Chương 173
“Để lại chứng cứ rồi đi.” Sát tâm A Cửu trỗi dậy, ông ta gầm lên một tiếng, chạy nhanh đến cái bàn bên cạnh.
Bạch Hổ thấy thế ngay lập tức đánh mùi được nguy hiểm, anh ta dừng lại, nhìn chằm chằm vào A Cửu.
A Cửu lấy từ dưới bàn ra vũ khí nóng rồi xoay người, nhắm vào Chu Hàn.
Chu Hàn cảm nhận được sát khí nhưng cũng không quay đầu nhìn lấy một chút.
Bạch Hổ đã sớm nhận ra A Cửu có hơi sai sai, vừa thấy đối phương rút súng đã lập tức vọt đến.
A Cửu còn chưa kịp phản ứng, súng đã bị cướp mất.
“Giữ cho ông ta một mạng.” Chu Hàn nhìn Tô Hàm bên cạnh, không quay đầu lại mà nói với Bạch Hổ.
Trong lòng anh hiểu rõ, chắc chắn Tô Hàm không muốn thấy A Cửu đổ máu, lại càng không muốn nhìn thấy có người mất mạng.
Cho nên tất nhiên Chu Hàn sẽ không để Bạch Hổ giết chết A Cửu, chỉ cần cậu không hành hạ chết đối phương là được.
Bạch Hổ nghe thấy thế bèn gật đầu: “Rõ.”
Sau đó dùng cán súng đánh ngất A Cửu rồi rời đi với Chu Hàn.
Những người còn lại của nhà đấu giá đều không dám nói gì, rất rõ ràng, bọn họ đều bị dọa sợ.
r>
Sau khi rời khỏi nơi đấu giá, Đường Trường Não rất biết ơn Chu Hàn, rất cảm kích anh.
< br>
Nhưng Chu Hàn chỉ xua xua tay, ý bảo ông không cần cảm ơn.
“Chu Nguyên soái, không biết tối nay ngài có rảnh không?” Đường Trường Não nhiệt tình: “Tôi muốn mời ngài ăn cơm.”
Chu Hàn lắc đầu: “Không cần.”
Đường Trường Não vẫn còn điều muốn nói nhưng Chu Hàn đã cùng Tô Hàm lên xe rời đi. Đường Trường Não nhìn theo, cảm thấy có chút tiếc nuối.
Nhưng mà, việc có thể lấy lại được số tiền kia cũng coi như là rất may mắn rồi.
Còn đối với chứng cứ phạm tội của nhà đấu giá, Chu Hàn sẽ không tung ra dễ dàng như thế, anh muốn giữ lại… Vì dù gì đi nữa, đối với hành vi này của nhà đấu giá, Chu Hàn cảm thấy rất phản cảm.
Anh sẽ không vội vã vạch trần thủ đoạn này của nhà đấu giá, nhưng cũng sẽ tuyệt đối không buông tha cho bọn họ.
Sau khi về đến Tề thị, Chu Hàn vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Tề Họa Mi, nhưng anh cũng không hỏi.
Việc cần làm bây giờ là nắm được việc làm ăn của Bạch gia.
Chu Hàn gọi cho Bạch Hoàn Tài, rất nhanh đã có người bắt máy.
Đầu bên kia truyền đến giọng nói lấy lòng: “Chu Nguyên soái, anh có gì sai bảo ạ?”
Chu Hàn nghe ra được ngữ điệu cung kính của đối phương, tuyệt đối không phải chỉ nói cho có lệ.
“Gần đây Bạch gia có động tĩnh gì?” Chu Hàn hỏi thẳng vào vấn đề chứ không vòng vo.
Bạch Hoàn Tài ở đầu dây bên kia yên lặng một chút, sau đó lên tiếng: “Có.” Nói xong lại nghĩ đến gì đó, bỗng nhiên lên tiếng giải thích: “Đêm nay Bạch gia muốn đem một viên Liệt Hỏa Đan đi bán đấu giá.”
