thì&nbs ớc mắt lập&nbs nbsp;ứa ra: “Ch p;Úy Úy, có i em đã làm& p;gì không tốt&n nên khiến chị&n hó chịu không? br>Dịch Anh Lãng& p;bị thuyết ph sp;anh nghiên mình bsp;mở đèn đầ giường.
Ngay sa bsp;khi đèn đư p;bật lên, cả&n gười anh đã&nbs thấy không e.
“Một cô&nb i trẻ như c sp;ăn mặc thế&n ày ở nhà ng nbsp;khác à?” Gi nbsp;điệu của D bsp;Anh Lãng nghiê nbsp;túc, anh phấ bsp;tay đuổi ngư nbsp;“Đi thay đ br>
Tiểu Đường&n ơ ngác nhìn đầm ngủ h sp;dây hình con&nb ;gấu nhỏ trên&n gười mình.
T p;cả đều từ&n cotton, rất t mẻ và tho bsp;mái, ngay cả& p;chị Úy Úy  g cảm thấy bsp;thương nên c nbsp;mua một chi nbsp;mặc như th p;này thì có  m sao?
Nhìn ại chị Úy bsp;Tiểu Đường  nbsp;hiện thế m p;chị Úy Úy  g mặc đồ n sp;không có màu&n ;sắc hoa văn,&nbs ơn nữa màu nbsp;tối, nhìn c sp;chút nhàm chán r>
Tiểu Đường&nb dịch người&nbs giữa giường:&n Chị Úy Úy, nbsp;quên rồi sao bsp;Cái đầm này ;là kiểu y h nbsp;cái của ch sp;không tin chị& p;sờ thử xem.” r>Dịch Anh Lãng&n ;chống tay xuống p;giường, anh nha nbsp;chóng cảnh g lùi về sau. >
Tiểu Đường&nbs bsp;lặng vài giâ sp;mới hỏi: “V p;em đi thay thì chị s p;đồng ý cho&nbs ngủ chỗ n sp;đúng không?”
< ch Anh Lãng su tư hai giây& sp;mới ừ một&n ếng.
Tiểu Đư sp;lập tức cư ;rộ lên, cô  g đứng dậy  nhót đi thay bsp;quần áo.
Ch bsp;đến khi cô&n nàng quay lại&nbs hì thấy chị&nbs nbsp;Úy đang lấy p;một cái chăn&n mới trong ngăn&nb tủ.
Tiểu Đư p;cảm thấy mềm lòng.
Tuy chị&n ;ấy mở miệng&n chê bai nhưn nbsp;làm người l bsp;rất ngay thẳ nbsp;đúng là ch p;ấy vẫn còn&nb an tâm đến br>
“Không cần&nb y chăn cho em& bsp;đâu, em và&nb chị đắp chung&n ột cái chăn  n giường là  c rồi.”
“Lê y” lạnh nhạt&n ếc nhìn cô một cái, an bsp;ném chăn xuố bsp;sàn nhà bên&n ;cạnh giường, r sp;cất tiếng v p;khuôn mặt khôn sp;có cảm xúc:&n “Cô ngủ dưới t.”
“?”
p;như cô dám  n giường,” “L Úy” hạ giọng, Cô cũng đừng&nb ng được làm&nbs việc trợ l sp;này nữa.”
br>
Bởi vì cò sp;cần công việ p;này để sống& ua ngày, Tiểu&nbs ường chỉ có&nb ôm một bụ sp;uất ức, ngoan p;ngoãn ngủ trên p;mặt đất qua&n ột đêm.
Sau&nb hi tỉnh lại  ngày hôm sau nbsp;Tiểu Đường&nbs bản năng v nbsp;cổ nhìn ch p;Úy Úy ở t nbsp;giường.
Nhất& thời cô không&nb ác định được ị Úy Úy đ ;sống hay chết&n ở trên giường. r>Cũng không biế sp;chị ấy tìm&n đâu ra một p;cái túi ngủ,&n quấn chặt nó&nb người, chỉ&nbs nbsp;ra một khuôn sp;mặt.
Thế nh nbsp;ngay cả gươ bsp;mặt được l ;ra duy nhất cũng được  g bị đầy p;từ cái bịt&nb t cho tới kh nbsp;trang, cảnh t ng khá kỳ l r>
Nếu như tro nbsp;nhà có băng& p;vải, Tiểu Đư sp;thậm chí còn& ;nghi ngờ rằng&n chị ấy sẽ  nbsp;mình thành m nbsp;cái xác ướ >
“……”
Bộ& bsp;Úy Úy không&n ;cảm thấy nóng& sao?
—————-
Thanh& p;niên có vẻ&nbs nh lùng đang u mày, anh ngh êm túc nhìn tài liệu tr nbsp;tay.
Anh là& bsp;người đàn sp;mà các cô  i chưa chồng  nbsp;thành phố S& p;luôn muốn sở& hữu nhất, là&nb ười đàn ông&nb m soát mạch kinh tế củ sp;toàn thành ph sp;S, và là n ời đứng đầu& đoàn tài ph Dịch thị p;Dịch Anh Lãng!<
Với khuôn m sp;điển trai lạ sp;lùng và đôi&n môi mím chặt&nbs i cảm, chỉ nbsp;anh di chuyển bsp;ngón tay sẽ&n ;khiến cả thành ;phố S rung c yển.
Mà một&n gười đàn ông&n ống như tảng&nb ng như vậy, p mọi nơi tr nbsp;cơ thể anh&n ;đều toát lên&n ẻ quyến rũ  nbsp;nhất vô nh p;mãi không tiêu& p;tan của một&nb gười đàn ông,& ã làm cho bi nbsp;bao nhiêu ngư phụ nữ là p;con thiêu thân&n p;đâm đầu vào& ửa, chìm đắm&n ong đó.
Một&nb gười đàn ông&n ư vậy mà ch sp;tới bây giờ& vẫn chưa lập&nb a đình, đây  nbsp;bí ẩn lớn& nhất của toàn&n hành phố S.”
