Chương 29: Chuyện xưa
Bên này Dịch&nbs h Lãng đang c thận và si nbsp;năng vượt q bsp;cốt truyện, nbsp;Lê Úy ở&nbs n kia lại là bsp;lụng vất v ;mỗi ngày để&n ở thành hai i bốn tấm g về người bsp;hiếu thảo* t nbsp;anh.
* Ha i mươi bốn nbsp;gương hiếu là một tác p;phẩm trong văn& p;học Trung Hoa&nb ;kể lại sự&nbs của 24 tấm p;gương hiếu th bsp;[1]
Trong  ;thâm tâm cô  ết rõ rằng  bsp;đang đối m p;với người th p;của Dịch Anh&n Lãng, mà cô không phải nbsp;Dịch Anh Lãn br>
Nhưng dù ch nbsp;là gia đình& p;trong thời gian& sp;ngắn ngủi, L p;Úy đã có nbsp;hưởng thụ nbsp;tốt cảm gi sp;có người nhà ;là thế nào.
Lê Úy đã ho bsp;toàn tự lập ;từ khi vào học. Cho đ bsp;nay, mỗi dịp p;năm mới hay&nbs ết đến, cô&nbs nbsp;nhận được  bsp;tin nhắn chúc sp;mừng. Thỉnh t g cô cũng g bsp;quà cho chú&nb ;thím, cũng may&nb ;là họ cũng  t trước đây&nbs nbsp;đối xử v ;Lê Úy thế có lẽ có&n chột dạ và  nbsp;hận, nên cũ bsp;không đòi h sp;gì khác.
Cô& p;đã quen với&nb iệc một mình&nb t người, thậm&n hí trước đây&n cũng được  nbsp;chương trình  meshow về gia  ình tình cảm&nbs ếp cận nhưng&nb ách Húc Phương&n cũng tìm lý nbsp;từ chối h >
Có lẽ là&nb o từ nhỏ đ p;không có loại& ;cảm xúc này&nbs n nó vô cùng sp;nhạy cảm.
C sp;có thể cảm&n hấy gia đình&nbs y không có m nbsp;bất hòa gì& ;lớn, nếu không ;sẽ không bị&nb thuyết phục&nbs ong vài lời .
Lê Úy dà nbsp;thời gian đ sp;trở về dùng& bữa vào mỗi&nbs i tuần, làm bà Dịch c sp;động đến m ;nắm tay cô nbsp;liên tục nh bsp;về ngôi nhà& ;hòa thuận vui&nb vẻ và hạnh  của Dịch A bsp;Lãng khi còn&n p;nhỏ.
Người sp;tuổi thích nh sp;lại chuyện c sp;Dù là hồi&nbs ởng về đắng&n hay nghĩ về sp;ngọt ngào, hư nbsp;vị của quá ;khứ luôn khác&n với hiện tại,& ó nhuộm màu  m lặng và ê sp;dịu của hoàn p;hôn, như thể&n cắt ra từ m bsp;bộ phim cũ.&n ;Thời gian của&n quá khứ là nbsp;mà khi ngay&nb p;cả cãi vã  g trở nên sp;áp.
Lê Úy&nb không phải là&nb gười có mặt&nb ng những ký nbsp;đó, nhưng c sp;vẫn lắng nghe p;một cách say&nb mê.
“Khi đó&n y, con ngày ng y kéo theo em& bsp;con phá phách& sp;khắp nơi, rấ p;nghịch ngợm, d bsp;vào việc khô bsp;ai nhẫn tâm&n ;la rầy mấy  mà muốn leo sp;lên trời chui& p;xuống đất.”
< bsp;cụ tự nhớ& ại, hai đứa&nbs u trai thì đa yên lặng l nbsp;nghe.
Bà th nbsp;dài: “Chỉ nháy mắt m sp;mấy đứa đã rưởng thành như ;vậy, đều đã& n tuổi sinh c u chắt cho b bsp;rồi.”
Nói  , bà lão th bsp;nhiên nhìn hai bsp;anh em, cuối&n p;cùng lại đưa& ánh mắt về  Dịch Anh Úc r>
“Anh Úc, an bsp;trai con tốt&n p;xấu gì cũng&nb hông suốt rồi,& tại sao con v không có ch nbsp;động tĩnh? nbsp;con không có& sp;người mình th nbsp;thì hay là&nb ;để bà giúp&nbs sắp xếp?”
ch Anh Úc nhí nbsp;mày: “Con kh cần.”
Lê&nbs nbsp;đúng lúc lê sp;tiếng: “Thật&nbs nbsp;anh thấy cô& p;Lương rất tố r>
Vốn dĩ Lư bsp;Thiên Dung là& sp;vợ chưa cướ ;của Dịch Anh&nb c, là do Dịc bsp;Anh Úc không&n p;cần nên mới&n ẩy sang cho D h Anh Lãng. Ph i nói rằng n i khơi mào ch nbsp;tất cả nh sp;oan nghiệt này sp;là Dịch Anh&nb Úc. Nếu không&nb hải vì anh c g thì Dịch A nbsp;Lãng cũng s sp;không chọc t sp;Lương Thiên Du lại càng kh có mối quan sp;hệ gì tới&nb ấy.
Nhưng  là tình ti bsp;ban đầu của ;cuốn tiểu thuy bsp;mà hiện tại ;thì mầm mống&n ắc hóa của  g Thiên Dung bị cô bóp& ;chết từ trong&n trứng.
Dịch An sp;Úc liếc cô:&n “Cô ta khá nbsp;vậy sao anh&n p;không cưới đi >
Lê Úy giải& ;thích: “Không p nbsp;vì anh đã&nb có người trong&n lòng rồi sao?”< r>Tự mình nói&nb ản thân là i trong lòng c a mình thật hổ, Lê Úy& ;sờ mũi, ho n một tiếng.
