Chương 18

Tôi len lén ngước nhìn anh ấy, đúng lúc Chu Châu cũng nhìn sang.

 

Bất ngờ chạm mắt.

 


 


 

M ay mà anh ấy cũng cười đáp lại tôi.

 


 
"Ơi, có!" Tôi vội vàng trả lời.

 


 


 


 


 


 

Cái..."

 
< r/>"Hạ Giang Bắc hả..." Chu Châu ghé sát hơn, hơi thở phả vào tai tôi. "Anh là bạn cậu ấy, Hạ Giang Bắc là bạn cùng phòng anh. Muốn theo đuổi cậu ấy sao không tìm anh?"

 

Tôi...

 
< r/>Chết tiệt!

 
Ra là anh ấy nghe thấy tôi gọi lúc nãy!!

 

Nhưng mà, đây thật sự là hiểu lầm!!!

 
< />Tôi thử đặt mình vào vị trí của anh ấy.

 


 


 
/>Chắc chắn trong lòng Chu Châu, tôi đã trở thành một đứa con gái lăng nhăng, nay thích người này mai thích người kia rồi.

 


 


 
Chu Châu đã đứng thẳng dậy, đặt tay lên đầu tôi.

 


 


 


 


 

ồ ăn vặt đã lấp đầy bụng tôi.

 


 



 

Tôi ngẩng đầu lên. "A, cuối cùng anh cũng đến rồi!"

 
Chu Châu đứng trước mặt tôi, trên tay cầm một cây kem, đưa tới.

 


 
< />Tôi nhận lấy cây kem anh đưa, l.i.ế.m một cái, ngon đến mức lông mày muốn nhướng lên.

 


 

Chu Châu cong môi.

 


 
< >Bầu không khí tối nay thật tốt, sau khi nói ra sự thật, tuy rằng lại bịa thêm một chút chuyện nhỏ, nhưng cũng không sao.

 

Trong lòng tôi không còn vướng bận gì nữa.

 


 

Sải chân Chu Châu rất dài, nhưng chân tôi lại ngắn.

 
Một bước của anh ấy bằng hai bước của tôi.

 


 


 


 


 

 

"…"

 

Chu Châu nheo mắt "Nhớ cậu ta rồi à?"

 

ôi…

 


 
< />Giọng tôi đầy kinh ngạc.

 
Không thể tưởng tượng nổi Chu Châu lại tin thật.

 
Chu Châu nhướng mày "Không."

 
br/>"Vậy mà anh còn nói như thế…"

 
>Tôi lẩm bẩm.

 


 
Cùng với nhịp bước chân, hai chiếc bóng khi gần khi xa.

 

K hi vai tôi và Chu Châu chạm nhau, hai chiếc bóng hòa làm một, khi chúng tôi cách xa nhau, hai chiếc bóng lại tách ra.

 

T ôi thích thú chạy tới chạy lui, còn đưa tay ra búng trán anh.

 

Cái bóng dưới mặt đất phản chiếu chuẩn xác từng động tác của tôi.

 



Chu Châu lúc nào cũng thích búng trán tôi.

 


 
/>Không phát hiện ra.

 

H ì hì.

 

ầu không khí buổi tối thật dễ chịu.

 
Thành phố Bắc Kinh phồn hoa, chín giờ tối vẫn đèn đuốc sáng trưng, tiếng người huyên náo.

 


 

 


 
Tôi gật đầu, vừa bẻ ngón tay vừa kể: "Sáng sáu rưỡi dậy, đọc tiếng Anh, ăn sáng, rồi lên lớp học tám giờ…"

 
>Tôi lải nhải một hồi lâu.

 


 


 
"…"

 


 


 


 
Chóp mũi gần như chạm vào nhau, môi chỉ cách vài centimet.

 

Trong khoảng không gian hẹp ấy xen lẫn tiếng thở gấp gáp của cả hai…

 


 


 

Anh lại búng trán tôi!

 


 


 

"…Cảm ơn anh."

 

Tôi miễn cưỡng nói lời cảm ơn.

 

hu Châu mỉm cười, ngữ điệu nhấn mạnh từng chữ một, "Không cần khách khí."

 

Nhìn vẻ mặt anh, tôi bối rối gật đầu.

 

 

Nhớ lại khoảng cách nguy hiểm vừa rồi.