Hệ& ;thống phát lại ;cốt truyện cho& ;cô, làm cho Úy xấu hổ ;đến mức da&nbs tê rần.
B nbsp;giờ cô đang p;ngồi ở bàn&nb m việc đọc  nbsp;liệu, người&nbs ông có đôi p;môi gợi cảm&n rong cuốn tiểu&n thuyết chính là& ;cô.
Rõ ràng&nb là cô không hiểu được&nbs chữ trên t bsp;liệu, vì vậ p;cô phải giả&n ờ trầm tư,  ên cứu kỹ .
Người phụ&n rách đứng trư ;mặt cô đang&nbs n thận giải  ch nội dung t ng tài liệu cô, rõ ràng sp;là không thể& ;đọc được th ày nhưng cô có thể gi p;bộ nghiêm ngh sp;thỉnh thoảng nbsp;nheo mắt rồ sp;gật đầu th ;sâu.
Lê Úy&nbs ất có kinh n ệm trong lĩnh&nbs ực này.
Giống ;như hồi trước đi học, cô bsp;vẻ đang chăm p;chú nhìn vào&nb bảng đen và  g nghe thầy c nbsp;đang giảng b nbsp;trên bục gi thật ra tâm sp;trí cô đã&nbs m bay tới c bsp;tin trong trư , mong bác gá nbsp;nấu trong că bsp;tin hôm nay&nbs ;trăm ngàn lần&n đừng nấu quá&n y.
“Dịch tổn p;nếu không có&n vấn đề gì  bsp;anh hãy ký&nbs tên đi. Thời&nbs an cho dự án sp;này tương đ p;ngắn, chúng tô sp;không thể làm p;chủ nếu không ;có anh.” –&nbs m đốc Lưu n br>
Lê Úy vẫn p;còn đần ngư ;ra, cải trang&nbs nhập tâm đến&n còn chưa h bsp;phục lại tin sp;thần.
Hệ th nbsp;kịp thời đ sp;ra cốt truyện p;cho cô.
——& “Dịch Anh Lãng& cười lạnh một iếng: “Làm sao? ;Không phải bắt ;chước chữ ký& ủa tôi tốt  nbsp;sao? Tại sao& sp;còn không can&n p;đảm đi giả&n t cái riêng ”
Giám đốc&n u đột nhiên  t mồ hôi h bsp;ông ta cười& ;khan giải thích: sp;“Dịch tổng,  bsp;đang nói đùa p;sao, làm sao  tôi dám tùy bsp;ra quyết đị sp;thay cho anh.”< >
Dịch Anh Lãn bsp;nhếch môi, n bsp;chậm rãi: “ phải anh và sp;em trai tôi  ước gì có bsp;thay tôi quyế bsp;định mọi qu bsp;sách cho Dịch sp;thị sao? Các&n ;người đã thèm vị trí Tổng&nbs m đốc này t sp;lâu rồi đúng ;không?”
Lưu g nbsp;đốc nuốt n bsp;miếng, cúi đ bsp;nói ấp úng:& ;“Làm sao tôi&nb ại nghĩ như  chứ, có tr bsp;đất chứng g bsp;lòng trung thà của tôi đ sp;với Dịch tổ r>
—— “Mời&nbs p;đi theo nguyên&n p;văn cốt truyệ r>
Nữ diễn vi bsp;họ Lê nhanh&n ;chóng điều ch sp;trạng thái, c sp;dựa theo cốt& ;truyện nói cho&n ;xong lời thoại. p;Lúc ký tên  ng, cô còn c như có như& p;không rồi ném& ;tập tài liệu&n uống chân giám&n đốc Lưu.
“H ;cho chăm chỉ&nbs ào, lần sau nbsp;thể thay tôi sp;ký.”
Giám bsp;Lưu nhặt tậ p;tài liệu lên&n trong sự xấu&nbs , cúi đầu m bsp;cái rồi nhanh sp;chóng rời kh sp;văn phòng Tổn sp;giám đốc.
V bsp;rời khỏi vă p;phòng, giám đ sp;Lưu đã ưỡn& ái bụng bia mình lên, v bsp;xu nịnh lúc&n ;cúi xuống lấy& lòng khi nãy ng nhanh chóng  biến mất.
“C p;đến khi Úc&nbs ng ngồi lên nbsp;trí này, đ p;tôi xem cậu&nbs òn có thể r sp;oai như vậy&nb nữa không.” Gi p;đốc Lưu nói&n hinh miệt với&nb àn nhà phía ớc, “Chúng ta&n hờ xem.”
Ngay& ;sau đó ông nbsp;lắc lắc má p;tóc lưa thưa&nb của mình một&nb ch phóng khoáng,&n p;hếch mũi, chu sp;bị báo cáo&nb ại với ông  nbsp;thật sự.
đốc Lưu n sp;vừa là ngườ ;thân tín cũng&nb kiêm luôn chó&nbs ăn cho Dịch Úc, cả ngà sp;đôi chủ tớ& ày không nghĩ&nbs ến chuyện gì&nb ác ngoại trừ&nb ệc làm sao k nbsp;Dịch Anh Lãn bsp;rớt xuống đ r>
Ngụy Bân kh thể nào hi bsp;rõ vì sao  ịch tổng lại&n ốn giữ lại&nbs i giám đốc bsp;Lưu này.
D bsp;theo giả thuy nbsp;trong lời nó bsp;của Dịch t bsp;đó là vì&nbs mấy vai hề p;ở bên mình&nbs ì trò chơi m nbsp;hấp dẫn.
bsp;Ngụy Bân lạ p;không bình tĩnh sp;như Dịch tổn sp;anh ước gì&nb ái lão già m nbsp;cao hơn đỉn sp;đầu này có&n hể cuốn gói&nbs đi.
Giám Lưu vừa v p;tới chỗ Úc&nb ng thì lập t nbsp;vẫy đuôi đ sp;tài liệu cho&n ;anh ta.