Trong mắt người ;khác, “thiếu g sp;Lãng” ít nói ;lại thẹn thùng ;khi nhắc đến&n gười trong lòng& ;của mình.
Dị sp;Anh Úc không&nb ;thể tìm ra c chỗ tốt n bsp;của người p sp;nữ Lê Úy  .
Không coi i ra gì, tính bsp;tình ngạo m bsp;lại không có p;sự dịu dàng&n à chu đáo m sp;người phụ n ;nên có.
Đề&n ài không thể&nbs ếp tục, bà  bsp;nói chuyện m bsp;mỏi nên muố p;về phòng nghỉ ;ngơi, Dịch Anh&n ;Úc cũng đơn&nbs ản đứng dậy&n nbsp;thẳng vào ph .
Lê Úy nha chóng đuổi  o.
“Anh Úc.”< r>Dịch Anh Úc&nbs oay người: “Có việc gì sao?”“Bức ảnh chú ;ta chụp lần&nbs ước đã được ra, em có&nbs ;muốn không?”
Lê Úy nghe&n p;vậy thì mỉm&n ười: “Vậy th ến phòng của&nb h đi, anh sẽ sp;đưa cho em.”< br>Dịch Anh Úc&nb theo cô vào p ng.
Lê Úy c g cố tình b sp;ảnh đã đư rửa ra vào k g hình. Cô r nbsp;tổng cộng h bsp;bản, trong đ sp;có một bản&n ưa cho Dịch Úc.
Sau đ bsp;cô chỉ vào&n cái trước bàn&n ạnh giường: “ bsp;ta mỗi ngườ p;có một cái.” r>Dịch Anh Úc&nbs hìn mình và trai trong b ảnh, lúc đ sp;anh không đư sp;tự nhiên, vẻ ;mặt không quá&n thân thiện nhưng p;Dịch Anh Lãng&n ;lại cười rất ui vẻ.
Anh m môi, nơi n nbsp;đó trong lòn bsp;khẽ mềm mạ ;dần.
“Anh th sp;ra là người&n là trong nóng  goài lạnh, nếu& sau này thái của anh đ sp;với em không&n ;tốt lắm, thì&n m cứ hiểu n bsp;vậy đi, đừ p;so hơn thua ới anh.”
Lê&n y ám chỉ nh sp;vậy, hy vọng& ;Dịch Anh Úc  thể hiểu
Đợi đến&nbs nbsp;cô và Dịch& ;Anh Lãng trở&nbs ại bình thường ;với tính cách&n băng giá của&nbs ch Anh Lãng, c sợ rằng nh nbsp;nỗ lực trư sp;đây của cô&n ẽ vô ích, l bsp;cho người m sp;nhà này sẽ&nb uay trở lại  i kỳ trước  phóng.
“Về&n au?” Dịch Anh&nb c nhíu mày: h muốn nói c nbsp;gì?”
“Tức&n nbsp;tính cách c bsp;anh thay đổi& p;liên tục. Lúc& ;này em thấy  h thế này, c bsp;thể về sau&n anh lại có b bsp;dáng khác, gi như tính cá nbsp;trước kia em sp;hay thấy vậy. >
Lê Úy giải& ;thích rất gian&n ;nan.
Dịch Anh&n p;Úc: “Anh như&n bây giờ thật&nb t rồi.”
Lê&nb : “Vậy nếu&nbs nbsp;trở thành nh bsp;trước đây t sp;sao?”
Giọng  u của Dịch nbsp;Úc không tố sp;lắm: “Tại s p;lại biến thàn p;như trước?”
Dịch Anh&nbs im lặng mộ sp;lúc lâu, nửa& ;khó xử nửa&nbs ng muốn nói:  nh cứ duy tr bsp;như vầy khôn sp;được sao?”
Cô cảm thấy& có điều gì  bsp;không ổn, nh nbsp;lại không bi nbsp;chỗ nào khô bsp;đúng.
Tai n nbsp;xe hơi xảy&n ;ra vào ngày và Dịch Anh sp;Lãng hoán đổ p;thân xác không& p;thích hợp cho&n ;lắm.
Xe đang&n ;chạy tốt trên& đường, trời kh sp;mưa, không có& p;tuyết rơi, khô bsp;sửa đường,  có vượt sp;Thậm chí cả& bản thân tài&nbs nhớ lại c bsp;tỏ vẻ lúc&n ó xe chạy t nbsp;không biết t nbsp;sao lại xảy p;ra tai nạn.
< >Ban đầu vụ&nbs nạn xe chỉ p;được xử lý& ư một vụ t sp;nạn giao thông sp;ngoài ý muốn. p;Bởi vì người bị tai nạn bsp;thân phận đ sp;biệt, không ch bsp;động tĩnh g p;từ truyền thô bsp;tin tức bị&n chặn lại chặt& hẽ, làm cho y cả bản th bsp;Lê Úy cũng&nb không để ý 
Từ sau v sp;tai nạn này,&n ;có nhiều điều không hợp lẽ&nb ường lại ập&n ng đầu cô.
Cô nghĩ sp;thầm, không n bsp;làm anh trai&nb p;hưởng lợi nà ;quá lâu, nếu&nb hông sẽ ảnh&nbs ng đến quan nbsp;giữa hai anh& sp;em.
——
D bsp;Anh Lãng không bsp;có suy nghĩ&nb ;gì.
Có một&nb ố chuyện anh&nbs ông thể trốn&nb ợc.
Anh có  ể đương đầu& tuyến sự n p, nhưng anh l i khó xử khi sp;quay tuyến tìn bsp;cảm.
Lúc n bsp;ngay cả hào&n ;quang của nam&nbs chính cũng không& p;cứu được anh br>Sau khi la N G* mấy lần nbsp;cả hai diễn p;viên, cuối cùn sp;đạo diễn cũ p;chịu thua, ông& p;chuyển sang quay bsp;vai phụ trư bsp;để nam nữ&n hính tự bàn  cách diễn.
