Chương 22-1

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đức vua Thai Sa và Phó vương đều chỉ có dự định ở lại thành Phetchaburi hai đêm, do có khoái mã* đến báo tin tức đau ốm của Thái hoàng thái hậu Thepamat. Đêm đó Ketsurang và Praya Wisutsakorn để cho con gái là tiểu thư Kaew đến tìm gặp ở gian phòng ngủ của mình. Khi đến lúc phải xa nhau thật sự, Ketsurang liền đẫm nước mắt nên gọi con đến gần trong khi ôm chặt ngấn nước mắt.

*Ngựa chạy nhanh, ý là người đưa tin.

“Mae Kaew, ở đây cư xử chăm lo nhà cửa chăm lo gia đình của bản thân thật tốt con nhé.” Nàng giãn vòng ôm ra nhưng tay mảnh vẫn vuốt bờ vai nhỏ của con gái một cách trìu mến yêu thương. Càng nhớ lại lúc trước khi tiểu thư Kaew còn bé thì càng xót xa. Đứa con ngọt ngào khác với mẹ này của nàng trưởng thành đến mức có thể có chồng có con rồi nhưng nàng vẫn xem đối phương là đứa con nhỏ của mình như trước. Lại còn nhớ đến mẹ và bà ngoại của mình vốn đã rời đi mà không bao giờ có thể nhìn thấy mặt nàng nữa, nói ra thì chắc là còn buồn bã nhiều hơn. Vì ngay cả con gái nàng còn sống, chỉ là phải ở xa, đi đường khó khăn ngày đêm để gặp nhau, mà còn nhớ thương đến thế này thì lại thấy thắt lòng.

“Nếu như có khổ sở đau đớn ra sao thì cho người gửi thư báo. Dù cho con đã tách nhà ra rồi thì vẫn là con của cha mẹ, là em gái của anh Reuang, anh Rit, là chị gái của Mae Prang. Dù cho xảy ra chuyện gì thì con vẫn có gia đình của con để mà dựa dẫm cả đời.” Praya Wisutsakorn nói nhẹ giọng trong khi vuốt đầu của con cùng đôi mắt đỏ ửng.

“Vâng, thưa cha.”

“Hay nếu có hạnh phúc đến mức muốn bày tỏ thì cũng có thể gửi thư đến.” Ketsurang thêm vào đến mức khiến cho tiểu thư Kaew cười trong nước mắt.

“Đi ngủ thôi con, nếu còn ở lại thì không chừng nước mắt hẳn sẽ đầy phòng. Giữ lại nước mắt cho ngày mai nữa, cho đến khi cha mẹ ra khỏi thành Prippree chắc còn mất nước mắt thêm nhiều đợt.” Cô nàng nghịch ngợm vẫn có đặc tính không đổi nói với con gái trong khi gạt lau nước mắt cho con gái và cho bản thân. Khi con gái bước ra khỏi phòng thì Praya Wisutsakorn liền kéo thân thể vợ lại ôm chặt, an ủi cùng tình yêu kiên định không bao giờ nhạt phai.

* * *

Pudtan khuân mua đường thốt nốt, dừa thơm và mắm tôm vốn là thứ có tiếng kể từ hôm qua khi biết rằng phải lên đường quay về. Hôm nay cô liền ngồi dựa gác một bên tay trên thuyền bếp, uống một hớp nước dừa to.

“Sảng khoái, không được uống nước dừa ngon thế này lâu rồi, dừa chỗ nhà bà Kui thì nước không được thơm bao nhiêu. Ta vẫn không thể không nghĩ rằng sẽ thử đem muối biển đến rắc xa xa một hai cái gốc, tưới nước sáng chiều để xem sao. Muốn biết rằng nó có khiến dừa ở Ayutthaya ngon lên hay không.” Cô nói cùng nàng Eung đang ngồi quạt cho mình trong khi rướn nhìn về phía thuyền Praya Wisutsakorn cùng sự lo lắng. Việc chia xa nhất định đem đến sự đau khổ. Gia đình ấm áp của dì Ketsurang của cô cũng không tránh được quy luật tự nhiên này.

Meun Maharit chuyển đến ngồi cùng một chiếc thuyền với cha mẹ vì thuyền bếp có đồ đạc nhiều lên đến mức gần đầy cả thuyền, lại còn phải an ủi em gái như Mae Prang mà nước mắt chảy dài nhớ thương chị gái không ngừng đến mức sưng mắt và chăm sóc cha mẹ đang âu sầu một cách thấy rõ. Lúc về thì thuyền chậm lại dù cho dùng đến tận sáu tay chèo cho mỗi thuyền. Do phải ngược dòng nước nên mất thời gian ba đêm mới về đến kinh thành.