Dịch&nb ;Anh Úc cầm tập tài li nbsp;đôi môi nh sp;nhạt nhếch l sp;một vòng cung& p;tỏ ý giễu&nbs : “Giám đốc&nb thật là ch bsp;khó mà. Còn&n ;có thể không&nb hay đổi sắc&nbs , ở bên cạ sp;anh trai tôi&nbs ;ngay cả khi anh ta nhục& sp;nhã như vậy.
Giám đốc Lư p;cười ha hả:&n Đây không phải& vì bênh vực  kẻ yếu nh p;Úc tổng sao?&nb Rõ ràng anh c g là họ Dị bsp;dựa vào cái& ;gì mà Dịch  lại thuộc bsp;một mình Dị sp;Anh Lãng chứ? >
Dịch Anh Úc& p;không nói chuy nbsp;đôi mắt ẩ ;sau cặp kính&nbs ột nhiên trở&nb n sắc bén.
Giám đốc Lưu ;vội vàng gật&n ầu: “Có có&nbs nbsp;tôi tin rằng sp;không lâu nữa p;thì chúng ta&nbs có thể che tai mắt ngư nbsp;khác, sẽ kh nbsp;có kẻ nào&n phát hiện.”
D bsp;Anh Úc nhìn&nb ;ông ta dò x vẻ mặt anh p;ta dửng dưng:&n ;“Không có kẻ& ào phát hiện?&nb hông phải là&nbs bị Dịch An sp;Lãng phát hiệ sp;từ lâu rồi&n ao? Chỉ là a nbsp;ta không để p;ông vào mắt&nb à thôi.”
“D p;Anh Lãng thật&n ;ngốc vì quá&nbs tin, chưa bao nbsp;giờ để tô ;vào mắt, sau&nbs ày tôi sẽ c bsp;anh ta biết&nb ;kết cục coi&nbs ường tôi là&nbs nào!” – G bsp;đốc Lưu căm ;hận trả lời,& ộ dáng giống&nb ư ước gì c p;thể giẫm nát& Dịch Anh Lãng&nbs ưới lòng bàn&nb ân.
Dịch Anh&nb Úc nhướng mày&n ở nụ cười,&nb nbsp;ta nói với&n ;giọng điệu k quái: “Lúc đó, giám đốc Lưu&nb người có c nbsp;số một củ ;tôi. Làm sao  ôi có thể c bsp;ơn ông cho&nbs tốt đây?”
p;sao tôi dám  òi hỏi lòng  đáp khi làm sp;việc vì Úc&nb ổng chứ, chỉ&n n anh không ch tôi, bằng l cho tôi đi&n p;theo anh thì  tôi đã cảm  thỏa mãn r
Lời nói t bsp;lòng trung thà này làm cho& sp;ai nghe xong  ;cũng cảm động br>Nhưng mà Dịch p;Anh Úc lại  ông có thay gì, đáy m sp;cũng không có& p;độ ấm nào.
Giám đốc L bsp;nhất thời v p;cùng xấu hổ.< r>Cả hai anh này đều c p;tật xấu.
Ch p;đến khi ông&nb ý tên xong th nbsp;có thể hoàn p;toàn vàng thau&n p;lẫn lộn, lại tùy tiện ký  m vào những hàng chục t u, thì còn s bsp;mình không có sp;được mấy kh sp;béo bở hay&nbs ao?
Đến lúc&nb ịch thị làm&nbs nbsp;thua lỗ thì& p;ông chuồn mất p;bỏ mặc hai&nbs ười anh em k căng ngạo m nbsp;tranh đấu v bsp;nhau, còn mình bsp;thì ngồi làm p;ngư ông đắc&n ợi, cũng để&nb hai người h bsp;Dịch biết ô sp;lợi hại thế nào.
Giám đốc ;Lưu nghĩ đến&n uộc sống tốt&n p trong tương  ai, trên mặt  g ta không kh lộ ra nụ&n cười hạnh phúc br>Dịch Anh Úc&nb mở tập hồ  sp;ra, rồi nhìn&n ;lướt qua chữ&n ý ở góc dư sp;cùng bên phải p;của trang cuối p;cùng.
Sắc m sp;anh ta nhanh  ;chóng trở nên&n u ám, trực t ném thẳng t nbsp;tài liệu lê sp;đầu giám đ ;Lưu một cách&nb iận dữ.
“Đ là thứ ông anh ta chưa&n sp;từng để ông vào trong mắt?” br>Giám đốc Lưu ;không biết đã& xảy ra cái g nbsp;ông ta vội&n ;vàng cầm tập&n ồ sơ lên m p;ra nhìn, sắc&nb mặt chợt tái&nb ợt, gân xanh  ên bàn tay c nbsp;tập hồ sơ& nổi lên, trong&nb lòng ông ta k ng khỏi run l vì kích đ br>
Đây không i là chữ ký p;thông thường c bsp;Dịch Anh Lãng r>
Tên đó đã ;sửa lại chữ&n !
Ký đến nbsp;rồng bay phư múa, ở nét p;chữ cuối cùng ;còn vẽ thêm&nbs t trái tim nh
Vô cùng tr phúng!
Đúng&nb là đã dùng bàn chân ra& sp;sức giẫm đ ;lên danh dự  a người ngày&nbs m miệt mài l n chữ ký nh sp;giám đốc Lưu
Thì ra Dịch&n ;Anh Lãng đã  chủ ý này, p;chờ ông cho&nbs ằng mình đã&nbs thành công t lại cho ông sp;một cú thật& đau.
Chẳng trá bsp;cậu ta nói&nb cái gì mà n bsp;học cho tốt& ;một chút, hóa&n ra là cố ý& ;chế nhạo ông.< r>Giám đốc Lưu& tức giận đến& c thở không c, ông ta che& bsp;lại ngực ho& ;khan.
Dịch Anh& sp;Úc nhìn ông&nb ta với vẻ c nbsp;ghét: “Giữ  nbsp;lại thì có& ;ích gì? Ông  n nên về hư sp;dưỡng già cà sp;sớm càng tốt >
Giám đốc L bsp;“!!!”
