Chương 41: Nhân ngư bị xẻ thịt, mổ bụng lấy nội đan (7)

Toa Dư nghe xong chỉ muốn cười.

 
< >Cơ Tuyết Vũ nhu nhược, thiện lương? Nàng ta nếu nhu nhược, thiện lương sẽ không ăn thịt Thuỷ Nguyệt Tịch.

 
Biết rõ bản thân dẵm vào m.á.u thịt của người khác để sống sót, còn làm bộ không cố ý, thật sự quá ghê tởm!

 


 


 
>‘Tuy rằng ta chặt đi cái đuôi của nghiệt súc này, nhưng bởi vì nàng cố ý câu dẫn bệ hạ, nàng ta chính là hồ ly tinh!’

 
< />‘Ô ô ô… Dương đại ca, ngươi vậy mà lại vì ta mà lấy nội đan của nghiệt súc, Vũ Nhi rất cảm động… Hiện tại nàng ta cũng rất đáng thương, ta sẽ tha thứ chuyện nàng câu dẫn bệ hạ…’

 

 
Lặp đi lặp lại, ghê tởm đến không chịu nổi.

 


&n bsp;

Dương Cừu vẫn tiếp tục giả vờ đáng thương, thì thào than khổ, dong dài đến mức Toa Dư mất hết kiên nhẫn, cuối cùng hắn nói: “Tịch Tịch, ngươi có thể đồng ý với ta sao?”

 
Hắn nhìn Toa Dư bình tĩnh, giống như sẽ không phát tác đánh người lần nữa, liền to gan nắm lấy tay nàng.

 

Toa Dư không muốn tiếp xúc với kẻ đê tiện này, nàng bơi cách xa hắn hai mét.

 


 
>“Nhưng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, hiện tại ta cảm thấy bất an, không an toàn, đặc biệt coi trọng thành ý.”

 


 


 

 

“Người trên đất liền không ngừng ăn cá, cảm thấy thịt nhân ngư đại bổ, nhân ngư chúng ta, ngược lại cũng thấy các loại bộ phận của con người rất bổ nha~”

 
Nghe thấy lời này, lông tơ hắn dựng đứng, trước mắt tối sầm.

 


 

“Tịch Tịch… Ngươi là người như vậy sao? Nhân ngư các ngươi không phải ăn rong biển và các loại cá nhỏ ư?”

 


 



“Dương ca ca, ngươi không cần như vậy, ta sẽ tức giận!” Toa Dư ngoài cười nhưng trong không cười.

 
< >“Trước kia ta bị nhốt ở địa lao, ngươi vì tánh mạng người nhà không thể cứu ta, cái này ta có thể bỏ qua. Nhưng lần này lại muốn đến xẻo thịt ta, chẳng lẽ không mang thứ khác đến để đổi sao?”

 
“Như vậy đi, ta sẽ không làm khó ngươi, ta không thích ăn những bộ phận khác, ngươi cho ta thận của ngươi đi, thế nào?”

 
< >Toa Dư bơi lên phía trước, trê mặt là nụ cười vô cùng xinh đẹp, nhưng Dương Cừu nhìn thấy sợ hãi.

 


 
Hắn yêu Vũ Nhi quả không sai, cũng nguyện ý vì Vũ Nhi trả giá… Cắt thận?

 
Đùa kiểu gì vậy chứ?

 


 


 


 
Ngay cả quốc sư Vô Quy Tử cũng bị bắt đi, rơi xuống biển không rõ tung tích.

 

Tuy hắn rất yêu Cơ Tuyết Vũ, Dương Cừu lúc này cảm thấy nàng ta có chút không hiểu chuyện.

 
r/>Nàng ta muốn ăn thịt nhân ngư để chữa kỳ độc, nhưng lại muốn tới trước mặt nhân ngư để có cảm giác tổng tận ưu việt, còn muốn c.h.é.m đứt đuôi.

 
Hiện tại thì tốt rồi, không chỉ không có nội đan, ngay cả thịt cá trước kia dễ dàng dàng có được bây giờ cũng không có!

 

hưng…

 
< >Tưởng tượng tới lúc tiến cung vấn an Vũ Nhi, cả người nàng ta đầy vết thương, mặt mũi xanh tím khóc như hoa lê vũ đái, bộ dáng uỷ khuất…

 
Dương Cừu lại mềm lòng.

 

Thôi, Vũ Nhi cũng không phải cố ý.

 

N u hắn không giúp nàng bắt được nhân ngư, nàng sẽ không sống nổi.

 


 


 
/>“Vì ngươi, ta không ngại đối nghịch với hoàng quyền! Thân là thần tử, lại cố tình vi phạm thánh chỉ của hoàng đế, chỉ vì giúp ngươi không phải chịu đau đớn, ta làm tất cả mọi chuyện là vì ai?”

 




 

“Ta không giống ngươi, bị cắt thịt còn có thể lành lại, ta thật sự muốn cho ngươi thận của ta, thân thể ta dù biến thành một ma ốm, ngày càng kém đi, ngươi nhẫn tâm như vậy sao?”

 
Diễn thành một nam nhân thâm tình đáng thương, ánh mắt đủ chân thành nhìn đối phương, thì bất kể là ai, chỉ lần là giống cái, không biết được chân tướng, sẽ d.a.o động.

 
< >Nhưng Toa Dư chỉ cảm thấy hắn thực ồn ào.

 

àng xoay người bơi xuống mặt biển, không hề lưu luyến Dương Cừu,làm hắt trở tay không kịp.

 


 “Mười? Một trăm? Ngươi quay lại đi, đừng không để ý tới ta! quay lại……”

  />Đáp lời hắn chỉ có tiếng song vỗ rì rào cùng mặt biển xanh thẳm.

 
Dương Cừu tức giận nghiến răng nghiến lợi, hung hăng đá cát dưới chân.

 

“Súc sinh! Dám chơi ta……… A!”

 


 
Hắn vừa cúi đầu, thì nhìn thấy một con cá với hàm răng sắc bén cắn xuyên qua ngón chân, suýt chút nữa cắn đứt ngón chân hắn!

 


 
/>Giờ phút này hắn không chỉ bị Toa Dư đánh ban nãy, mà chân cũng đau tới mức không thể đi lại.

 


 


 

“Cái gì? Nàng lại muốn Dương ca ca đổi thận?”

 
Hoàng cung nguy nga, đình lầu tao nhã, thỉnh thoảng có một cơn gió thổi tung bay màn trướng, Cơ Tuyết Vũ làm rớt chung trà, lông mày xinh đẹp nhíu chặt lại.

 


 
“Cho nên ta nghi ngờ, Vô Quy Tử đã bị nàng ăn thịt.”

 
“Ngươi nói cái gì? Quốc sư bị ăn thịt?”

 
Lần này tiếng kinh hô phát ra từ phía sau lưng Dương Cừu, quay đầu lại thì thấy Tư Kiêm Nhẫm đang tiến lại.