Chương 161
Kết quả Chu Hàn nói một phen như vậy làm cho Tề Họa Mi thiếu chút nữa bật cười, Tề Họa Mi không phải kẻ ngốc, cô ta cố nén không cười thành tiếng.
Chỉ là nén cười gật đầu.
Đối với Tề Họa Mi hẹn với người Bạch thị hoàn toàn không được xem là chuyện lớn, thậm chí có thể nói dễ như trở bàn tay, thậm chí là tiện tay mà lấy.
Ở nhà họ Bạch, cô ta có một người quen cũ, là người chị em tốt của cô ta.
“Chuyện của Tề Họa Mi chấm dứt tại đây đi, ông Tề, ông cũng không cần yêu cầu quá nghiêm khắc với cô Tề.” Lúc này Chu Hàn lại nói thêm một câu, tương đương với chuyện cho Tề Họa Mi một viên thuốc an thần.
Tề Họa Mi vô cùng vui vẻ, thậm chí có chút kích động.
Mà Chu Hàn thì dẫn Tô Hàm chọn một căn phòng tốt, còn Thanh Tú Tú thì chọn phòng cách vách hai người.
Mấy ngày Chu Hàn ở trong phòng đột phá, chậm chạp khôi phục thân thể, còn Tô Hàm thì chờ Chu Hàn mà ngay cả một giọt nước cũng không uống, không ăn cũng không ngủ.
Hôm nay tất cả đều đã tốt lên, mà đại thọ sáu mươi của Tề Thắng Thiên cũng đã qua, tất nhiên cô và Chu Hàn muốn nghỉ ngơi cho khỏe lại.
Nhưng còn chưa chờ hai người nằm lên giường, đột nhiên cửa phòng lại bị gõ.
Lập tức chân mày Chu Hàn nhíu lại, nhưng cũng không hỏi ngoài cửa là ai, chỉ là lẳng lặng chờ đợi.
Quả nhiên, chỉ một lát người ngoài cửa giống như đã không nhịn được lên tiếng: “Xin hỏi Chu Nguyên soái có ở bên trong không?”
Là một giọng nói xa lạ, Chu Hàn cũng không nhận ra là ai.
Đối với chủ nhân của giọng nói này, Chu Hàn cảm thấy rất xa lạ.
“Chuyện gì?” Lúc này Chu Hàn hỏi một câu, sắc mặt có chút không vui.
Giờ phút này anh chỉ muốn cùng Tô Hàm ngủ một giấc thật say, còn như những chuyện vụn vặt khác hoàn toàn không muốn quan tâm.
“Chu Nguyên soái, tôi là con trai trưởng của nhà họ Đường, Đường Trường Não.” Giọng nói của người ngoài cửa rất thành khẩn cung kính, ông ta cất giọng nói: “Tôi muốn cố gắng làm tròn bổn phận của chủ nhà, mời Chu Nguyên soái đến chơi nhà họ Đường một chút.”
“Không cần.” Chu Hàn cự tuyệt, quăng một câu như vậy để đuổi đối phương đi.
Ngoài cửa Đường Trường Não vô cùng kinh ngạc, đang lúc ông ta còn muốn nói gì đó, một bên Tề Thắng Thiên kéo ông ta một cái.
Sắc mặt của Tề Thắng Thiên không vui nói: “Tiểu Đường, không nên làm phiền Chu Nguyên soái, nếu không coi chừng không chịu nổi hậu quả đâu.”
Chỉ là nén cười gật đầu.
Đối với Tề Họa Mi hẹn với người Bạch thị hoàn toàn không được xem là chuyện lớn, thậm chí có thể nói dễ như trở bàn tay, thậm chí là tiện tay mà lấy.
Ở nhà họ Bạch, cô ta có một người quen cũ, là người chị em tốt của cô ta.
“Chuyện của Tề Họa Mi chấm dứt tại đây đi, ông Tề, ông cũng không cần yêu cầu quá nghiêm khắc với cô Tề.” Lúc này Chu Hàn lại nói thêm một câu, tương đương với chuyện cho Tề Họa Mi một viên thuốc an thần.
Tề Họa Mi vô cùng vui vẻ, thậm chí có chút kích động.
Mà Chu Hàn thì dẫn Tô Hàm chọn một căn phòng tốt, còn Thanh Tú Tú thì chọn phòng cách vách hai người.
Mấy ngày Chu Hàn ở trong phòng đột phá, chậm chạp khôi phục thân thể, còn Tô Hàm thì chờ Chu Hàn mà ngay cả một giọt nước cũng không uống, không ăn cũng không ngủ.
Hôm nay tất cả đều đã tốt lên, mà đại thọ sáu mươi của Tề Thắng Thiên cũng đã qua, tất nhiên cô và Chu Hàn muốn nghỉ ngơi cho khỏe lại.
Nhưng còn chưa chờ hai người nằm lên giường, đột nhiên cửa phòng lại bị gõ.
Lập tức chân mày Chu Hàn nhíu lại, nhưng cũng không hỏi ngoài cửa là ai, chỉ là lẳng lặng chờ đợi.
Quả nhiên, chỉ một lát người ngoài cửa giống như đã không nhịn được lên tiếng: “Xin hỏi Chu Nguyên soái có ở bên trong không?”
Là một giọng nói xa lạ, Chu Hàn cũng không nhận ra là ai.
Đối với chủ nhân của giọng nói này, Chu Hàn cảm thấy rất xa lạ.
“Chuyện gì?” Lúc này Chu Hàn hỏi một câu, sắc mặt có chút không vui.
Giờ phút này anh chỉ muốn cùng Tô Hàm ngủ một giấc thật say, còn như những chuyện vụn vặt khác hoàn toàn không muốn quan tâm.
“Chu Nguyên soái, tôi là con trai trưởng của nhà họ Đường, Đường Trường Não.” Giọng nói của người ngoài cửa rất thành khẩn cung kính, ông ta cất giọng nói: “Tôi muốn cố gắng làm tròn bổn phận của chủ nhà, mời Chu Nguyên soái đến chơi nhà họ Đường một chút.”
“Không cần.” Chu Hàn cự tuyệt, quăng một câu như vậy để đuổi đối phương đi.
Ngoài cửa Đường Trường Não vô cùng kinh ngạc, đang lúc ông ta còn muốn nói gì đó, một bên Tề Thắng Thiên kéo ông ta một cái.
Sắc mặt của Tề Thắng Thiên không vui nói: “Tiểu Đường, không nên làm phiền Chu Nguyên soái, nếu không coi chừng không chịu nổi hậu quả đâu.”