——— hận được đơn chức từ gi bsp;đốc Lưu, m p;Lê Úy đần&nbs
Có chuyện  vậy? Mới v bsp;rồi còn cầm ;tài liệu đến& ho cô nhìn, l sao mà trong& bsp;nháy mắt đã ;từ chức.
Mà& lúc này, Ngụy&nb ân lại mở sp;đôi mắt lấp lánh, nhìn về&nb ng chủ nhà m với sự sù sp;bái.
Đây đ bsp;là Dịch tổn p;oai phong sáng&nb p;suốt của bọn họ, chỉ với&nb thay đổi nh bsp;trên chữ ký& ;đã có thể  nbsp;cho quân đị bsp;bị thương m sp;ngàn, mà bọn& ;họ thì không&nb ãng phí một  ến sĩ nào!
Tai&nb p;nạn đã đâm&n ỗ nào đó c sp;anh ấy cong&nbs rồi.
Mà ngườ ;đàn ông thân&nb ận nhất bên&nbs ời Dịch tổng&n ong khoảng thời& ;gian này lại&nbs à anh, thế n nbsp;anh sẽ bị&n nhìn trúng để&n rở thành người cho việc kia eo lẽ thường.Đối mặt với& i mời trong i nbsp;lặng từ s sp;Ngụy Bân đứ p;bối rối trư ;ngã rẽ cuộc&nb i, không biết&nbs ên chọn cái 
Trách nhiệm&nb của con một  ba đời rấ p;quan trọng, hơn sp;nữa, anh chắc p;chắn còn không p;phải là ứng&n iên chính trong&nb ;lựa chọn của& ịch tổng.
Gi p;“ngậm ngùi l p;tình nhân để& đổi lấy vinh&nb a phú quý n bsp;đời sau” v ;“uyển chuyển p;chối để ngày mai cuốn gói  ạy lấy người Ngụy Bân đã&nbs ra một lựa p;chọn đau đớn ;anh đã chọn&nbs i sau.
Tôn n hiêm của một&nb ười đàn ông&nb bị xâm ph r>
“Dịch tổng,&n i…… giữa chún ta không thể  o có gì đư nbsp;Câu này quá& p;khó nói, nhưng& p;trong lòng anh&nb p;không khỏi thuy nbsp;phục mình tr phẩm chất nbsp;chết chứ kh nbsp;cong.
Lê Úy bsp;im lặng, sau&n p;đó lại nhặt& i động lên nbsp;ra trước m sp;Ngụy Bân: “C sp;gì đây, chỉ& là truyện ngôn&n tình mà thôi.”< r>“……”
Ngụy&n sp;thật lâu cũng p;không lên tiến r>
Sau khi hiểu bsp;sai về chuyệ sp;sếp muốn dùn p;quy tắc ngầm&n với mình, tôi&nb ới phát hiện&nb ng mình đã s nbsp;nghĩ hơi xa,& sp;làm thế nào&n để khôi phục&n nh tượng của&nb i trong tâm tr sếp?
Suy t nbsp;thật lâu, cu nbsp;cùng đáp án p;là: không thể& ;nào khôi phục&n được.
Từ ch ;đi, đại khái&n n cư giang h bsp;là lựa chọn ;tốt nhất.
Tô p;nghiêm của mộ p;người đàn ôn ;thể bị chà&nbs .
Cần gì p ở lại bên ;người sếp đ ự rước lấy&nb .
“Anh về  ớc đi, sáng  lại qua đâ sp;đón tôi tới& công ty.” –&nbs nbsp;Úy nói.
Nó bsp;không làm thì sp;không làm, Ng bsp;Bân tính toán sp;mở miệng xin& ;từ chức, sau&nb ó lại để sp;cho Dịch tổng p;một bóng ngư p;phóng khoáng, ng mai lại chí nbsp;thức đưa đ sp;từ chức.
Tr nbsp;ý tưởng t p;đẹp như thế, Ngụy Bân lại cung kính&nbs rả lời: “Đư Dịch tổng ngủ& gon, ngày mai ôi sẽ tới bsp;đúng giờ.”
< y Bân đi rồ bsp;rốt cuộc ng sp;nhà to như  ậy cũng chỉ&nbs lại một m bsp;Lê Úy.
Sau&n p;khi ngâm mình&nb ;trong bồn tắm&n đầy bọt hơn&nb giờ, Lê Úy p;nằm thoải mái ;trên chiếc giư bsp;lớn trong phò nbsp;ngủ chính. nbsp;mắt cô đả ;quanh trần nhà,& p;cả căn phòng&n có màu sắc n lạnh, ngay đồ trang tr bsp;cũng là đồ& kim loại với&nbs ững đường nét ứng rắn. Chỗ&n y của Dịch nbsp;Lãng không gi g như một ng nbsp;nhà, mà giố bsp;nơi được tr bsp;trí tinh tế&n ;để nhưng bày&n ơn.
Có một&nbs c tranh trước&nbs ủ đầu giường ong phòng ngủ&nbs ủa anh ấy.
Một&nbs chân dung gia nbsp;đình gồm s sp;người, một c sp;người cao tu sp;nhưng tinh thầ bsp;vẫn khỏe m bsp;một cặp nam& ;nữ trông tao&nbs hã còn trẻ,  nbsp;một cặp tr p;con trong bộ&nbs vest đeo cà v .
Trong số , đứa có d bsp;người tương  nbsp;cao hơn đang& sp;thân mật ôm&n lấy bờ vai nbsp;nhắn của đ sp;nhỏ hơn. Khuô sp;mặt của hai&n người hao hao&nbs iống nhau, đứa& nhỏ hơn đã  bsp;dáng tuấn tú sp;ánh mắt cậu& tràn đầy sự&nb g chờ và tò p;mò của trẻ&nb n đối với bsp;giới này.
K n mặt cậu b sp;có dáng ngườ p;cao hơn tuy ẫn còn nét nbsp;mại, nhưng m bsp;hồ có thể&n ừ khuôn mặt&nbs mà thấy đ bsp;bóng dáng củ sp;người nào đ
Lê Úy đoán&n chắc đây là&nbs h Anh Lãng và bsp;người nhà c sp;anh ta.
