Chương 169
“Ân nhân, chúng ta cứ như vậy mà bỏ qua cho ông ta sao?” Bạch Hoàn Tài không thể nhịn được nên đã hỏi Chu Hàn một câu.
Chu Hàn đạm nhiên gật đầu nói: “Không cần phải lo lắng, trò hay vẫn còn ở phía sau.”
Lúc này Bạch Hoàn Tài thật sự khâm phục Chu Hàn sát đất.
Anh ta biết thực lực của thuộc hạ dưới tay Chu Hàn, cũng biết thực lực của Chu Hàn.
Không biết vì sao, Bạch Hoàn Tài mới mơ hồ cảm thấy hình như nhà họ Bạch cũng không khó lay chuyển như trong tưởng tượng của anh ta…
r>
Sau đó Bạch Hoàn Tài tạm biệt mọi người rời đi thì một đám người Chu Hàn cũng trở về biệt thự của nhà họ Tề.
Một đêm không nói chuyện.
Sáng sớm hôm sau, Tiết Minh Dương vốn dĩ muốn tạm biệt Chu Hàn trở về Võ Minh tiếp tục trị liệu và chăm sóc năm đại chiến thần.
Nhưng Chu Hàn lại lên tiếng phân phó: “Không cần vội vàng đi như vậy.”
Tiết Minh Dương nghe thấy vậy có hơi không hiểu, nhưng cậu ta cũng không có hỏi nhiều, cuối cùng chỉ là gật đầu đồng ý.
Tiết Minh Dương luôn tuyệt đối tuân theo sự sắp xếp của Chu Hàn.
br>
Từ trước đến giờ anh ta chưa bao giờ nghĩ sẽ làm trái lại ý muốn của Chu Hàn, bất tri bất giác không biết từ lúc nào Tiết Minh Dương đã chịu ảnh hưởng của sáu đại chiến thần.
Đối với Chu Hàn chính là trung thành tuyệt đối.
Hơn nữa, Chu Xung cũng đã dặn dò anh ta, cần phải ra sức vì Chu Hàn.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Tề Thắng Thiên đột nhiên đến tìm Chu Hàn.
“Chu Nguyên soái, lão già này có một chuyện muốn bàn bạc với ngài.” Tề Thắng Thiên xoa xoa tay mở miệng nói, ông ta rõ ràng có chút khó xử.
Chu Hàn nghe vậy thì hỏi lại một câu: “Chuyện gì?”
Nhìn thấy dáng vẻ và trạng thái của Tề Thắng Thiên, Chu Hàn đã nhìn ra được, khả năng lớn là đối phương muốn cầu xin mình.
“Đường Trường Não của nhà họ Đường muốn xin ngài nể mặt, đi đến nhà ông ta một lần.” Tề Thắng Thiên miễn cưỡng nặn ra một câu.
Dứt lời, còn không quên giải thích một câu: “Người ta từ sớm tinh mơ đã chờ, bây giờ đã chờ rất lâu rồi.”
Chu Hàn đạm nhiên gật đầu nói: “Không cần phải lo lắng, trò hay vẫn còn ở phía sau.”
Lúc này Bạch Hoàn Tài thật sự khâm phục Chu Hàn sát đất.
Anh ta biết thực lực của thuộc hạ dưới tay Chu Hàn, cũng biết thực lực của Chu Hàn.
Không biết vì sao, Bạch Hoàn Tài mới mơ hồ cảm thấy hình như nhà họ Bạch cũng không khó lay chuyển như trong tưởng tượng của anh ta…
r>
Sau đó Bạch Hoàn Tài tạm biệt mọi người rời đi thì một đám người Chu Hàn cũng trở về biệt thự của nhà họ Tề.
Một đêm không nói chuyện.
Sáng sớm hôm sau, Tiết Minh Dương vốn dĩ muốn tạm biệt Chu Hàn trở về Võ Minh tiếp tục trị liệu và chăm sóc năm đại chiến thần.
Nhưng Chu Hàn lại lên tiếng phân phó: “Không cần vội vàng đi như vậy.”
Tiết Minh Dương nghe thấy vậy có hơi không hiểu, nhưng cậu ta cũng không có hỏi nhiều, cuối cùng chỉ là gật đầu đồng ý.
Tiết Minh Dương luôn tuyệt đối tuân theo sự sắp xếp của Chu Hàn.
br>
Từ trước đến giờ anh ta chưa bao giờ nghĩ sẽ làm trái lại ý muốn của Chu Hàn, bất tri bất giác không biết từ lúc nào Tiết Minh Dương đã chịu ảnh hưởng của sáu đại chiến thần.
Đối với Chu Hàn chính là trung thành tuyệt đối.
Hơn nữa, Chu Xung cũng đã dặn dò anh ta, cần phải ra sức vì Chu Hàn.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Tề Thắng Thiên đột nhiên đến tìm Chu Hàn.
“Chu Nguyên soái, lão già này có một chuyện muốn bàn bạc với ngài.” Tề Thắng Thiên xoa xoa tay mở miệng nói, ông ta rõ ràng có chút khó xử.
Chu Hàn nghe vậy thì hỏi lại một câu: “Chuyện gì?”
Nhìn thấy dáng vẻ và trạng thái của Tề Thắng Thiên, Chu Hàn đã nhìn ra được, khả năng lớn là đối phương muốn cầu xin mình.
“Đường Trường Não của nhà họ Đường muốn xin ngài nể mặt, đi đến nhà ông ta một lần.” Tề Thắng Thiên miễn cưỡng nặn ra một câu.
Dứt lời, còn không quên giải thích một câu: “Người ta từ sớm tinh mơ đã chờ, bây giờ đã chờ rất lâu rồi.”