Chương 171
Một chữ là “Hối”, một chữ là “Hủy”.
Đường Trường Não hiểu rõ, đời này của ông là sống vì đồ cổ.
Ông ta hiểu cuộc đời của mình đã sớm bị hủy hoại, nhưng chuyện đã tới nước này thì đã không làm lại từ đầu được nữa.
Việc đã xảy ra chẳng còn cách nào cứu được nữa.
Trên đời này không có thuốc hối hận.
“Chu Nguyên soái, bây giờ ngài có rảnh không?” Đường Trường Não sau khi hồi phục lại tinh thần, trên mặt ông ta đầy vẻ phẫn nộ: “Tôi muốn đi tìm bạn của tôi, đa số đồ cổ này là được mua từ ông ta.”
Đống đồ giả này là do Chu Hàn nhìn ra được, tất nhiên Đường Trường Não muốn mang “nhân chứng” này đi cùng.
Mà ông bạn già của Đường Trường Não cùng lắm cũng chỉ là một hội trưởng của nhà đấu giá mà thôi.
“Ông muốn đi tìm ông ta lấy lại công đạo?” Chu Hàn nghe vậy thì nhàn nhạt hỏi một câu, đồng thời nhăn mày lại.
Nếu thật sự Đường Trường Não có ý nghĩ này thì nói thật, không khác gì tự bê đá đập vào chân mình.
Tiền đã đi ra ngoài lại phải đòi về, đây không phải chuyện cười thì là gì?
Cơ mà nếu những món đồ cổ đó là đồ giả, mà Đường Trường Não lại là người bị lừa.
Thật ra Chu Hàn cảm thấy có thể cùng đi với ông ta một chuyến, giúp ông ta lấy lại công đạo.
Chỉ là tiền có thể lấy lại được không thì không biết.
“Người bạn kia của ông là ai?” Trong lòng Chu Hàn suy đoán, đồng thời hỏi Đường Trường Não một câu.
Đường Trường Não vừa nghe lập tức buột miệng thốt ra: “Ông ta là một nhà đấu giá.”
Vừa nghe được lời này của Đường Trường Não, trong lòng Chu Hàn tức khắc hiểu rõ.
Chỉ sợ tiền của Đường Trường Não không thể quay về nữa.
Thật ra, nhà đấu giá chỉ phụ trách đem đồ vật ra để đấu giá, chỉ nhận một ít tiền phần trăm mà thôi.
Loại mua bán kiểu này chính là người mua và người bán liên quan đến nhau, còn nhà đấu giá thì không liên quan tí nào.
Nếu nhà đấu giá và người bán cùng một giuộc, vậy thì nếu Đường Trường Não muốn thắng thì phải lấy chứng cứ ra mới được.
Nếu không có chứng cứ thì tiền này không có cách nào quay về được.
“Đường tiên sinh này, theo ý tôi thì không đi thì hơn.” Chu Hàn cũng không thẳng thừng vạch trần sự thật, có đi cũng trắng tay, chỉ nói một câu an ủi khuyên nhủ.
Nhưng giờ phút này Đường Trường Não còn nghe lọt từ gì nữa? Ông ta thẳng thắn lắc đầu: “Không được, tôi cần phải đi.”
Đường Trường Não hiểu rõ, đời này của ông là sống vì đồ cổ.
Ông ta hiểu cuộc đời của mình đã sớm bị hủy hoại, nhưng chuyện đã tới nước này thì đã không làm lại từ đầu được nữa.
Việc đã xảy ra chẳng còn cách nào cứu được nữa.
Trên đời này không có thuốc hối hận.
“Chu Nguyên soái, bây giờ ngài có rảnh không?” Đường Trường Não sau khi hồi phục lại tinh thần, trên mặt ông ta đầy vẻ phẫn nộ: “Tôi muốn đi tìm bạn của tôi, đa số đồ cổ này là được mua từ ông ta.”
Đống đồ giả này là do Chu Hàn nhìn ra được, tất nhiên Đường Trường Não muốn mang “nhân chứng” này đi cùng.
Mà ông bạn già của Đường Trường Não cùng lắm cũng chỉ là một hội trưởng của nhà đấu giá mà thôi.
“Ông muốn đi tìm ông ta lấy lại công đạo?” Chu Hàn nghe vậy thì nhàn nhạt hỏi một câu, đồng thời nhăn mày lại.
Nếu thật sự Đường Trường Não có ý nghĩ này thì nói thật, không khác gì tự bê đá đập vào chân mình.
Tiền đã đi ra ngoài lại phải đòi về, đây không phải chuyện cười thì là gì?
Cơ mà nếu những món đồ cổ đó là đồ giả, mà Đường Trường Não lại là người bị lừa.
Thật ra Chu Hàn cảm thấy có thể cùng đi với ông ta một chuyến, giúp ông ta lấy lại công đạo.
Chỉ là tiền có thể lấy lại được không thì không biết.
“Người bạn kia của ông là ai?” Trong lòng Chu Hàn suy đoán, đồng thời hỏi Đường Trường Não một câu.
Đường Trường Não vừa nghe lập tức buột miệng thốt ra: “Ông ta là một nhà đấu giá.”
Vừa nghe được lời này của Đường Trường Não, trong lòng Chu Hàn tức khắc hiểu rõ.
Chỉ sợ tiền của Đường Trường Não không thể quay về nữa.
Thật ra, nhà đấu giá chỉ phụ trách đem đồ vật ra để đấu giá, chỉ nhận một ít tiền phần trăm mà thôi.
Loại mua bán kiểu này chính là người mua và người bán liên quan đến nhau, còn nhà đấu giá thì không liên quan tí nào.
Nếu nhà đấu giá và người bán cùng một giuộc, vậy thì nếu Đường Trường Não muốn thắng thì phải lấy chứng cứ ra mới được.
Nếu không có chứng cứ thì tiền này không có cách nào quay về được.
“Đường tiên sinh này, theo ý tôi thì không đi thì hơn.” Chu Hàn cũng không thẳng thừng vạch trần sự thật, có đi cũng trắng tay, chỉ nói một câu an ủi khuyên nhủ.
Nhưng giờ phút này Đường Trường Não còn nghe lọt từ gì nữa? Ông ta thẳng thắn lắc đầu: “Không được, tôi cần phải đi.”