* * *

Mảnh vườn rau vốn bắt đầu phát triển to lớn được chăm sóc tốt dù cô và nàng Eung lên đường đến Phetchaburi nhiều ngày, do có nai Perm và hầu tớ nhà Praya Wisutsakorn trông coi. Hai chủ tớ vẫn nghỉ ngơi do vẫn chưa hết mệt từ việc đi đường. Nhưng sau khi ăn xong cơm trưa thì Pudtan vội giao tiền cho nàng Eung đem đi chuộc thân từ bà Kui do có đủ tiền dự trữ bên người, còn tiền nhận được từ đức vua chủ nhân lãnh thổ trong lần này thì quả thật rất nhiều nhưng vẫn chưa đủ để chuộc thân nai Perm, do là hầu nam nên giá cao hơn hầu nữ.

“Ngay cả giá nam nữ còn khác nhau, là đàn ông tốt thật đấy.” Pudtan than trong khi đưa túi tiền cho nàng Eung.

“Nam nhân được xem là nhân lực quan trọng ạ. Và nếu trong nhà có chủ chuộc là nam vốn phải vào tháng ra tháng hay ngay cả ra chiến trường, nếu có hầu nam thì có thể đưa hầu đi thay bản thân, không cần ra chiến trận để mất mạng đâu. Nên giá của Ai Perm liền nhiều hơn ta gần một nửa.”

“Hiểu rồi, chị tự đi được phải không? Ta không muốn đích thân đi vì không muốn nhìn mặt Mae Glin, sợ rằng sẽ không dằn lòng được mà đạp nàng ta ngay trước mặt bà Kui.” Pudtan nói trong khi cất tiền còn lại vào trong hòm, khi nhìn thấy tiền gom góp được thì gương mặt bất bình từ việc nhớ đến kẻ địch liền có thể mỉm cười.

“Buôn bán thuận lợi đến mức muốn ở cả đời luôn đấy tôi ơi.” Pudtan cười rạng rỡ đến khi quay sang đối ánh mắt cùng nàng Eung vốn cười mãn nguyện.

“Ơ, nhìn gì thế chị? Đi chuộc thân đi, ta sẽ chợp mắt tiếp.” Pudtan đuổi trong khi cười nhẹ thành tiếng, mắt nhìn về phía nàng Eung vốn nghe lời rời đi, rồi dựa người xuống nghỉ ngơi. Thời tiết đầu năm mát mẻ thoải mái, nếu được chợp mắt một chút rồi tỉnh dậy lúc chiều muộn, đi làm việc tưới nước cho cây, nấu nướng ăn uống, vòng cuộc sống lặp lại thế này thì đã hạnh phúc rồi.

* * *

Bà Kui nhìn túi màu đỏ trong tay mình rồi nhìn mặt nàng Eung cùng sự hoài nghi.

“Có tiền đến chuộc thân rồi sao?”

“Thưa vâng bà chủ Kui. Cô chủ Pudtan rất tốt với ta, quyết tâm kiếm sống kiếm tiền đến chuộc thân cho ta. Bảo rằng sẽ không làm giấy tờ mua bán với ta, sẽ cho ta tự do tự kiếm sống tạo dựng cho bản thân. Nàng là người con gái rất siêu phàm, xứng là người được thần thánh gửi đến…” Đôi mắt nàng Eung liếc nhìn về phía Mae Glin một chốc rồi nói tiếp.

“Dù cho phần nào xui xẻo khi có người đến phá hủy mảnh vườn rau vào hôm hạ bộ thả đèn xuống nước hơn hai tháng trước, cô chủ Pudtan vẫn không để cho ảnh hưởng tâm tình, vẫn siêng năng kiếm sống đến mức ta và nai Perm đều sung sướng cả.” Bà Kui nghe rồi chớp chớp mắt trong một lúc, nhìn theo tầm mắt của nàng Eung thì cũng đủ hiểu được. Khi nhìn thấy Mae Glin ngoảnh đi nhìn hướng khác như có sơ hở, hơn nữa tay còn kéo quạt lá cọ đến quạt cho bản thân trong khi thời tiết mát mẻ thoải mái, thì hồi tưởng lại lời kể của nàng On trong hôm đó. Sự tức giận xuất hiện trong một thoáng trong mắt người phụ nữ lớn tuổi rồi dằn nén nó.

Khi xử lý ấn dấu tay với tờ giấy chuộc thân của nàng Eung xong xuôi thì đợi cho đối phương rời đi xa, bà Kui bước đến vặn kéo tay của cháu gái cùng sự phật ý không vui.

“Phải ngươi không con Glin? Cớ gì lại đi tàn phá Mae Pudtan không ngừng, đứa cháu hư đốn.”

“Ôi! Bà, ta đau đấy, kéo tai ta làm gì?”

“Con Glin, thời gian này ngươi chưa từng nghe thấy tiếng đồn đại rằng Mae Pudtan thân thiết với bên nhà Praya Wisutsakorm đến thế nào sao? Lên bắc xuống nam cùng các ngài, ngay cả tiểu thư Prang còn xưng em gọi chị với nàng một cách thuận miệng. Ngươi chắc không xảy ra chuyện lớn thì chắc không hối lỗi. Hay định để Mae Pudtan không nhịn được phải báo án lôi ngươi giam vào trong ngục thì mới biết hối lỗi?”