*NG: Là No ood – một t ngữ được  sp;dụng trong phim bsp;truyền hình bsp;chỉ ra rằng& ;cảnh quay đượ ;thực hiện theo& ;yêu cầu của&nb o diễn nhưng  i không đạt  cầu, cần l bsp;lại lần nữ >
“Nhất là&nb Úy, không ph cô và Sầm& ;Minh Lan đều&nbs ừng tham gia meshow sao? Ngay&nbs p;cả tên của&nb uple cũng có,  ại sao khi di cô lại khô bsp;được tự nh sp;thế?”
Dịch&nbs nbsp;Lãng đảo m sp;xem thường.
là Sầm Minh sp;Lan quan tâm&nbs ;giải vây: “Tr sp;đây chúng tôi p;chưa hợp tác&n nên có thể bsp;chút khẩn tr . Thật xin l là do tôi. >
Đạo diễn x sp;tay: “Hai ngư bsp;thảo luận l sp;đi, chuẩn bị ;quay lại đấy. br>Thảo luận l p;cũng vô ích,&nb nến không thể&n ượt qua rào  tâm lý thì& p;làm bất cứ&nb ều gì cũng bsp;dụng.
Sầm Lan nói với sp;anh: “Chúng ta sp;tìm một phong& p;chờ yên tĩnh&n đi.”
Dịch Anh ;Lãng nhíu mày,&n ;trong tiềm thức p;muốn từ chối br>Các nhân viên& p;xung quanh đến& p;rồi đi, dù&nbs h mắt rơi v bsp;giữa bọn h ;cố tình hay  ý đều khi sp;Dịch Anh Lãng& p;không thoải má sp;cả người, an p;đành phải đ p;ý.
Trong phòng bsp;nghỉ rất yê p;lặng, Dịch Anh p;Lãng cầm lấy& kịch bản và&nbs đầu tập l sp;kịch với Sầ ;Minh Lan một  ách miễn cưỡng br>Đây là cảnh& Hứa Tiếu Phạm& ảm thấy uể&nbs nbsp;không phấn c sau khi thất bsp;tình, Quý Gia& sp;Niên nhẹ nhàn sp;an ủi cô.
< Hứa Tiếu Phạm& ỏi, Quý Gia n, vì sao cậ bsp;lại tốt vớ ;tôi như vậy?
Quý Gia Niên  ói, tốt với&nbs còn cần lý p;do sao?
Hứa&nb ;Tiếu Phạm nói, ;đương nhiên là ;cần, không ai&nb tốt với ai bsp;cớ, trừ khi& ;người đó có&n c đích. Nói mục đích c bsp;cậu là gì,&n là lấy lòng  , là muốn t bsp;đứng về ph p;cậu khi tranh&nb ;cử thành viên&n hội đồng quản rị, hay là l nbsp;dụng tôi đ p;đối phó mẹ&n cậu?
Quý Niên nói, t nbsp;đúng là có& ;mục đích, nhưn p;những cái cậu ;đoán đều đã& i.
Hứa Tiếu&nb hạm hỏi, không& đúng? Vậy mục& ích của cậu&nbs nbsp;gì?
Quý Gia bsp;Niên nói, tìn bsp;cảm của anh& ;dành cho em k ông chỉ là nbsp;bè.
Mỗi l bsp;Dịch Anh Lãng sp;đọc những d sp;này, não anh&nb ;lại đau.
Khi&n ;nói lời kịch&n ày, giọng điệu của anh cứng&nbs như một ng nbsp;máy không có sp;cảm xúc.
S sp;Minh Lan lặng&n p;lẽ nhìn anh,&nb đôi mắt dịu&nb g và lời nó sp;êm dịu: “Là vì không có h nào nhập t nbsp;vào vai diễn sp;hay vì anh ã quấy rầy 
Cả hai.
ch Anh Lãng th dài, muốn n nbsp;nhưng không t nói, thật s bsp;rất khó chị >
“Nếu anh n sp;với em rằng&n dù là trong p m hay hiện th , tình cảm c nbsp;anh dành cho&n sp;em không chỉ&n ;giới hạn trong& ;mối quan hệ&nbs n bè hoặc l sp;tiền bối, em& ;sẽ nghĩ như&nbs ế nào?”
Dịc Anh Lãng: “…… r>Sầm Minh Lan&nbs chợt cười khẽ hành tiếng, anh&n ;nhớ lại rất&n iều chuyện trư p;đây, lại thì& thầm nói với&nb ười trước mặ r>Lúc anh chú  tới Lê Úy, p;trên thực tế, ;là do nghe t nbsp;người khác
< ến khi thật  nbsp;biết cô là& ;trong một buổi& ;tối văn nghệ.< r>Có khá nhiều&n người cố ý&nbs nbsp;đây gặp anh sp;nhưng chỉ cô& ;là người ngốc duy nhất ra d ủng hộ cho p;anh.
Anh chú&nb p;ý đến bảng&n n, lại càng ý đến Lê& Úy đang cố giơ nó lên, sp;nhưng lại xấ p;hổ gọi tên&nb h.
Cô chưa o giờ vắng nbsp;trong các bu nbsp;biểu diễn c bsp;Sầm Minh Lan.< >
Anh cũng khôn nbsp;biết thói qu nbsp;này hình thà nbsp;từ khi nào.& p;Mỗi khi lên&nbs ân khấu, nhìn&nb hấy phía dưới& à một đám đông nghìn ịt, thì phản&nb g đầu tiên nbsp;anh là tìm&nb ;kiếm bảng đèn ;tìm được nó&n ơng đương với& ìm thấy một&nbs nbsp;bé fan bé&nbs nhỏ.