Cô&nbs ;có chút hâm  , lại có ch bsp;ghen tị.
Cô sp;không có ảnh& ;gia đình.
Trư bsp;khi biết ảnh p;chân dung gia&nbs ;đình là gì,&nbs đã đánh m sp;cơ hội đượ chụp ảnh gia&nbs nh với ba m sp;mình.
Lê Úy& p;thở dài.
Đâ p;đúng là ngườ ;có phúc nhưng&nb không biết hưở >
Cô không ng sp;được, lại k bsp;tìm thấy ai&n ;để nói chuyện giết thời gian,& ;nên chỉ có  tìm Dịch An bsp;Lãng – ngư p;duy nhất có&nbs hể hiểu rõ  nbsp;chuyện.
“Đã& gủ chưa?”
“ br>Chỉ có một&n ấu hỏi đáp&nbs nbsp;cô, ngay cả& p;việc gõ chữ&n ũng tiếc như&nbs ng.
“Ngày mai&n ;tôi sẽ đến&nb g ty của anh, bsp;anh có chuyện sp;gì muốn dặn& dò tôi không?”< r>“Không có”
Ngay sau đó& sp;Dịch Anh Lãng& p;lại nói tiếp. br>“Có nói thì& cũng vô ích.”Lê Úy co rú bsp;khóe miệng.
“Dựa vào cô? r>Chỉ có ngắn&n gủi ba chữ g đã diễn t sp;sự trào phúng p;tới cực điể br>Lê Úy tức&nbs ận nên cô g sp;một tràng dài sp;giải thích cho sp;anh ta rằng&nbs cô chuyên nghiệp p;cỡ nào, bình&n thường khi rảnh ;rỗi lại nghiên ;cứu kịch bản& ể trau dồi bsp;năng diễn xu bsp;của mình. Anh sp;không thể tư bsp;tượng được&nbs sp;đã trả giá&n ằng mồ hôi  nbsp;mình ở sau&n ;lưng làm sao  âu.
Không chút& p;hoang mang nào,&n sp;bên kia gửi&nb một tấm hình&nb ng.
“[hình ản r>
“Tôi thấy  ”
“Cô Lê&nbs nbsp;là người ch nghiệp”
Đó& à lịch sử bsp;kiếm của cô
Lê Úy: “… br>Thật bất cẩ p;những thứ này ;nên được xóa& rước khi đưa&nb ện thoại cho&nbs h ta.
———
Anh buông&n ;di động, dự&nb nh sẽ thật bsp;đi ngủ.
C sp;phòng ngủ lỗ p;thời vang lên&n ;tiếng gõ, Dịch ;Anh Lãng nhíu&nbs mi, anh không iết trợ lý  nbsp;Lê Úy muốn& ;làm gì.
Có&nbs ẽ lúc trước&nb u Đường thườn ở lại qua bsp;nên Dịch Anh& p;Lãng cũng không sp;nói thêm gì,&n ;dù sao cũng ông phải chỉ&nb một phòng, đóng cửa l bsp;rồi ngủ thì ;không ai ngại&nb ai.
Trợ lý  ểu Đường đứ cửa, ôm g sp;ngủ, cô nàng& ;nhìn “cô” v đáng thương lạ ;lấy lòng: “Ch ;Úy Úy, chúng&nbs a ngủ cùng n được không?” >Dịch Anh Lãng&nb chặc lưỡi thậ nhẹ một cái.
Dịch Anh&nbs ng mặc kệ c sp;nàng.
Trước  ngủ còn xem sp;phim kinh dị,&n p;đúng là không& ;phải là điều& à người bình&nb ường có thể&nb được.
Còn&nb ởng rằng mình&n ừ chối một&nbs nbsp;thì người t bsp;lý sẽ ngoan&n ;ngoãn đi về&nbs òng ngủ cho ch, thế nên h Anh Lãng xoa lưng lại v sp;phía cửa, kéo p;chăn bông lên&n ;trước ngực, ch bsp;bị đi vào&nb iấc ngủ.
Bỗn ;một bên góc&nbs ường lún xuống ;chuông cảnh báo p;vang lên trong&nb p;đầu Dịch Anh& Lãng, anh nhanh&nbs ;chóng ngồi dậy ;rồi xoay đầu&n rừng mắt với&n ểu Đường –&n i đang định  lên giường.
Anh hạ giọng&nbs ận dữ: “Cô&nb nbsp;cái gì vậy? >
Tiểu Đường&nbs bsp;giọng điệu bsp;anh làm cho&nbs ;sợ tới mức&nb ng dám nhúc n ch, cô run r nbsp;nói: “Chị sp;Úy, trước đ p;khi em muốn  gủ với chị&nbs nbsp;chị đều đ sp;ý, vì sao y giờ lại…”< ác phong kiêu  ăng của trợ&nbs nbsp;đúng là đư sp;tiếp sức bở ;người phụ nữ ê Úy kia.
N Ngụy Bân d bsp;đưa ra yêu&nb cầu như vậy&nbs anh, ngày mai nbsp;anh sẽ đổi ;thư ký.
Dịch& ;Anh Lãng lạnh&nb giọng: “Trở v phòng cho khách&nb ;đi.”
Tiểu Đ bsp;bị đánh mộ ;đòn này thì&nbs ớc mắt lập&nbs nbsp;ứa ra: “Ch p;Úy Úy, có i em đã làm& p;gì không tốt&n nên khiến chị&n hó chịu không? br>Dịch Anh Lãng& p;bị thuyết ph sp;anh nghiên mình bsp;mở đèn đầ giường.
Ngay sa bsp;khi đèn đư p;bật lên, cả&n gười anh đã&nbs thấy không e.
“Một cô&nb i trẻ như c sp;ăn mặc thế&n ày ở nhà ng nbsp;khác à?” Gi nbsp;điệu của D bsp;Anh Lãng nghiê nbsp;túc, anh phấ bsp;tay đuổi ngư nbsp;“Đi thay đ br>
Tiểu Đường&n ơ ngác nhìn đầm ngủ h sp;dây hình con&nb ;gấu nhỏ trên&n gười mình.
