Chương 119: Nguyên soái có lệnh
Lần nữa gió nổi nước lên, để chơi một chút với bọn người Chu Hàn.
Nghĩ đến đây, trong ánh mắt của Tổ Hiên Dương hiện lên sự đắc ý.
Chu Hàn trông thấy được điều đó, nhưng anh không nói gì cả.
Bầu không khí đột nhiên trở nên an tĩnh và căng thẳng.
Kỳ Tiếu Thiên lên tiếng phá vỡ bầu sự ngại ngùng: “Chu Nguyên soái, tôi thấy việc này sẽ trở nên nghiêm trọng, có cần tôi gọi vài vệ sĩ tinh nhuệ đến không?”
Lúc nói chuyện, trên gương mặt của Kỳ Tiếu Thiên luôn nở nụ cười đặc trưng, chỉ là nụ cười của gã quá cố tình, rõ ràng là đang muốn nịnh nọt Chu Hàn.
Cho nên việc này khiến Chu Hàn có chút phản cảm.
“Không cần.” Chu Hàn ngay lập tức vẫy tay từ chối, anh nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của Kỳ Tiếu Thiên, hơn nữa vừa nhìn đã biết được đối phương muốn gì.
Mang theo vệ sĩ đến để bênh sao?
Trong lòng Chu Hàn cười lạnh, không thể không liếc nhìn Kỳ Tiếu Thiên thêm một lần.
Nhưng đối phương vẫn bộ dạng cười hơ hơ đó trông như không có gì xảy ra vậy.
Gã không biết rằng, những tâm tư của gã căn bản không giấu được mắt của Chu Hàn.
br>
Chưa được mười phút kể từ khi Tổ Hiên Dương gọi điện thoại,, Tổ Cẩm Dương liền dẫn theo tinh anh của Tổ thị chạy đến.
Đám người đó sát khí dữ dội, vừa nhìn là biết những người này đều đã từng giết người.
Với lại bước chân rất đều nhau, khiến người khác nhìn là biết được huấn luyện kĩ càng.
Đám người này không đơn giản.
“Phong tỏa gian phòng này.” Cặp mắt của Tổ Cẩm Dương đỏ ngầu lên, nói với thuộc hạ của mình.
Đám người đó ngay lập tức tản ra, bao vây Chu Hàn và những người khác.
“Tổ Cẩm Dương, ông muốn làm gì?” Hoàng Minh thấy vậy liền lên tiếng không phục.
Tổ Hiên Dương vừa thấy ba mình đến, ngay lập tức cũng gan dạ hẳn lên.
Gã ta mỉa mai Hoàng Minh: “Ngồi yên đi, hay muốn bị người của ba tôi giết?”
Trên mặt Tổ Hiên Dương lần nữa hiện lên nụ cười giễu cợt, đồng thời đưa tín hiệu bằng mắt cho đám người của Tổ Cẩm Dương.
Ngay lập tức có hai người bước ra, rất nhanh đi về phía của Hoàng Minh.
Chu Hàn không nói gì, nhưng Hoàng Minh lại đưa mắt cầu cứu anh.
Kỳ Tiếu Thiên thấy vậy lập tức đứng dậy, cản trước mặt hai người, gã nhìn Tổ Cẩm Dương lắc đầu vài cái rồi cười nói: “Chủ tịch Tổ, chúng ta nên hòa đồng với nhau tốt hơn chứ, các món ăn cũng đã lên hết rồi, hay là ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với nhau.”
Nói rồi Kỳ Tiếu Thiên chớp mắt, quan sát biểu cảm của Tổ Cẩm Dương, thấy sắc mặt đối phương âm trầm, gã nói tiếp: “Có mâu thuẫn thì nên giải quyết, chứ đừng nên để sâu thêm chứ.”
Đáp lại lời khuyên hòa giải của Kỳ Thiếu Thiên, Tổ Cẩm Dương cười lạnh: “Chó Kỳ, anh đang phản lại tôi sao?”