Cô chưa&n bao giờ nói yện với anh,&nbs ao tiếp của  với cô ch p;giới hạn trong p;dấu hiệu nhẹ nhàng của bảng& đèn đó.
Cho&nb ến một lần&nbs diễn xong, S Minh Lan cũng nbsp;không biết v bsp;sao nhưng anh&n sp;lại đến khá ;phòng để tìm&n ô.
Giống như&n cô xấu hổ bsp;gọi tên anh&n ;thì anh cũng  o dự như v r>
Sầm Minh Lan bsp;nghe thấy cô& p;ấy ngưỡng m tán thưởng với bạn cùng phòng,& ;nói rằng đàn&n nh Sầm là th nbsp;tượng của bsp;vừa đẹp tra sp;tính tình tốt sp;chơi lại piano sp;giỏi, tóm lạ p;là chỗ nào&nbs ng tốt.
Khi  ói anh tốt, ng điệu của&nbs nbsp;rất vui vẻ, p;như thể đang&n khoe với người& ta tất cả t bsp;sản của mìn >
Bạn cùng ph nbsp;của cô ấy& đã cười nhạo, ê Úy, cậu c sp;thể đừng si& mê người đẹp& ư vậy được&nb g.
Từ lúc Sầm Minh Lan bsp;mới biết tê p;của cô.
Đó& là em gái kh nbsp;dưới rất n sp;trong trường.
Bóng dáng L bsp;Úy dần dần& hiện rõ trong&nbs òng anh.
Sầm&nb Minh Lan không  muốn mất đi&nbs g đèn của c bsp;càng không mu nbsp;mất đi ánh& ;mắt nhìn chăm&n chú của cô.
< nh đã chọn nbsp;con đường h nbsp;toàn không li quan đến t lai của mìn bsp;trong mắt ngư nbsp;khác.
Chỉ anh vẫn đ bsp;ở trên sân&n khấu, anh luôn&nb có thể xuất&nbs n trong mắt c
Thời gian ôi qua, người&nb âm mộ ngày nbsp;từng cầm đ sp;đã trở thành ;sự tồn tại&nb đẽ nhất d bsp;ánh đèn sân& ;khấu.
Thay vào sp;đó, anh lại&n cầm bảng đèn&n a cô, trở th người hâm bsp;của cô.
Nga bsp;cả bản thân ;Lê Úy cũng ng biết rằng&nbs n anh Sầm mà sp;cô ngưỡng m ;nhất thời đạ học lại chọn&n n đường này&nbs nbsp;chính cô.
D h Anh Lãng l nghe chuyện a của Lê Úy p;và Sầm Minh&nbs an mà không n được một  br>
Những cảm  không thể g thích được&nbs dâng trào tr g lòng anh.
ê Úy xem Sầ sp;Minh Lan như&nbs ;một ngôi sao&nbs a xôi trên b nbsp;trời, mà ng bsp;sao Sầm Minh&n p;Lan kia thật&nbs ra đã rơi v bsp;lòng bàn tay&n p;của Lê Úy.
Nếu không phải& anh nghe thấy  hững lời này&nb là chính là sp;Lê Úy, có  cô đã mừn p;đến phát khóc ;rồi.
Trong mộ sp;khoảnh khắc, chí Dịch An bsp;Lãng còn tự& ;hỏi liệu tác&n iả có viết  nbsp;nam chính hay& bsp;không.
Sau kh Sầm Minh Lan bsp;nói điều nà sp;anh cũng không& sp;nhận được m p;lời từ “Lê& ”.
Trong đầu& anh suy nghĩ n iều chuyện và&n hanh chóng đưa&nb ra câu trả l trong lòng an không khỏi thấy mất m br>
Anh đã đ bsp;trong ánh đèn sp;sân khấu vì&n cô, nhưng mắt&nb ô không còn n anh nữa.
ô bé, nếu n bsp;em cảm thấy& ;rắc rối thì&nb y quên những  anh vừa nói sp;đi.” – Anh&n ói.
Dịch Anh&nb Lãng gật đầu:& Được.”
Sầm  sp;Lan rũ mắt&nbs uống, anh cười& khổ thành tiếng p;“Từ chối qu thẳng thừng như ;vậy.”
Dịch sp;Lãng bỏ kịch ;bản xuống, anh& ;xoay lại và  đi không do& sp;dự.
Vừa qua sp;lại chỗ trợ lý, Tiểu Đườn đã nói với  nbsp;rằng Dịch t nbsp;có gọi tới
Lúc này Dịch p;Anh Lãng đang&nb ;có tâm trạng&nb hông tốt, nghe&nb được đây cuộ ọi của Lê sp;thì tâm trạng p;của anh càng&nb tệ hơn.
“Có& huyện gì?”
Đ p;bên kia điện&n thoại, giọng nó p;của Lê Úy  nbsp;chút kỳ lạ p;“Dịch tổng, bsp;không chúng ta bsp;hãy tìm một& ;không gian thoáng bsp;đãng, mô ph bsp;lại tình hu bsp;tai nạn hơi&n ;lúc đó, thử&nb m có thể tha bsp;đổi lại đ p;không?”
Dịch&nbs Lãng nghe v nbsp;thì cười l bsp;thành tiếng: i sao? Không t ể chờ đợi&nbs sp;nối lại tình ;xưa với đàn&nb h của cô à? >
……….
Chú thích
[1] Hai mươi bốn tấm gương hiếu thảo: Nhị thập tứ hiếu (chữ Hán: 二十四孝) là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh 郭居敬, bính âm: Guō Jūjìng) vào thời nhà Nguyên biên soạn. Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này. Hầu hết các người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu cho mẹ già. Các câu chuyện được kể lại xảy ra từ thời Thuấn Đế đến đời ông.
