Chương 11: Thật giả thiên kim (11)
Toa Dư trở về phòng, ngồi xuống giường tiếp tục tu luyện tinh thần lực.
Tinh thần lực của cô cứ như vậy mà bị hao hụt đi trong nhiều năm.
>Mặc dù bị áp bức mấy nghìn năm, tinh thần lực của cô so với trước kia chỉ còn 1%, nhưng như vậy cũng mạnh mẽ hơn người bình thường gấp vạn lần.
< />Cô sẽ không ngừng việc tu luyện lại, chưa biết chừng, một ngày nào đó, linh lực của cô có thể đạt tới trình độ siêu nhiên, xé rách không gian, một lần nữa quay về Liên Minh Tinh Tế, thăm lại đám người quen ở đó.
Q uả đúng như dự đoán, cô vừa nghe điện thoại, liền truyền đến tiếng quát mắng tức giận: “Lương Tiểu Tiểu, mày còn dám vác mặt đi học à? Tai của A Bưu là mày cắt đúng không?”
“Cmm xong đời rồi, dám cướp điện thoại còn đánh người, ngay cả việc cắt tai người khác cũng dám làm. Mày cứ chờ đấy! Đừng mong tao sẽ để yên cho mày!”
< >Tống Tuyết ngồi trên giường bệnh, vẻ mặt độc ác, trên mặt quấn đầy vải băng, cái mũi của cô ta bị Toa Dư đánh gãy, chờ tới lúc vết thương phục hồi, sẽ phải đi sửa.
Mà trước kia Lương Tiểu Tiểu bị cô ta bắt nạt đủ kiểu cũng không dám hé răng nửa lời, là bia ngắm để cô ta phát tiết cơn giận.
Ngay sau khi bị Lương Tiểu Tiểu đánh thảm hại như vậy, cô ta liền sai người tới giải quyết Lương Tiểu Tiểu, không ngờ người cô ta phái đi cũng bị Lương Tiểu Tiểu xử đẹp.
Tống Tuyết đang tưởng tượng tương lai tốt đẹp, thì nghe thấy giọng cười của Toa Dư ở đầu dây bên kia: “Chị Tống, có phải chị ngủ nhiều đến mức hồ đồ rồi không?”
“Tôi phải suy nghĩ kỹ xem, Tống Tuyết là tiểu thư gia tộc lớn mạnh đứng trong top 10 đế đô, cơ thể hoàn mỹ như vậy, chắc hẳn có rất nhiều người muốn thưởng thức nhỉ?”
>“À, phiền cô chuyển lời đến đám bạn của cô, video của bọn họ cũng đang ở chỗ tôi. Còn phải cảm ơn cô đã cho tôi mượn điện thoại, mới có thể quay lại những khoảnh khắc rõ nét như vậy!”
>Toa Dư vừa dứt lời, đầu dây bên kia truyền đến tiếng đập vỡ đồ đạc, giống như có người đang tìm cách trút giận, kèm theo tiếng gào thét giận dữ của Tống Tuyết.
Nửa phút sau, Tống Tuyết bình tĩnh lại, cô ta như nghĩ ra điều gì, cười lạnh nói: “Xuất thân nghèo hèn như mày, trí tưởng tượng chắc cũng nghèo nàn lắm nhỉ? Lương Tiểu Tiểu, có phải mày cho rằng trong tay giữ một số video hình ảnh của bọn tao là sẽ bình yên vô sự ư?”
/>“Mày thể mang nó lan truyền trên mạng xem, có lan truyền nổi không, tao chỉ cần sử dụng sức mạnh của gia tộc lên mạng xã hội, là nó sẽ không bao giờ xuất hiện, dù là một tấm ảnh. Mày nghĩ có thể dùng nó để uy h.i.ế.p tao sao? Buồn cười!”
Tống Tuyết nói ra suy nghĩ của mình, sau đó lại khôi phục bộ dáng kiêu ngạo.