“Bà nói cái gì thế? Ta đi làm cái gì từ hồi nào chứ. Đừng có mà vu khống ta.”

“Đừng nghĩ rằng ta không biết. Nếu ta hỏi con Im thì hẳn sẽ biết được sự thật, con On nói rằng cả hai biến mất cùng nhau.” Bà Kui bắt đầu tức giận nhiều hơn khi cháu gái cứng miệng. Nàng Im, nàng On đều hạ người xuống quỳ rạp cùng sự sợ hãi e ngại.

“Ôi! Nói cũng được, ta làm thật đấy. Làm rồi cũng không thể trà thù được.”

“Con Glin ơi con Glin, muốn bà ngươi ngất xỉu chết trong nhà vì hành động của ngươi hay sao?” Bà Kui nặng lòng đến mức thả người ngồi xuống sàn cùng dáng vẻ đau khổ, khi nhìn thấy như thế thì Mae Glin có thái độ dịu xuống.

“Bà, ta đã làm rồi, sai rồi, Mae Pudtan hẳn không biết ta là người làm đâu.”

“Không biết thế nào được, con Eung nói ám chỉ và nhìn về phía ngươi như thế.”

“Thế cớ gì nàng ta không tính chuyện với ta. Nếu nàng biết là ta thì đã ập đến phát tác rồi đấy. Nàng có chịu nhượng ai đâu, nào phải không có miệng lưỡi.”

“Ngươi tự đi ngẫm nhìn lại bản thân đi. Ngay cả người khác còn biết suy nghĩ lo lắng sợ ta đau lòng vì cháu mình đi làm hại người ta, nên mới không chịu đến tính chuyện. Ngươi rõ ràng là đứa cháu ta tận tay nuôi lớn, và không có ngu ngốc mà đủ biết suy nghĩ rằng Mae Pudtan là người thế nào. Lần ta đánh ngươi, khi nàng ta thấy ta đau khổ khi phải phạt cháu mình thì nàng ta còn chấp nhận tha thứ. Lần này cũng vậy, làm người đấy Mae Glin, nên có suy nghĩ, đừng để thành kiến dẫn dắt đến mức tạo rắc rối cho bản thân và người khác…” Mae Glin dần dần cúi mặt ngẫm nghĩ theo lời của bà mình, cho đến khi cả bà lẫn cháu đều im lặng.

* * *

Gió lạnh đến cùng với nghi lễ hoàng gia trang trí diều phiêu gọi gió, Meun Maharit mang dụng cụ làm diều cùng với một số phụ tá đến trải khăn ở giữa khoảng sân trước chòi dưới bóng cây to.

“Có đưa hết người ở nhà đến không vậy Khun Pi? Đem đồ gì đến mà nhiều thế?”

“Tháng chạp rồi, không mấy ngày nữa ngày gió diều to sẽ đến và đức vua hẳn sẽ cho tổ chức nghi lễ hoàng gia trang trí diều phiêu gọi gió, hay còn gọi là nghi lễ thả diều.”

“Thả diều*.” Pudtan tỏ vẻ mặt kỳ quặc khi nghe thấy từ này theo kiểu người có chút tục tĩu trong lòng.

*Nghĩa bóng của từ “thả diều” là “thủ dâm”.

“Phải, dùng gió buồm* hay gió diều** trong việc thả diều. Mùa nóng thì gọi là gió buồm, mùa lạnh như lúc này thì gọi là gió diều. Khi đến thời điểm thì trưởng phủ phó phủ, Praya Ratchanagun hay anh Thongkam sẽ là người trông gió canh chừng gió nhẹ cho đức vua, để tâu báo cho đi thả diều ở vườn nhỏ phía sau tịnh xá Phra Mongkhon Bophit và để cho diều Chula và diều cá nóc thi đua chơi đuổi bắt. Diều Chula sẽ quất guồng chỉ để cho dây diều cá nóc dính vào chăm pa***. Người nào khiến cho diều của đối phương từ trên trời rơi xuống trước thì sẽ nhận được phần thưởng ngự ban là số tiền lớn nhiều tamleung. Vào buổi tối trong ngày thi thì sẽ có thả diều gắn đèn treo lục lạc theo diều. Và vào buổi chiều thì còn có kịch ngoại**** vở Suwannahong ở chùa Mongkhon Biphot để cho xem đấy.”

*Loại gió thổi từ phía nam lên phía bắc trong mùa nóng.

**Loại gió thổi từ phía bắc xuống phía nam trong mùa lạnh.

***Tên một bộ phận của diều Chula. Để hiểu rõ thì mọi người xem clip đây nhé, chỗ 0.17 là hình diều Chula, 0.29 là chăm pa – bộ phận vũ khí của diều Chula, 0.40 là hình diều cá nóc.