Xem thêm ở đây: http s://vi.wikipedia.org/wiki/Nh%E 1%BB%8B_th%E1%BA%ADp_t%E1%BB%A 9_hi%E1%BA%BFu
* Ha i mươi bốn nbsp;gương hiếu là một tác p;phẩm trong văn& p;học Trung Hoa&nb ;kể lại sự&nbs của 24 tấm p;gương hiếu th bsp;[1]
Trong  ;thâm tâm cô  ết rõ rằng  bsp;đang đối m p;với người th p;của Dịch Anh&n Lãng, mà cô không phải nbsp;Dịch Anh Lãn br>
Nhưng dù ch nbsp;là gia đình& p;trong thời gian& sp;ngắn ngủi, L p;Úy đã có nbsp;hưởng thụ nbsp;tốt cảm gi sp;có người nhà ;là thế nào.
Lê Úy đã ho bsp;toàn tự lập ;từ khi vào học. Cho đ bsp;nay, mỗi dịp p;năm mới hay&nbs ết đến, cô&nbs nbsp;nhận được  bsp;tin nhắn chúc sp;mừng. Thỉnh t g cô cũng g bsp;quà cho chú&nb ;thím, cũng may&nb ;là họ cũng  t trước đây&nbs nbsp;đối xử v ;Lê Úy thế có lẽ có&n chột dạ và  nbsp;hận, nên cũ bsp;không đòi h sp;gì khác.
Cô& p;đã quen với&nb iệc một mình&nb t người, thậm&n hí trước đây&n cũng được  nbsp;chương trình  meshow về gia  ình tình cảm&nbs ếp cận nhưng&nb ách Húc Phương&n cũng tìm lý nbsp;từ chối h >
Có lẽ là&nb o từ nhỏ đ p;không có loại& ;cảm xúc này&nbs n nó vô cùng sp;nhạy cảm.
C sp;có thể cảm&n hấy gia đình&nbs y không có m nbsp;bất hòa gì& ;lớn, nếu không ;sẽ không bị&nb thuyết phục&nbs ong vài lời .
Lê Úy dà nbsp;thời gian đ sp;trở về dùng& bữa vào mỗi&nbs i tuần, làm bà Dịch c sp;động đến m ;nắm tay cô nbsp;liên tục nh bsp;về ngôi nhà& ;hòa thuận vui&nb vẻ và hạnh  của Dịch A bsp;Lãng khi còn&n p;nhỏ.
Người sp;tuổi thích nh sp;lại chuyện c sp;Dù là hồi&nbs ởng về đắng&n hay nghĩ về sp;ngọt ngào, hư nbsp;vị của quá ;khứ luôn khác&n với hiện tại,& ó nhuộm màu  m lặng và ê sp;dịu của hoàn p;hôn, như thể&n cắt ra từ m bsp;bộ phim cũ.&n ;Thời gian của&n quá khứ là nbsp;mà khi ngay&nb p;cả cãi vã  g trở nên sp;áp.
Lê Úy&nb không phải là&nb gười có mặt&nb ng những ký nbsp;đó, nhưng c sp;vẫn lắng nghe p;một cách say&nb mê.
“Khi đó&n y, con ngày ng y kéo theo em& bsp;con phá phách& sp;khắp nơi, rấ p;nghịch ngợm, d bsp;vào việc khô bsp;ai nhẫn tâm&n ;la rầy mấy  mà muốn leo sp;lên trời chui& p;xuống đất.”
< bsp;cụ tự nhớ& ại, hai đứa&nbs u trai thì đa yên lặng l nbsp;nghe.
Bà th nbsp;dài: “Chỉ nháy mắt m sp;mấy đứa đã rưởng thành như ;vậy, đều đã& n tuổi sinh c u chắt cho b bsp;rồi.”
Nói  , bà lão th bsp;nhiên nhìn hai bsp;anh em, cuối&n p;cùng lại đưa& ánh mắt về  Dịch Anh Úc r>
“Anh Úc, an bsp;trai con tốt&n p;xấu gì cũng&nb hông suốt rồi,& tại sao con v không có ch nbsp;động tĩnh? nbsp;con không có& sp;người mình th nbsp;thì hay là&nb ;để bà giúp&nbs sắp xếp?”
ch Anh Úc nhí nbsp;mày: “Con kh cần.”
Lê&nbs nbsp;đúng lúc lê sp;tiếng: “Thật&nbs nbsp;anh thấy cô& p;Lương rất tố r>
Vốn dĩ Lư bsp;Thiên Dung là& sp;vợ chưa cướ ;của Dịch Anh&nb c, là do Dịc bsp;Anh Úc không&n p;cần nên mới&n ẩy sang cho D h Anh Lãng. Ph i nói rằng n i khơi mào ch nbsp;tất cả nh sp;oan nghiệt này sp;là Dịch Anh&nb Úc. Nếu không&nb hải vì anh c g thì Dịch A nbsp;Lãng cũng s sp;không chọc t sp;Lương Thiên Du lại càng kh có mối quan sp;hệ gì tới&nb ấy.
Nhưng  là tình ti bsp;ban đầu của ;cuốn tiểu thuy bsp;mà hiện tại ;thì mầm mống&n ắc hóa của  g Thiên Dung bị cô bóp& ;chết từ trong&n trứng.
Dịch An sp;Úc liếc cô:&n “Cô ta khá nbsp;vậy sao anh&n p;không cưới đi >
Lê Úy giải& ;thích: “Không p nbsp;vì anh đã&nb có người trong&n lòng rồi sao?”< r>Tự mình nói&nb ản thân là i trong lòng c a mình thật hổ, Lê Úy& ;sờ mũi, ho n một tiếng.
Trong mắt người ;khác, “thiếu g sp;Lãng” ít nói ;lại thẹn thùng ;khi nhắc đến&n gười trong lòng& ;của mình.