T p;cả đều từ&n cotton, rất t mẻ và tho bsp;mái, ngay cả& p;chị Úy Úy  g cảm thấy bsp;thương nên c nbsp;mua một chi nbsp;mặc như th p;này thì có  m sao?
Nhìn ại chị Úy bsp;Tiểu Đường  nbsp;hiện thế m p;chị Úy Úy  g mặc đồ n sp;không có màu&n ;sắc hoa văn,&nbs ơn nữa màu nbsp;tối, nhìn c sp;chút nhàm chán r>
Tiểu Đường&nb dịch người&nbs giữa giường:&n Chị Úy Úy, nbsp;quên rồi sao bsp;Cái đầm này ;là kiểu y h nbsp;cái của ch sp;không tin chị& p;sờ thử xem.” r>Dịch Anh Lãng&n ;chống tay xuống p;giường, anh nha nbsp;chóng cảnh g lùi về sau. >
Tiểu Đường&nbs bsp;lặng vài giâ sp;mới hỏi: “V p;em đi thay thì chị s p;đồng ý cho&nbs ngủ chỗ n sp;đúng không?”
< ch Anh Lãng su tư hai giây& sp;mới ừ một&n ếng.
Tiểu Đư sp;lập tức cư ;rộ lên, cô  g đứng dậy  nhót đi thay bsp;quần áo.
Ch bsp;đến khi cô&n nàng quay lại&nbs hì thấy chị&nbs nbsp;Úy đang lấy p;một cái chăn&n mới trong ngăn&nb tủ.
Tiểu Đư p;cảm thấy mềm lòng.
Tuy chị&n ;ấy mở miệng&n chê bai nhưn nbsp;làm người l bsp;rất ngay thẳ nbsp;đúng là ch p;ấy vẫn còn&nb an tâm đến br>
“Không cần&nb y chăn cho em& bsp;đâu, em và&nb chị đắp chung&n ột cái chăn  n giường là  c rồi.”
“Lê y” lạnh nhạt&n ếc nhìn cô một cái, an bsp;ném chăn xuố bsp;sàn nhà bên&n ;cạnh giường, r sp;cất tiếng v p;khuôn mặt khôn sp;có cảm xúc:&n “Cô ngủ dưới t.”
“?”
p;như cô dám  n giường,” “L Úy” hạ giọng, Cô cũng đừng&nb ng được làm&nbs việc trợ l sp;này nữa.”
br>
Bởi vì cò sp;cần công việ p;này để sống& ua ngày, Tiểu&nbs ường chỉ có&nb ôm một bụ sp;uất ức, ngoan p;ngoãn ngủ trên p;mặt đất qua&n ột đêm.
Sau&nb hi tỉnh lại  ngày hôm sau nbsp;Tiểu Đường&nbs bản năng v nbsp;cổ nhìn ch p;Úy Úy ở t nbsp;giường.
Nhất& thời cô không&nb ác định được ị Úy Úy đ ;sống hay chết&n ở trên giường. r>Cũng không biế sp;chị ấy tìm&n đâu ra một p;cái túi ngủ,&n quấn chặt nó&nb người, chỉ&nbs nbsp;ra một khuôn sp;mặt.
Thế nh nbsp;ngay cả gươ bsp;mặt được l ;ra duy nhất cũng được  g bị đầy p;từ cái bịt&nb t cho tới kh nbsp;trang, cảnh t ng khá kỳ l r>
Nếu như tro nbsp;nhà có băng& p;vải, Tiểu Đư sp;thậm chí còn& ;nghi ngờ rằng&n chị ấy sẽ  nbsp;mình thành m nbsp;cái xác ướ >
“……”
Bộ& bsp;Úy Úy không&n ;cảm thấy nóng& sao?
—————-
Thanh& p;niên có vẻ&nbs nh lùng đang u mày, anh ngh êm túc nhìn tài liệu tr nbsp;tay.
Anh là& bsp;người đàn sp;mà các cô  i chưa chồng  nbsp;thành phố S& p;luôn muốn sở& hữu nhất, là&nb ười đàn ông&nb m soát mạch kinh tế củ sp;toàn thành ph sp;S, và là n ời đứng đầu& đoàn tài ph Dịch thị p;Dịch Anh Lãng!<
Với khuôn m sp;điển trai lạ sp;lùng và đôi&n môi mím chặt&nbs i cảm, chỉ nbsp;anh di chuyển bsp;ngón tay sẽ&n ;khiến cả thành ;phố S rung c yển.
Mà một&n gười đàn ông&n ống như tảng&nb ng như vậy, p mọi nơi tr nbsp;cơ thể anh&n ;đều toát lên&n ẻ quyến rũ  nbsp;nhất vô nh p;mãi không tiêu& p;tan của một&nb gười đàn ông,& ã làm cho bi nbsp;bao nhiêu ngư phụ nữ là p;con thiêu thân&n p;đâm đầu vào& ửa, chìm đắm&n ong đó.
Một&nb gười đàn ông&n ư vậy mà ch sp;tới bây giờ& vẫn chưa lập&nb a đình, đây  nbsp;bí ẩn lớn& nhất của toàn&n hành phố S.”
Hệ& ;thống phát lại ;cốt truyện cho& ;cô, làm cho Úy xấu hổ ;đến mức da&nbs tê rần.
B nbsp;giờ cô đang p;ngồi ở bàn&nb m việc đọc  nbsp;liệu, người&nbs ông có đôi p;môi gợi cảm&n rong cuốn tiểu&n thuyết chính là& ;cô.
Rõ ràng&nb là cô không hiểu được&nbs chữ trên t bsp;liệu, vì vậ p;cô phải giả&n ờ trầm tư,  ên cứu kỹ .
Người phụ&n rách đứng trư ;mặt cô đang&nbs n thận giải  ch nội dung t ng tài liệu cô, rõ ràng sp;là không thể& ;đọc được th ày nhưng cô có thể gi p;bộ nghiêm ngh sp;thỉnh thoảng nbsp;nheo mắt rồ sp;gật đầu th ;sâu.
