Chương 312

A Cửu lúc này toàn bộ đại não đều là một mảng trống không, cho dù anh ta đã nghĩ tới chuyện muốn cùng Dạ Phong liều mạng.

Nhưng mà cái ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị dập tắt ngay, bởi sự chênh lệch về số lượng người quá đáng sợ.

Ngay cả Dạ Phong cũng không chịu nổi nữa, anh ta xông xuống thì sẽ như thế nào? Chịu tội thay cho Dạ Phong sao?

Nghĩ đến điều này, A Cửu đột nhiên tự cười nhạo bản thân.

Nhưng mà những người trà trộn trong giang hồ nhiều năm như anh ta đã học được rất nhiều thủ thuật cấp thiết.

Rất nhiều lúc cách giải quyết sự việc không phải đối đầu với người khác đến mất mạng, đa phần họ có xu hướng sử dụng cái đầu của mình.

Bởi vì đôi khi dùng não sẽ hạn chế tối đa tổn thất, nếu đối đầu, e rằng một khi làm không tốt sẽ phải trở thành linh hồn chết chóc dưới đao của người khác.


“Đừng nhúc nhích. Lần này A Cửu ta trở về là theo lệnh của Khôi Lão Đại, các người ai dám động thử xem?” Sau khi A Cửa đưa ra quyết định, anh ta lập tức hét vào mặt đám đông dưới xe: “Người mà các người đang bao quanh tấn công lúc này chính là bạn thân nhất của Khôi Lão Đại, chính là Hồng Côn bên cạnh Quan lão nhị.”

“Nếu các ngươi dám đả thương Hồng Côn của Quan Lão Nhị, phải nghĩ rõ ràng hậu quả.”

Lúc đầu Dạ Phong tưởng rằng A Cửu đang lên cơn thần kinh, muốn hù dọa những kẻ này.

Nhưng khi đám người này lần lượt dừng động tác trên tay, Dạ Phong tức thời yên lặng nói không nên lời.

Trong lòng anh ta rất kinh ngạc, nghĩ rằng A Cửu thật là tên xã giao tạp nham, quả thật có cách lừa người.

“Làm sao? Các người không tin?” Nhìn thấy toàn bộ người ở hiện trường yên tĩnh, A Cửu không những không ổn định, ngược lại liền được nước lấn tới: “Nếu các người không tin tôi, các người có thể đưa tôi và anh Dạ Phong đến chỗ Khôi Lão Đại, xem xem Khôi Lão Đại nói gì.”

Lúc này, lời nói của A Cửu có vẻ vô cùng kiên quyết, khiến người ta không nhìn ra chút sơ hở nào.

Ngay cả Dạ Phong cũng có chút khâm phục bộ dạng vờ ra vẻ của A Cửu, thực sự là quá giống rồi.

“Được rồi. Nếu A Cửu cậu dám nói những lời như vậy, chúng tôi sẽ tin.” Sau khi kẻ cầm đầu cười to một tiếng, lập tức kêu gọi thủ hạ, để bọn họ lần lượt tản ra.

Ngay sau đó, nhóm người vốn đang vây lấy A Cửu lập tức mở đường cho anh ta.

Ba hàng xe phía trước, ba hàng xe phía sau, cảnh tượng không kém phần tráng lệ.

Trên đường trở về, A Cửu đã ở trên xe.

Dạ Phong nhỏ giọng hỏi bên tai A Cửu: “Anh điên rồi sao? Vụ cá cược này quá lớn. Để bọn họ đưa chúng ta tới chỗ Khôi Lão Đại, chẳng khác nào tự mình chui vào lưới.”

Đáp lại những nghi ngờ của Dạ Phong, A Cửu không để ý nói: “Anh bạn, anh sai rồi”.