Dị sp;Anh Úc không&nb ;thể tìm ra c chỗ tốt n bsp;của người p sp;nữ Lê Úy  .
Không coi i ra gì, tính bsp;tình ngạo m bsp;lại không có p;sự dịu dàng&n à chu đáo m sp;người phụ n ;nên có.
Đề&n ài không thể&nbs ếp tục, bà  bsp;nói chuyện m bsp;mỏi nên muố p;về phòng nghỉ ;ngơi, Dịch Anh&n ;Úc cũng đơn&nbs ản đứng dậy&n nbsp;thẳng vào ph .
Lê Úy nha chóng đuổi  o.
“Anh Úc.”< r>Dịch Anh Úc&nbs oay người: “Có việc gì sao?”“Bức ảnh chú ;ta chụp lần&nbs ước đã được ra, em có&nbs ;muốn không?”
Lê Úy nghe&n p;vậy thì mỉm&n ười: “Vậy th ến phòng của&nb h đi, anh sẽ sp;đưa cho em.”< br>Dịch Anh Úc&nb theo cô vào p ng.
Lê Úy c g cố tình b sp;ảnh đã đư rửa ra vào k g hình. Cô r nbsp;tổng cộng h bsp;bản, trong đ sp;có một bản&n ưa cho Dịch Úc.
Sau đ bsp;cô chỉ vào&n cái trước bàn&n ạnh giường: “ bsp;ta mỗi ngườ p;có một cái.” r>Dịch Anh Úc&nbs hìn mình và trai trong b ảnh, lúc đ sp;anh không đư sp;tự nhiên, vẻ ;mặt không quá&n thân thiện nhưng p;Dịch Anh Lãng&n ;lại cười rất ui vẻ.
Anh m môi, nơi n nbsp;đó trong lòn bsp;khẽ mềm mạ ;dần.
“Anh th sp;ra là người&n là trong nóng  goài lạnh, nếu& sau này thái của anh đ sp;với em không&n ;tốt lắm, thì&n m cứ hiểu n bsp;vậy đi, đừ p;so hơn thua ới anh.”
Lê&n y ám chỉ nh sp;vậy, hy vọng& ;Dịch Anh Úc  thể hiểu
Đợi đến&nbs nbsp;cô và Dịch& ;Anh Lãng trở&nbs ại bình thường ;với tính cách&n băng giá của&nbs ch Anh Lãng, c sợ rằng nh nbsp;nỗ lực trư sp;đây của cô&n ẽ vô ích, l bsp;cho người m sp;nhà này sẽ&nb uay trở lại  i kỳ trước  phóng.
“Về&n au?” Dịch Anh&nb c nhíu mày: h muốn nói c nbsp;gì?”
“Tức&n nbsp;tính cách c bsp;anh thay đổi& p;liên tục. Lúc& ;này em thấy  h thế này, c bsp;thể về sau&n anh lại có b bsp;dáng khác, gi như tính cá nbsp;trước kia em sp;hay thấy vậy. >
Lê Úy giải& ;thích rất gian&n ;nan.
Dịch Anh&n p;Úc: “Anh như&n bây giờ thật&nb t rồi.”
Lê&nb : “Vậy nếu&nbs nbsp;trở thành nh bsp;trước đây t sp;sao?”
Giọng  u của Dịch nbsp;Úc không tố sp;lắm: “Tại s p;lại biến thàn p;như trước?”
Dịch Anh&nbs im lặng mộ sp;lúc lâu, nửa& ;khó xử nửa&nbs ng muốn nói:  nh cứ duy tr bsp;như vầy khôn sp;được sao?”
Cô cảm thấy& có điều gì  bsp;không ổn, nh nbsp;lại không bi nbsp;chỗ nào khô bsp;đúng.
Tai n nbsp;xe hơi xảy&n ;ra vào ngày và Dịch Anh sp;Lãng hoán đổ p;thân xác không& p;thích hợp cho&n ;lắm.
Xe đang&n ;chạy tốt trên& đường, trời kh sp;mưa, không có& p;tuyết rơi, khô bsp;sửa đường,  có vượt sp;Thậm chí cả& bản thân tài&nbs nhớ lại c bsp;tỏ vẻ lúc&n ó xe chạy t nbsp;không biết t nbsp;sao lại xảy p;ra tai nạn.
< >Ban đầu vụ&nbs nạn xe chỉ p;được xử lý& ư một vụ t sp;nạn giao thông sp;ngoài ý muốn. p;Bởi vì người bị tai nạn bsp;thân phận đ sp;biệt, không ch bsp;động tĩnh g p;từ truyền thô bsp;tin tức bị&n chặn lại chặt& hẽ, làm cho y cả bản th bsp;Lê Úy cũng&nb không để ý 
Từ sau v sp;tai nạn này,&n ;có nhiều điều không hợp lẽ&nb ường lại ập&n ng đầu cô.
Cô nghĩ sp;thầm, không n bsp;làm anh trai&nb p;hưởng lợi nà ;quá lâu, nếu&nb hông sẽ ảnh&nbs ng đến quan nbsp;giữa hai anh& sp;em.
——
D bsp;Anh Lãng không bsp;có suy nghĩ&nb ;gì.
Có một&nb ố chuyện anh&nbs ông thể trốn&nb ợc.
Anh có  ể đương đầu& tuyến sự n p, nhưng anh l i khó xử khi sp;quay tuyến tìn bsp;cảm.
Lúc n bsp;ngay cả hào&n ;quang của nam&nbs chính cũng không& p;cứu được anh br>Sau khi la N G* mấy lần nbsp;cả hai diễn p;viên, cuối cùn sp;đạo diễn cũ p;chịu thua, ông& p;chuyển sang quay bsp;vai phụ trư bsp;để nam nữ&n hính tự bàn  cách diễn.