Lê Úy&nbs ất có kinh n ệm trong lĩnh&nbs ực này.
Giống ;như hồi trước đi học, cô bsp;vẻ đang chăm p;chú nhìn vào&nb bảng đen và  g nghe thầy c nbsp;đang giảng b nbsp;trên bục gi thật ra tâm sp;trí cô đã&nbs m bay tới c bsp;tin trong trư , mong bác gá nbsp;nấu trong că bsp;tin hôm nay&nbs ;trăm ngàn lần&n đừng nấu quá&n y.
“Dịch tổn p;nếu không có&n vấn đề gì  bsp;anh hãy ký&nbs tên đi. Thời&nbs an cho dự án sp;này tương đ p;ngắn, chúng tô sp;không thể làm p;chủ nếu không ;có anh.” –&nbs m đốc Lưu n br>
Lê Úy vẫn p;còn đần ngư ;ra, cải trang&nbs nhập tâm đến&n còn chưa h bsp;phục lại tin sp;thần.
Hệ th nbsp;kịp thời đ sp;ra cốt truyện p;cho cô.
——& “Dịch Anh Lãng& cười lạnh một iếng: “Làm sao? ;Không phải bắt ;chước chữ ký& ủa tôi tốt  nbsp;sao? Tại sao& sp;còn không can&n p;đảm đi giả&n t cái riêng ”
Giám đốc&n u đột nhiên  t mồ hôi h bsp;ông ta cười& ;khan giải thích: sp;“Dịch tổng,  bsp;đang nói đùa p;sao, làm sao  tôi dám tùy bsp;ra quyết đị sp;thay cho anh.”< >
Dịch Anh Lãn bsp;nhếch môi, n bsp;chậm rãi: “ phải anh và sp;em trai tôi  ước gì có bsp;thay tôi quyế bsp;định mọi qu bsp;sách cho Dịch sp;thị sao? Các&n ;người đã thèm vị trí Tổng&nbs m đốc này t sp;lâu rồi đúng ;không?”
Lưu g nbsp;đốc nuốt n bsp;miếng, cúi đ bsp;nói ấp úng:& ;“Làm sao tôi&nb ại nghĩ như  chứ, có tr bsp;đất chứng g bsp;lòng trung thà của tôi đ sp;với Dịch tổ r>
—— “Mời&nbs p;đi theo nguyên&n p;văn cốt truyệ r>
Nữ diễn vi bsp;họ Lê nhanh&n ;chóng điều ch sp;trạng thái, c sp;dựa theo cốt& ;truyện nói cho&n ;xong lời thoại. p;Lúc ký tên  ng, cô còn c như có như& p;không rồi ném& ;tập tài liệu&n uống chân giám&n đốc Lưu.
“H ;cho chăm chỉ&nbs ào, lần sau nbsp;thể thay tôi sp;ký.”
Giám bsp;Lưu nhặt tậ p;tài liệu lên&n trong sự xấu&nbs , cúi đầu m bsp;cái rồi nhanh sp;chóng rời kh sp;văn phòng Tổn sp;giám đốc.
V bsp;rời khỏi vă p;phòng, giám đ sp;Lưu đã ưỡn& ái bụng bia mình lên, v bsp;xu nịnh lúc&n ;cúi xuống lấy& lòng khi nãy ng nhanh chóng  biến mất.
“C p;đến khi Úc&nbs ng ngồi lên nbsp;trí này, đ p;tôi xem cậu&nbs òn có thể r sp;oai như vậy&nb nữa không.” Gi p;đốc Lưu nói&n hinh miệt với&nb àn nhà phía ớc, “Chúng ta&n hờ xem.”
Ngay& ;sau đó ông nbsp;lắc lắc má p;tóc lưa thưa&nb của mình một&nb ch phóng khoáng,&n p;hếch mũi, chu sp;bị báo cáo&nb ại với ông  nbsp;thật sự.
đốc Lưu n sp;vừa là ngườ ;thân tín cũng&nb kiêm luôn chó&nbs ăn cho Dịch Úc, cả ngà sp;đôi chủ tớ& ày không nghĩ&nbs ến chuyện gì&nb ác ngoại trừ&nb ệc làm sao k nbsp;Dịch Anh Lãn bsp;rớt xuống đ r>
Ngụy Bân kh thể nào hi bsp;rõ vì sao  ịch tổng lại&n ốn giữ lại&nbs i giám đốc bsp;Lưu này.
D bsp;theo giả thuy nbsp;trong lời nó bsp;của Dịch t bsp;đó là vì&nbs mấy vai hề p;ở bên mình&nbs ì trò chơi m nbsp;hấp dẫn.
bsp;Ngụy Bân lạ p;không bình tĩnh sp;như Dịch tổn sp;anh ước gì&nb ái lão già m nbsp;cao hơn đỉn sp;đầu này có&n hể cuốn gói&nbs đi.
Giám Lưu vừa v p;tới chỗ Úc&nb ng thì lập t nbsp;vẫy đuôi đ sp;tài liệu cho&n ;anh ta.
Dịch&nb ;Anh Úc cầm tập tài li nbsp;đôi môi nh sp;nhạt nhếch l sp;một vòng cung& p;tỏ ý giễu&nbs : “Giám đốc&nb thật là ch bsp;khó mà. Còn&n ;có thể không&nb hay đổi sắc&nbs , ở bên cạ sp;anh trai tôi&nbs ;ngay cả khi anh ta nhục& sp;nhã như vậy.
Giám đốc Lư p;cười ha hả:&n Đây không phải& vì bênh vực  kẻ yếu nh p;Úc tổng sao?&nb Rõ ràng anh c g là họ Dị bsp;dựa vào cái& ;gì mà Dịch  lại thuộc bsp;một mình Dị sp;Anh Lãng chứ? >
Dịch Anh Úc& p;không nói chuy nbsp;đôi mắt ẩ ;sau cặp kính&nbs ột nhiên trở&nb n sắc bén.
