Chương 34: Nhân ngư bị xẻ thịt, mổ bụng lấy nội đan (1)

[Tiến vào thế giới mới thành công!]

 
[Thế giới {Đế vương bá đạo sủng ái phi tử tuyệt sắc}, chúc ký chủ làm nhiệm vụ thuận lợi.]

 
________

 

Trong lao ngục tối tăm, âm u, ánh nến leo lét, lũ chuột nhắt chạy tán loạn, tiếng kêu chi chi vang vọng khắp ngõ ngách.

 
Toa Dư tỉnh lại trong cơn đau nhức.

 
Khát, rất khát.

 

Yết hầu truyền đến cảm giác họng rát lưỡi khô, cơ thể đau đớn quằn quại vì ánh lửa.

 


 

Đây là lần đầu nàng xuyên vào thời điểm thảm hại như vậy.

 


 


 


 
Nam nhân thanh âm khẩn thiết, dịu dàng ôn nhu, tràn ngập thâm tình, nữ nhân giống như vô cớ gây rối, che lại đôi tai, không ngừng lắc đầu.

 

 
< />Toa Dư:…………..

&n
Thân thể này bị thương quá nặng, hơn nữa còn có trạng thái xấu đi, cảm giác tim gan cồn cào khát khô, hoàn toàn không giống cảm giác của người thường.

 
Hơn nữa nàng không rõ tình huống hiện tại là gì. Toa Dư chỉ có thể dùng tinh thần lực chữa trị thân thể trước, mọi chuyện tính sau.

 

Nàng nhắm chặt hai mắt lại, giả vờ hôn mê, vừa chữa trị thân thể vừa tiếp thu cốt truyện.

 
r/>____________

  ;

Lần này nàng xuyên thành người cá.

 

guyên chủ tên là Thuỷ Nguyệt Tịch, là tiểu công chúa tộc nhân ngư, là thế hệ tộc nhân ngư lớn nhất ẩn cư ở sâu Nam Hải.

 


 




 

Nếu không giải độc, nàng sẽ dần già đi, một ngày trôi qua giống như một năm, một trăm ngày sau, cũng tương đương với một trăm tuổi, nàng sẽ c.h.ế.t vì già yếu.

 


 


 


 


 


 


 
Thủy Nguyệt Tịch muốn lên bờ cứu người, nhưng thời khắc nàng vừa tới gần, nam nhân đang hôn mê đột nhiên mở mắt, vô số tấm lưới lớn từ trên trời rơi xuống, nàng biến thành tù binh của nhân loại.

 
Từ đây, nàng sống trong địa ngục tù đày.

 


 
< >Mỗi ngày tại thời điểm nàng hấp hối vì khát, hắn sẽ sai người cho nàng một chiếc bánh bao và vài giọt nước, duy trì sinh mệnh nàng.

 

Nàng còn không ngừng bị xẻo đi từng tấc da tấc thịt, để giải loại độc lạ cho Cơ Tuyết Vũ.

 

ởi vì năng lực sinh tồn và năng lực tự hồi phục vết thương của nhân ngư cực kỳ mạnh mẽ, cho nên Thuỷ Nguyệt Tịch vẫn dai dẳng không chết, kéo dài hơi tàn chịu đủ mọi loại tra tấn. Có thể nói là sống không bằng chết.

 
Rời xa nước, làn da và tóc của nhân ngư sẽ trở nên khô héo giống như vỏ cây, nhìn vô cùng quái dị, người khác nhìn thấy sẽ sợ hãi coi nàng là quái vật.

 


 

ết quả vừa tới nơi, nàng ta bắt gặp Thuỷ Nguyệt Tịch khát tới còn hơi tàn, được người cho vài giọt nước, lập tức khôi phục bộ dáng ban đầu, dung mạo vô cùng diễm lệ. Cơ Tuyết Vũ sau khi nhìn thấy diện mạo xinh đẹp của nàng, tức giận vô cùng.

