Chương 47: Mộc Tuyết Thần

Là nơi này.

iêu Dật ngẩng đầu nhìn cửa chính bệnh viện khí thế to lớn, một chứ Mộc rất to dưới ánh nắng mặt trời lấp lóe sáng lên.

uổi chiều, giống như mọi ngày đi tới chỗ Lưu Minh, nhưng không thấy Mộc Tuyết Dương đâu, hỏi Lưu Minh lúc sau mới biết dường như đêm qua tình hình thân thể hắn chuyển biến xấu,hôm nay vẫn còn nằm trong bệnh viện kiểm tra.

K hông yên tâm,Tiêu Dật mang theo chip bài tập mà Lưu Minh muốn để lại cho Mộc Tuyết Dương, tách bọn Ti Lưu Du ra,đi tới bệnh viện của Mộc gia.



“Xin hỏi…”.

< >Y tá của quầy lễ tân nghe thấy âm thanh trẻ con từ phía trước truyền đến.



Nhìn qua thì rốt cuộc là một búp bê xinh đẹp tinh xảo như vòng ngọc, nhìn xem cô y tá nhìn không chớp mắt, không ngừng vì mình bằng lòng đổi ca cho Tiểu Hoa mới có thể có may mắn được nhìn thấy như vậy mà vui mừng.



Tiêu Dật cũng quen với kiểu nhiệt tình quá mức sau khi người khác nhìn thấy mình rồi.





 “Anh bạn nhỏ, ngươi tìm tiểu thiếu gia có chuyện gì không? Có muốn ta giúp ngươi lưu lại tin nhắn gì không? Ngươi tên là gì a?”.






Bạn học…Ti…”.
ong>Tiêu Dật đang muốn đi ra ngoài, một âm thanh chần chừ truyền đến.






“Ngươi tới thăm Dương sao?”.

“Ừ”.





Đứng ở ngoài phòng bệnh, qua một lớp thủy tinh nhìn vào trong.Mộc Tuyết Dương sắc mặt nhợt nhạt nằm trên giường bệnh, không nhúc nhích.

“Hắn có khỏe không?”.Tiêu Dật lo lắng hỏi.









T u Dật nhìn chằm chằm vào Mộc Tuyết Thần chậm rãi nói.

ộc Tuyết Thần giống như bị dọa, gương to đôi mắt cúi đầu xuống nhìn cái đầu nho nhỏ của Tiêu Dật, cười khổ nói: “Chẳng nhẽ những loại tin đồn nhảm này đã truyền đến ngay cả một đứa nhỏ cũng biết sao?”.

“Đât là sự thực”.


Thấy lời nói và vẻ mặt của Tiêu Dật không giống đứa trẻ bình thường, Mộc Tuyết Thần đột nhiên mỉm cười: “Dương sẽ không chết”.


“Mộc Tuyết Dương sẽ không chết”.


Tiêu Dật lặp lại lời nói của Mộc Tuyết Thần, giống như một lời hứa lại giống như là môt lời cảnh cáo.



“Đó là cái gì?”.



“Là người máy tới để kiểm tra thân thể cho Dương”.

Mộc Tuyết Thần trả lời, trong mắt tràn đầy ý không đành lòng.



Mộc Tuyết Thần trầm mặc thật lâu sau, cho đến khi Tiêu Dật nhìn thấy mọi thứ xảy ra trong phòng bệnh, ánh mắt trừng rất lớn sau đó mới mở miệng:


“Bởi vì bọn họ sức lực không đủ lớn”.





& nbsp;Tiêu Dật cách một lớp thủy tinh, không nghe được gì bên trong, nhưng nhìn thấy những hình ảnh không có âm thanh đó làm cho nó trở nên trống rỗng, tim của nó từng đợt từng đợt mà co rút đau đớn.

A Phong, đây chính là nguyên nhân ngươi không muốn ta đến bệnh viện thăm ngươi hay sao?.



“A Phong, hôm qua ta đã xem qua rất nhiều sách y học, hẳn là sẽ tìm ra cách chữa bệnh của ngươi”.

“Ừ, được,ta sẽ chờ đến lúc Linh chữa khỏi cho ta ni”.


















”.

strong>

“Đó cũng chính là yêu cầu của Dương, bởi vì có những lúc hắn dãy giụa lên mức độ động tác rất mạnh, sẽ làm bị thương đến bác sĩ và y tá”.











Trong lúc Tiêu Dật còn đang kinh ngạc, Mộc Tuyết Thần lại tự giễu mà nói: “Ta biết, với tư cách là bác sĩ điều trị của Dương, lập trường của ta càng khó làm người ta tin tưởng, ta không muốn chức vị gia chủ Mộc gia”.



Tiêu Dật nói một câu khiến Mộc Tuyết Thần ngây ngẩn cả người.


“Ta muốn cùng ngươi chữa khỏi cho Mộc Tuyết Dương”.


Mộc Tuyết Thần không biết nên nói tiếp như thế nào, đứa bé này tuy là trong lời nói có tác phong của người lớn, nhưng dù sao nó cũng chỉ là một đứa bé, có lẽ cũng là nguyện vọng của nó mà thôi.




g>Tiêu Dật nhúi mày: “Ta nói thật, ta có thể giúp cho ngươi chữa trị”.




“Không phải hắn…Là ngươi”.


Lúc trước Dương đột nhiên giao cho mình một phương thuốc trị ho từ thời xa xưa, rốt cuộc lại có thể giúp Dương giảm bớt số lần ho khan.Mộc Tuyết Thần còn đang cảm thấy khó hiểu làm sao Mộc Tuyết Dương đối với y học lại có nghiên cứu như vậy chứ, thì ra là…đứa bé này, quả thực là không thể tin được.




Bình bình thản thản mở miệng nói,cứng rắn giống như sắt thép, làm cho Mộc Tuyết Thần cảm thấy bản thân mình nhỏ bé, cái này gọi là gì? Thần đồng sao?.

“Từ nay về sau ta sẽ thường xuyên qua đây cùng ngươi nghiên cứu một chút về phương án điều trị cho Mộc Tuyết Dương”.Tiêu Dật nhìn vào trong phòng điều trị thấy việc kiểm tra sắp kết thúc, “Ta đi trước, không cần nói cho hắn biết ta đã đến đây”.



T u Dật không quay đầu lại: “A Phong sẽ không thích như vậy”.



Nếu như ngươi không hi vọng ta nhìn thấy bộ dạng của ngươi như thế này,ta sẽ không nhìn, không nói, không hỏi, lúc này đây, đến lượt ta trông coi ngươi.