Bạch Hổ thấy thế ngay lập tức đánh mùi được nguy hiểm, anh ta dừng lại, nhìn chằm chằm vào A Cửu.
A Cửu lấy từ dưới bàn ra vũ khí nóng rồi xoay người, nhắm vào Chu Hàn.
Chu Hàn cảm nhận được sát khí nhưng cũng không quay đầu nhìn lấy một chút.
Bạch Hổ đã sớm nhận ra A Cửu có hơi sai sai, vừa thấy đối phương rút súng đã lập tức vọt đến.
A Cửu còn chưa kịp phản ứng, súng đã bị cướp mất.
“Giữ cho ông ta một mạng.” Chu Hàn nhìn Tô Hàm bên cạnh, không quay đầu lại mà nói với Bạch Hổ.
Trong lòng anh hiểu rõ, chắc chắn Tô Hàm không muốn thấy A Cửu đổ máu, lại càng không muốn nhìn thấy có người mất mạng.
Cho nên tất nhiên Chu Hàn sẽ không để Bạch Hổ giết chết A Cửu, chỉ cần cậu không hành hạ chết đối phương là được.
Bạch Hổ nghe thấy thế bèn gật đầu: “Rõ.”
Sau đó dùng cán súng đánh ngất A Cửu rồi rời đi với Chu Hàn.
Những người còn lại của nhà đấu giá đều không dám nói gì, rất rõ ràng, bọn họ đều bị dọa sợ.
r>
Sau khi rời khỏi nơi đấu giá, Đường Trường Não rất biết ơn Chu Hàn, rất cảm kích anh.
< br>
Nhưng Chu Hàn chỉ xua xua tay, ý bảo ông không cần cảm ơn.
“Chu Nguyên soái, không biết tối nay ngài có rảnh không?” Đường Trường Não nhiệt tình: “Tôi muốn mời ngài ăn cơm.”
Chu Hàn lắc đầu: “Không cần.”
Đường Trường Não vẫn còn điều muốn nói nhưng Chu Hàn đã cùng Tô Hàm lên xe rời đi. Đường Trường Não nhìn theo, cảm thấy có chút tiếc nuối.
Nhưng mà, việc có thể lấy lại được số tiền kia cũng coi như là rất may mắn rồi.
Còn đối với chứng cứ phạm tội của nhà đấu giá, Chu Hàn sẽ không tung ra dễ dàng như thế, anh muốn giữ lại… Vì dù gì đi nữa, đối với hành vi này của nhà đấu giá, Chu Hàn cảm thấy rất phản cảm.
Anh sẽ không vội vã vạch trần thủ đoạn này của nhà đấu giá, nhưng cũng sẽ tuyệt đối không buông tha cho bọn họ.
Sau khi về đến Tề thị, Chu Hàn vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Tề Họa Mi, nhưng anh cũng không hỏi.
Việc cần làm bây giờ là nắm được việc làm ăn của Bạch gia.
Chu Hàn gọi cho Bạch Hoàn Tài, rất nhanh đã có người bắt máy.
Đầu bên kia truyền đến giọng nói lấy lòng: “Chu Nguyên soái, anh có gì sai bảo ạ?”
Chu Hàn nghe ra được ngữ điệu cung kính của đối phương, tuyệt đối không phải chỉ nói cho có lệ.
“Gần đây Bạch gia có động tĩnh gì?” Chu Hàn hỏi thẳng vào vấn đề chứ không vòng vo.
Bạch Hoàn Tài ở đầu dây bên kia yên lặng một chút, sau đó lên tiếng: “Có.” Nói xong lại nghĩ đến gì đó, bỗng nhiên lên tiếng giải thích: “Đêm nay Bạch gia muốn đem một viên Liệt Hỏa Đan đi bán đấu giá.”