Toa Dư nở nụ cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Sức tưởng tượng của tôi không phong phú? Tống Tuyết à, tôi nghĩ cô bị đánh đến hỏng đầu óc luôn rồi!”
>“Vì sao tôi phải tung lên mạng?”
Tống Tuyết nghe xong những lời này, đột nhiên có cảm giác bất an.
Q uả nhiên, giây tiếp theo cô ta nghe thấy Toa Dư nói tiếp: “Tôi chỉ cần mang ra quán photo, in ra hàng trăm hàng ngàn bản, đứng trên tầng cao nhất của trường ném xuống, cô nói xem sau đó sẽ xảy ra chuyện gì?”
Tống Tuyết cả người rét run, đầu bắt đầu ong ong.
Toa Dư bổ thêm một đao: “Sao cô không nói gì? Chị Tống.”
Miệng cô gọi chị Tống, nhưng giọng nói phát ra lại lạnh lẽo dị thường: “Tôi nhớ rõ trước kia cô thích gọi tôi là tiện nhân, gái điếm, kia mà. Cô còn thích ấn đầu tôi vào bồn cầu uống nước tiểu, thích bắt tôi quỳ trên mặt đất l.i.ế.m giày của cô, bắt tôi sủa tiếng chó nữa kia mà.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Cho nên… cô muốn thế nào?” Giọng nói của Tống Tuyết có chút khô khốc.
Bây giờ, cô ta hối hận rồi.
… Cô ta đột nhiên nhớ ra, là do Lâm Dư Hàm!
Là Lâm Dư Hàm nới với cô ta, Hạ Tử Phi thích Lương Tiểu Tiểu, nhắc cô ta phải chú ý một chút, nếu không sẽ bị ngươi khác cướp mất người trong lòng. Cho nên cô ta mới tìm tới Lương Tiểu Tiểu để bắt nạt.
>Tống Tuyết hô hấp ngừng lại, giọng nói run rẩy: “Tôi là người hầu của cô? Cô…”
Toa Dư ngắt lời, nói: “Sao vậy? Cô cảm thấy thiệt thòi sao? Nếu cô cảm thấy thiệt thòi thì có thể nói với người khác, mặc là giống buổi sáng ngày hôm nay, tìm nhiều người như vậy tới đối phó tôi.”
< >“Đến lúc đó xem ai c.h.ế.t trước, Tống Tuyết, cô cũng biết, tôi là kẻ điên, kẻ điên thì tinh thần không ổn định lắm đâu. Cô là tiểu thư cao quý của Tống gia, mà tôi chỉ có hai bàn tay trắng, đầu trọc không sợ bị nắm tóc!”
< >“Trước khi chết, tôi sẽ kéo theo cô làm đệm lưng, làm cho thanh danh của cô truyền khắp đế đo, thế nào?”
< >Tống Tuyết hô hấp nặng nề, trong lòng bốc lên một ngọn lửa hận, nhưng đều bị cô ta đè ép xuống dưới. Cô ta nghiến răng nghiến lơi nắm chặt bàn tay: “Được, tôi đồng ý.”
T rong mắt Tống Tuyết hiện lên một tia tàn nhẫn.
Toa Dư không cần đoán cũng biết trong lòng Tống Tuyết nghĩ gì.
hưng cô cũng biết rõ bản thân ở thế giới này chỉ giỏi cận chiến, ngoại trừ những loại vũ khí ra, đối phương ra chiêu thế nào, cô cũng có thể dễ dàng phá giải.
Người có thực lực mạnh mẽ tuyệt đối, có thể huỷ diệt hết tất cả mọi âm mưu quỷ kế.
>Tống Tuyết siết chặt tay, chịu đựng khuất nhục, đồng ý yêu cầu.
*Cách xưng hô ở đây đã thay đổi tùy theo cảm xúc của nhân vật nhé mọi người, lúc tức giận sẽ xưng mày - tao, nhưng lúc bình tĩnh lại thì xưng tôi - cô. Bạn học sẽ xưng cậu - tớ. Nói chung cách xưng hồ tùy theo hoàn cảnh.