*NG: Là No ood – một t ngữ được  sp;dụng trong phim bsp;truyền hình bsp;chỉ ra rằng& ;cảnh quay đượ ;thực hiện theo& ;yêu cầu của&nb o diễn nhưng  i không đạt  cầu, cần l bsp;lại lần nữ >
“Nhất là&nb Úy, không ph cô và Sầm& ;Minh Lan đều&nbs ừng tham gia meshow sao? Ngay&nbs p;cả tên của&nb uple cũng có,  ại sao khi di cô lại khô bsp;được tự nh sp;thế?”
Dịch&nbs nbsp;Lãng đảo m sp;xem thường.
là Sầm Minh sp;Lan quan tâm&nbs ;giải vây: “Tr sp;đây chúng tôi p;chưa hợp tác&n nên có thể bsp;chút khẩn tr . Thật xin l là do tôi. >
Đạo diễn x sp;tay: “Hai ngư bsp;thảo luận l sp;đi, chuẩn bị ;quay lại đấy. br>Thảo luận l p;cũng vô ích,&nb nến không thể&n ượt qua rào  tâm lý thì& p;làm bất cứ&nb ều gì cũng bsp;dụng.
Sầm Lan nói với sp;anh: “Chúng ta sp;tìm một phong& p;chờ yên tĩnh&n đi.”
Dịch Anh ;Lãng nhíu mày,&n ;trong tiềm thức p;muốn từ chối br>Các nhân viên& p;xung quanh đến& p;rồi đi, dù&nbs h mắt rơi v bsp;giữa bọn h ;cố tình hay  ý đều khi sp;Dịch Anh Lãng& p;không thoải má sp;cả người, an p;đành phải đ p;ý.
Trong phòng bsp;nghỉ rất yê p;lặng, Dịch Anh p;Lãng cầm lấy& kịch bản và&nbs đầu tập l sp;kịch với Sầ ;Minh Lan một  ách miễn cưỡng br>Đây là cảnh& Hứa Tiếu Phạm& ảm thấy uể&nbs nbsp;không phấn c sau khi thất bsp;tình, Quý Gia& sp;Niên nhẹ nhàn sp;an ủi cô.
< Hứa Tiếu Phạm& ỏi, Quý Gia n, vì sao cậ bsp;lại tốt vớ ;tôi như vậy?
Quý Gia Niên  ói, tốt với&nbs còn cần lý p;do sao?
Hứa&nb ;Tiếu Phạm nói, ;đương nhiên là ;cần, không ai&nb tốt với ai bsp;cớ, trừ khi& ;người đó có&n c đích. Nói mục đích c bsp;cậu là gì,&n là lấy lòng  , là muốn t bsp;đứng về ph p;cậu khi tranh&nb ;cử thành viên&n hội đồng quản rị, hay là l nbsp;dụng tôi đ p;đối phó mẹ&n cậu?
Quý Niên nói, t nbsp;đúng là có& ;mục đích, nhưn p;những cái cậu ;đoán đều đã& i.
Hứa Tiếu&nb hạm hỏi, không& đúng? Vậy mục& ích của cậu&nbs nbsp;gì?
Quý Gia bsp;Niên nói, tìn bsp;cảm của anh& ;dành cho em k ông chỉ là nbsp;bè.
Mỗi l bsp;Dịch Anh Lãng sp;đọc những d sp;này, não anh&nb ;lại đau.
Khi&n ;nói lời kịch&n ày, giọng điệu của anh cứng&nbs như một ng nbsp;máy không có sp;cảm xúc.
S sp;Minh Lan lặng&n p;lẽ nhìn anh,&nb đôi mắt dịu&nb g và lời nó sp;êm dịu: “Là vì không có h nào nhập t nbsp;vào vai diễn sp;hay vì anh ã quấy rầy 
Cả hai.
ch Anh Lãng th dài, muốn n nbsp;nhưng không t nói, thật s bsp;rất khó chị >
“Nếu anh n sp;với em rằng&n dù là trong p m hay hiện th , tình cảm c nbsp;anh dành cho&n sp;em không chỉ&n ;giới hạn trong& ;mối quan hệ&nbs n bè hoặc l sp;tiền bối, em& ;sẽ nghĩ như&nbs ế nào?”
Dịc Anh Lãng: “…… r>Sầm Minh Lan&nbs chợt cười khẽ hành tiếng, anh&n ;nhớ lại rất&n iều chuyện trư p;đây, lại thì& thầm nói với&nb ười trước mặ r>Lúc anh chú  tới Lê Úy, p;trên thực tế, ;là do nghe t nbsp;người khác
< ến khi thật  nbsp;biết cô là& ;trong một buổi& ;tối văn nghệ.< r>Có khá nhiều&n người cố ý&nbs nbsp;đây gặp anh sp;nhưng chỉ cô& ;là người ngốc duy nhất ra d ủng hộ cho p;anh.
Anh chú&nb p;ý đến bảng&n n, lại càng ý đến Lê& Úy đang cố giơ nó lên, sp;nhưng lại xấ p;hổ gọi tên&nb h.
Cô chưa o giờ vắng nbsp;trong các bu nbsp;biểu diễn c bsp;Sầm Minh Lan.< >
Anh cũng khôn nbsp;biết thói qu nbsp;này hình thà nbsp;từ khi nào.& p;Mỗi khi lên&nbs ân khấu, nhìn&nb hấy phía dưới& à một đám đông nghìn ịt, thì phản&nb g đầu tiên nbsp;anh là tìm&nb ;kiếm bảng đèn ;tìm được nó&n ơng đương với& ìm thấy một&nbs nbsp;bé fan bé&nbs nhỏ.
Cô chưa&n bao giờ nói yện với anh,&nbs ao tiếp của  với cô ch p;giới hạn trong p;dấu hiệu nhẹ nhàng của bảng& đèn đó.