 

Nàng ta cảm thấy Tư Kiêm Nhẫm chữa bệnh cho nàng ta là giả, kim ốc tàng kiều mới là thật.

 
Nàng ta không nghĩ tới việc có người kim ốc tàng kiều, lại nhốt “kiều” ở nơi tăm tối rét lạnh.

 
Nói ngắn gọn, Toa Dư đang đối mặt với tình huống, nữ chủ nổi cơn ghen tuông, nam chủ la hét nàng ta tỉnh táo lại.

 


 
< >Nàng ta muốn trả tấn thế nào cũng được, nhưng phải lưu lại một hơi thở, nàng ta còn phải dựa vào thịt nhân ngư để duy trì mạng sống.

 
Sau đó Cơ Vũ Tuyết nhấc một thanh đại đao lên, chặt đứt đuôi nguyên chủ.

 



Còn cao cao tại thượng, khinh thường nói một câu.

 


 


  r/>[Tâm nguyện của nguyên của Thuỷ Nguyệt Tịch: Làm quốc sư Vô Quy Tử, hoàng đế Tư Kiêm Nhẫm, phiêu kị tướng quân Dương Cừu, quý phi Cơ Tuyết Vũ gặp báo ứng, tốt nhất đừng để bọn họ thống khoái chết, mà phải để bọn họ sống không bằng chết!] Thanh âm của 003 vang lên.

 


 

Hồi ức kết thúc cũng đồng thời chữa trị xong thân thể.

 


 
Nàng mở to mắt nhìn, hai người bên ngoài địa lao cũng kết thúc tranh luận.

 
“Vũ Nhi, mặc kệ ngươi hiểu lầm thế nào, chúng ta cũng chưa hề có chút quan hệ. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là người trẫm yêu nhất, ngoài ngươi ra, trẫm sẽ không động tâm với bất kỳ nữ nhân nào khác!”

 
/>Sau khi thâm tình nói ra câu đó, ánh mắt Tư Kiêm Nhẫm chuyển về hướng Toa Dư.

 

ắc mặt hắn trở nên vô cùng khó coi, vẻ mặt trở nên lạnh nhạt, vô cùng kêu ngạo, nhìn nàng giống như đang nhìn một con chó.

 


 
Bệnh tâm thần!

 
Toa Dư mặc kệ nam nhân thần kinh này, nàng vừa liếc mắt đã nhìn ra, loại người này chỉ sống trong thế giới của chính mình, không cần phải nhiều lời lãng phí thời gian với hắn.

 


 
>Ngục tốt run rẩy mở ra cánh cửa, ánh nến leo lét đong đưa, nhân ngư bị trói trên tường cả người là máu, chỉ có khuôn mặt yêu dị là còn chút sạch sẽ.

 


 
>Cơ Vũ Tuyết hừ một tiếng: “Đây chính là ngươi nói, ta tra tấn nàng thế nào cũng được đúng không? Chỉ sợ đến lúc đó ngươi lại đau lòng.”

 
/>“Sẽ không.” Tư Kiêm Nhẫm ôm chặt nàng ta, xà nẹo nửa ngày, mới cất giọng: “Nàng ta chỉ là nửa người nửa súc sinh mà thôi, còn không bằng một ngón tay của ngươi.”

 
Cơ Tuyết Vũ lúc này mới vừa lòng mà nhếch khoé miệng lên, nhưng nhìn lại khuôn mặt kinh diễm mỹ lệ của Toa Dư, lại vô cùng tức giận.

 
Không cần dùng đến đạo cụ vô dụng kia, nhân ngư trời sinh đã có dung mạo tuyệt Mỹ, yêu diễm vô cùng.

 

Nàng cúi đầu, làm bộ như bị tra tấn đến mức thần chí không rõ, dù chật vật như vậy, nhưng cũng hề ảnh hưởng đến sắc đẹp của mình.

 

Cơ Vũ Tuyết càng nhìn càng giận, hừ lạnh một tiếng, xoay người lại, rút đại đao bên hông ngục tốt ra, vênh váo tự đắc đi tới trước mặt Toa Dư.