Giám đốc Lưu ;vội vàng gật&n ầu: “Có có&nbs nbsp;tôi tin rằng sp;không lâu nữa p;thì chúng ta&nbs có thể che tai mắt ngư nbsp;khác, sẽ kh nbsp;có kẻ nào&n phát hiện.”
D bsp;Anh Úc nhìn&nb ;ông ta dò x vẻ mặt anh p;ta dửng dưng:&n ;“Không có kẻ& ào phát hiện?&nb hông phải là&nbs bị Dịch An sp;Lãng phát hiệ sp;từ lâu rồi&n ao? Chỉ là a nbsp;ta không để p;ông vào mắt&nb à thôi.”
“D p;Anh Lãng thật&n ;ngốc vì quá&nbs tin, chưa bao nbsp;giờ để tô ;vào mắt, sau&nbs ày tôi sẽ c bsp;anh ta biết&nb ;kết cục coi&nbs ường tôi là&nbs nào!” – G bsp;đốc Lưu căm ;hận trả lời,& ộ dáng giống&nb ư ước gì c p;thể giẫm nát& Dịch Anh Lãng&nbs ưới lòng bàn&nb ân.
Dịch Anh&nb Úc nhướng mày&n ở nụ cười,&nb nbsp;ta nói với&n ;giọng điệu k quái: “Lúc đó, giám đốc Lưu&nb người có c nbsp;số một củ ;tôi. Làm sao  ôi có thể c bsp;ơn ông cho&nbs tốt đây?”
p;sao tôi dám  òi hỏi lòng  đáp khi làm sp;việc vì Úc&nb ổng chứ, chỉ&n n anh không ch tôi, bằng l cho tôi đi&n p;theo anh thì  tôi đã cảm  thỏa mãn r
Lời nói t bsp;lòng trung thà này làm cho& sp;ai nghe xong  ;cũng cảm động br>Nhưng mà Dịch p;Anh Úc lại  ông có thay gì, đáy m sp;cũng không có& p;độ ấm nào.
Giám đốc L bsp;nhất thời v p;cùng xấu hổ.< r>Cả hai anh này đều c p;tật xấu.
Ch p;đến khi ông&nb ý tên xong th nbsp;có thể hoàn p;toàn vàng thau&n p;lẫn lộn, lại tùy tiện ký  m vào những hàng chục t u, thì còn s bsp;mình không có sp;được mấy kh sp;béo bở hay&nbs ao?
Đến lúc&nb ịch thị làm&nbs nbsp;thua lỗ thì& p;ông chuồn mất p;bỏ mặc hai&nbs ười anh em k căng ngạo m nbsp;tranh đấu v bsp;nhau, còn mình bsp;thì ngồi làm p;ngư ông đắc&n ợi, cũng để&nb hai người h bsp;Dịch biết ô sp;lợi hại thế nào.
Giám đốc ;Lưu nghĩ đến&n uộc sống tốt&n p trong tương  ai, trên mặt  g ta không kh lộ ra nụ&n cười hạnh phúc br>Dịch Anh Úc&nb mở tập hồ  sp;ra, rồi nhìn&n ;lướt qua chữ&n ý ở góc dư sp;cùng bên phải p;của trang cuối p;cùng.
Sắc m sp;anh ta nhanh  ;chóng trở nên&n u ám, trực t ném thẳng t nbsp;tài liệu lê sp;đầu giám đ ;Lưu một cách&nb iận dữ.
“Đ là thứ ông anh ta chưa&n sp;từng để ông vào trong mắt?” br>Giám đốc Lưu ;không biết đã& xảy ra cái g nbsp;ông ta vội&n ;vàng cầm tập&n ồ sơ lên m p;ra nhìn, sắc&nb mặt chợt tái&nb ợt, gân xanh  ên bàn tay c nbsp;tập hồ sơ& nổi lên, trong&nb lòng ông ta k ng khỏi run l vì kích đ br>
Đây không i là chữ ký p;thông thường c bsp;Dịch Anh Lãng r>
Tên đó đã ;sửa lại chữ&n !
Ký đến nbsp;rồng bay phư múa, ở nét p;chữ cuối cùng ;còn vẽ thêm&nbs t trái tim nh
Vô cùng tr phúng!
Đúng&nb là đã dùng bàn chân ra& sp;sức giẫm đ ;lên danh dự  a người ngày&nbs m miệt mài l n chữ ký nh sp;giám đốc Lưu
Thì ra Dịch&n ;Anh Lãng đã  chủ ý này, p;chờ ông cho&nbs ằng mình đã&nbs thành công t lại cho ông sp;một cú thật& đau.
Chẳng trá bsp;cậu ta nói&nb cái gì mà n bsp;học cho tốt& ;một chút, hóa&n ra là cố ý& ;chế nhạo ông.< r>Giám đốc Lưu& tức giận đến& c thở không c, ông ta che& bsp;lại ngực ho& ;khan.
Dịch Anh& sp;Úc nhìn ông&nb ta với vẻ c nbsp;ghét: “Giữ  nbsp;lại thì có& ;ích gì? Ông  n nên về hư sp;dưỡng già cà sp;sớm càng tốt >
Giám đốc L bsp;“!!!”
——— hận được đơn chức từ gi bsp;đốc Lưu, m p;Lê Úy đần&nbs
Có chuyện  vậy? Mới v bsp;rồi còn cầm ;tài liệu đến& ho cô nhìn, l sao mà trong& bsp;nháy mắt đã ;từ chức.
Mà& lúc này, Ngụy&nb ân lại mở sp;đôi mắt lấp lánh, nhìn về&nb ng chủ nhà m với sự sù sp;bái.
Đây đ bsp;là Dịch tổn p;oai phong sáng&nb p;suốt của bọn họ, chỉ với&nb thay đổi nh bsp;trên chữ ký& ;đã có thể  nbsp;cho quân đị bsp;bị thương m sp;ngàn, mà bọn& ;họ thì không&nb ãng phí một  ến sĩ nào!