Nghĩ đến đây, trong ánh mắt của Tổ Hiên Dương hiện lên sự đắc ý.
Chu Hàn trông thấy được điều đó, nhưng anh không nói gì cả.
Bầu không khí đột nhiên trở nên an tĩnh và căng thẳng.
Kỳ Tiếu Thiên lên tiếng phá vỡ bầu sự ngại ngùng: “Chu Nguyên soái, tôi thấy việc này sẽ trở nên nghiêm trọng, có cần tôi gọi vài vệ sĩ tinh nhuệ đến không?”
Lúc nói chuyện, trên gương mặt của Kỳ Tiếu Thiên luôn nở nụ cười đặc trưng, chỉ là nụ cười của gã quá cố tình, rõ ràng là đang muốn nịnh nọt Chu Hàn.
Cho nên việc này khiến Chu Hàn có chút phản cảm.
“Không cần.” Chu Hàn ngay lập tức vẫy tay từ chối, anh nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của Kỳ Tiếu Thiên, hơn nữa vừa nhìn đã biết được đối phương muốn gì.
Mang theo vệ sĩ đến để bênh sao?
Trong lòng Chu Hàn cười lạnh, không thể không liếc nhìn Kỳ Tiếu Thiên thêm một lần.
Nhưng đối phương vẫn bộ dạng cười hơ hơ đó trông như không có gì xảy ra vậy.
Gã không biết rằng, những tâm tư của gã căn bản không giấu được mắt của Chu Hàn.
br>
Chưa được mười phút kể từ khi Tổ Hiên Dương gọi điện thoại,, Tổ Cẩm Dương liền dẫn theo tinh anh của Tổ thị chạy đến.
Đám người đó sát khí dữ dội, vừa nhìn là biết những người này đều đã từng giết người.
Với lại bước chân rất đều nhau, khiến người khác nhìn là biết được huấn luyện kĩ càng.
Đám người này không đơn giản.
“Phong tỏa gian phòng này.” Cặp mắt của Tổ Cẩm Dương đỏ ngầu lên, nói với thuộc hạ của mình.
Đám người đó ngay lập tức tản ra, bao vây Chu Hàn và những người khác.
“Tổ Cẩm Dương, ông muốn làm gì?” Hoàng Minh thấy vậy liền lên tiếng không phục.
Tổ Hiên Dương vừa thấy ba mình đến, ngay lập tức cũng gan dạ hẳn lên.
Gã ta mỉa mai Hoàng Minh: “Ngồi yên đi, hay muốn bị người của ba tôi giết?”
Trên mặt Tổ Hiên Dương lần nữa hiện lên nụ cười giễu cợt, đồng thời đưa tín hiệu bằng mắt cho đám người của Tổ Cẩm Dương.
Ngay lập tức có hai người bước ra, rất nhanh đi về phía của Hoàng Minh.
Chu Hàn không nói gì, nhưng Hoàng Minh lại đưa mắt cầu cứu anh.
Kỳ Tiếu Thiên thấy vậy lập tức đứng dậy, cản trước mặt hai người, gã nhìn Tổ Cẩm Dương lắc đầu vài cái rồi cười nói: “Chủ tịch Tổ, chúng ta nên hòa đồng với nhau tốt hơn chứ, các món ăn cũng đã lên hết rồi, hay là ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với nhau.”
Nói rồi Kỳ Tiếu Thiên chớp mắt, quan sát biểu cảm của Tổ Cẩm Dương, thấy sắc mặt đối phương âm trầm, gã nói tiếp: “Có mâu thuẫn thì nên giải quyết, chứ đừng nên để sâu thêm chứ.”
Đáp lại lời khuyên hòa giải của Kỳ Thiếu Thiên, Tổ Cẩm Dương cười lạnh: “Chó Kỳ, anh đang phản lại tôi sao?”