Cho&nb ến một lần&nbs diễn xong, S Minh Lan cũng nbsp;không biết v bsp;sao nhưng anh&n sp;lại đến khá ;phòng để tìm&n ô.
Giống như&n cô xấu hổ bsp;gọi tên anh&n ;thì anh cũng  o dự như v r>
Sầm Minh Lan bsp;nghe thấy cô& p;ấy ngưỡng m tán thưởng với bạn cùng phòng,& ;nói rằng đàn&n nh Sầm là th nbsp;tượng của bsp;vừa đẹp tra sp;tính tình tốt sp;chơi lại piano sp;giỏi, tóm lạ p;là chỗ nào&nbs ng tốt.
Khi  ói anh tốt, ng điệu của&nbs nbsp;rất vui vẻ, p;như thể đang&n khoe với người& ta tất cả t bsp;sản của mìn >
Bạn cùng ph nbsp;của cô ấy& đã cười nhạo, ê Úy, cậu c sp;thể đừng si& mê người đẹp& ư vậy được&nb g.
Từ lúc Sầm Minh Lan bsp;mới biết tê p;của cô.
Đó& là em gái kh nbsp;dưới rất n sp;trong trường.
Bóng dáng L bsp;Úy dần dần& hiện rõ trong&nbs òng anh.
Sầm&nb Minh Lan không  muốn mất đi&nbs g đèn của c bsp;càng không mu nbsp;mất đi ánh& ;mắt nhìn chăm&n chú của cô.
< nh đã chọn nbsp;con đường h nbsp;toàn không li quan đến t lai của mìn bsp;trong mắt ngư nbsp;khác.
Chỉ anh vẫn đ bsp;ở trên sân&n khấu, anh luôn&nb có thể xuất&nbs n trong mắt c
Thời gian ôi qua, người&nb âm mộ ngày nbsp;từng cầm đ sp;đã trở thành ;sự tồn tại&nb đẽ nhất d bsp;ánh đèn sân& ;khấu.
Thay vào sp;đó, anh lại&n cầm bảng đèn&n a cô, trở th người hâm bsp;của cô.
Nga bsp;cả bản thân ;Lê Úy cũng ng biết rằng&nbs n anh Sầm mà sp;cô ngưỡng m ;nhất thời đạ học lại chọn&n n đường này&nbs nbsp;chính cô.
D h Anh Lãng l nghe chuyện a của Lê Úy p;và Sầm Minh&nbs an mà không n được một  br>
Những cảm  không thể g thích được&nbs dâng trào tr g lòng anh.
ê Úy xem Sầ sp;Minh Lan như&nbs ;một ngôi sao&nbs a xôi trên b nbsp;trời, mà ng bsp;sao Sầm Minh&n p;Lan kia thật&nbs ra đã rơi v bsp;lòng bàn tay&n p;của Lê Úy.
Nếu không phải& anh nghe thấy  hững lời này&nb là chính là sp;Lê Úy, có  cô đã mừn p;đến phát khóc ;rồi.
Trong mộ sp;khoảnh khắc, chí Dịch An bsp;Lãng còn tự& ;hỏi liệu tác&n iả có viết  nbsp;nam chính hay& bsp;không.
Sau kh Sầm Minh Lan bsp;nói điều nà sp;anh cũng không& sp;nhận được m p;lời từ “Lê& ”.
Trong đầu& anh suy nghĩ n iều chuyện và&n hanh chóng đưa&nb ra câu trả l trong lòng an không khỏi thấy mất m br>
Anh đã đ bsp;trong ánh đèn sp;sân khấu vì&n cô, nhưng mắt&nb ô không còn n anh nữa.
ô bé, nếu n bsp;em cảm thấy& ;rắc rối thì&nb y quên những  anh vừa nói sp;đi.” – Anh&n ói.
Dịch Anh&nb Lãng gật đầu:& Được.”
Sầm  sp;Lan rũ mắt&nbs uống, anh cười& khổ thành tiếng p;“Từ chối qu thẳng thừng như ;vậy.”
Dịch sp;Lãng bỏ kịch ;bản xuống, anh& ;xoay lại và  đi không do& sp;dự.
Vừa qua sp;lại chỗ trợ lý, Tiểu Đườn đã nói với  nbsp;rằng Dịch t nbsp;có gọi tới
Lúc này Dịch p;Anh Lãng đang&nb ;có tâm trạng&nb hông tốt, nghe&nb được đây cuộ ọi của Lê sp;thì tâm trạng p;của anh càng&nb tệ hơn.
“Có& huyện gì?”
Đ p;bên kia điện&n thoại, giọng nó p;của Lê Úy  nbsp;chút kỳ lạ p;“Dịch tổng, bsp;không chúng ta bsp;hãy tìm một& ;không gian thoáng bsp;đãng, mô ph bsp;lại tình hu bsp;tai nạn hơi&n ;lúc đó, thử&nb m có thể tha bsp;đổi lại đ p;không?”
Dịch&nbs Lãng nghe v nbsp;thì cười l bsp;thành tiếng: i sao? Không t ể chờ đợi&nbs sp;nối lại tình ;xưa với đàn&nb h của cô à? >
……….
Chú thích
[1] Hai mươi bốn tấm gương hiếu thảo: Nhị thập tứ hiếu (chữ Hán: 二十四孝) là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh 郭居敬, bính âm: Guō Jūjìng) vào thời nhà Nguyên biên soạn. Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này. Hầu hết các người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu cho mẹ già. Các câu chuyện được kể lại xảy ra từ thời Thuấn Đế đến đời ông.
Xem thêm ở đây: http s://vi.wikipedia.org/wiki/Nh%E 1%BB%8B_th%E1%BA%ADp_t%E1%BB%A 9_hi%E1%BA%BFu