Chương 167
Giống như một Trình Giảo Kim nửa đường nhảy ra vậy, trực tiếp làm đảo lộn kế hoạch của bọn chúng.
Rất nhanh Bạch Hoàn Tài đã thu dọn xong, hơn nữa còn thay một bộ quần áo khác.
Người dựa vào quần áo, ngựa dựa vào yên, sau khi Bạch Hoàn Tài thay một bộ quần áo, cả người nhìn đẹp trai không ít.
“Ân nhân, tôi không thể mời nổi ở Hoàng Hạc Lâu, nhưng khách sạn ba sao thì vẫn có thể.” Bạch Hoàn Tài lúng túng cười một tiếng với Chu Hàn, nói ra giới hạn của mình trước.
Nhưng Chu Hàn cũng không để ý những thứ này, hơn nữa anh đồng ý để Bạch Hoàn Tài mời cơm cũng không để ý đến chuyện khách sạn có cấp bậc cao hay thấp.
Tối nay Chu Hàn cũng đã có kế hoạch, anh muốn nói chuyện thật tốt với Bạch Hoàn Tài.
Thuận tiên, nâng đỡ anh ta một chút.
Mặc dù nhà họ Bạch là một thế gia dược cổ xưa, nhưng trong mắt của Chu Hàn cũng chỉ là như vậy mà thôi.
Nghĩ đến lúc đó, chính là hoàng thất có lịch sử ngàn năm kia cũng bị Chu Hàn dẫn theo bốn đại tướng giết không còn manh giáp.
Chỉ là một thế gia cổ xưa trăm năm, cũng không là gì cả.
r>
Sáu giờ tối, bên trong một khách sạn ba sao Đài Sơn.
Bạch Hoàn Tài đặt xong một phòng bao, khách sáo mời bốn người Chu Hàn đi vào.
Thức ăn nhanh chóng được bưng lên, lập tức cũng phải bắt đầu uống rượu nói chuyện.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên ngoài cửa xuất hiện hai nhóm người.
Những người này cũng kỳ quái, bọn họ cũng không đi vào phòng bao, chẳng qua chỉ ở ngoài cửa đứng thành hai hàng, nhìn giống như đang chờ một nhân vật lớn nào đó.
Đối với chuyện này, trừ Chu Hàn ra thì sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi.
“Không cần để ý, uống rượu ăn cơm đi.” Một câu nói của Chu Hàn đã loại bỏ băn khoăn của mọi người.
Chẳng biết tại sao, trên người Chu Hàn tản ra một khí thế ảnh hưởng thật sâu với đám Tô Hàm.
Làm cho bọn họ cảm thấy có một cảm giác yên tâm vô hình, hình như chỉ cần nơi nào có Chu Hàn thì sẽ không xảy ra chuyện gì cả.
Mà sự thật cũng như vậy, Chu Hàn hôm nay cũng không phải là Chu Hàn ngày xưa nữa.
Lúc trước Chu Hàn là Nguyên soái một đời, mà nay anh đột phá tu vi, lại lên một tầng.
Lấy thực lực của Chu Hàn bây giờ, dù là địch mười nước cũng không là gì.
Súng gì đó, thuốc nổ gì đó, trong mắt anh giống như cọp giấy vậy, không chịu nổi một kích.
Có Chu Hàn áp trận, tất cả mọi người đều yên tâm, rất nhanh đã bắt đầu dùng bữa uống rượu.
Bạch Hoàn Tài bưng ly rượu lên, nói với Chu Hàn và Tiết Minh Dương: “Ân nhân, tôi kính ngài một ly, rất cảm kích các người đã ra tay giúp đỡ, nếu không chỉ sợ tôi đã bị những người thân của bệnh nhân không nói lý kia đánh chết.”
Rất nhanh Bạch Hoàn Tài đã thu dọn xong, hơn nữa còn thay một bộ quần áo khác.
Người dựa vào quần áo, ngựa dựa vào yên, sau khi Bạch Hoàn Tài thay một bộ quần áo, cả người nhìn đẹp trai không ít.
“Ân nhân, tôi không thể mời nổi ở Hoàng Hạc Lâu, nhưng khách sạn ba sao thì vẫn có thể.” Bạch Hoàn Tài lúng túng cười một tiếng với Chu Hàn, nói ra giới hạn của mình trước.
Nhưng Chu Hàn cũng không để ý những thứ này, hơn nữa anh đồng ý để Bạch Hoàn Tài mời cơm cũng không để ý đến chuyện khách sạn có cấp bậc cao hay thấp.
Tối nay Chu Hàn cũng đã có kế hoạch, anh muốn nói chuyện thật tốt với Bạch Hoàn Tài.
Thuận tiên, nâng đỡ anh ta một chút.
Mặc dù nhà họ Bạch là một thế gia dược cổ xưa, nhưng trong mắt của Chu Hàn cũng chỉ là như vậy mà thôi.
Nghĩ đến lúc đó, chính là hoàng thất có lịch sử ngàn năm kia cũng bị Chu Hàn dẫn theo bốn đại tướng giết không còn manh giáp.
Chỉ là một thế gia cổ xưa trăm năm, cũng không là gì cả.
r>
Sáu giờ tối, bên trong một khách sạn ba sao Đài Sơn.
Bạch Hoàn Tài đặt xong một phòng bao, khách sáo mời bốn người Chu Hàn đi vào.
Thức ăn nhanh chóng được bưng lên, lập tức cũng phải bắt đầu uống rượu nói chuyện.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên ngoài cửa xuất hiện hai nhóm người.
Những người này cũng kỳ quái, bọn họ cũng không đi vào phòng bao, chẳng qua chỉ ở ngoài cửa đứng thành hai hàng, nhìn giống như đang chờ một nhân vật lớn nào đó.
Đối với chuyện này, trừ Chu Hàn ra thì sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi.
“Không cần để ý, uống rượu ăn cơm đi.” Một câu nói của Chu Hàn đã loại bỏ băn khoăn của mọi người.
Chẳng biết tại sao, trên người Chu Hàn tản ra một khí thế ảnh hưởng thật sâu với đám Tô Hàm.
Làm cho bọn họ cảm thấy có một cảm giác yên tâm vô hình, hình như chỉ cần nơi nào có Chu Hàn thì sẽ không xảy ra chuyện gì cả.
Mà sự thật cũng như vậy, Chu Hàn hôm nay cũng không phải là Chu Hàn ngày xưa nữa.
Lúc trước Chu Hàn là Nguyên soái một đời, mà nay anh đột phá tu vi, lại lên một tầng.
Lấy thực lực của Chu Hàn bây giờ, dù là địch mười nước cũng không là gì.
Súng gì đó, thuốc nổ gì đó, trong mắt anh giống như cọp giấy vậy, không chịu nổi một kích.
Có Chu Hàn áp trận, tất cả mọi người đều yên tâm, rất nhanh đã bắt đầu dùng bữa uống rượu.
Bạch Hoàn Tài bưng ly rượu lên, nói với Chu Hàn và Tiết Minh Dương: “Ân nhân, tôi kính ngài một ly, rất cảm kích các người đã ra tay giúp đỡ, nếu không chỉ sợ tôi đã bị những người thân của bệnh nhân không nói lý kia đánh chết.”