Chương 86-90

Chương 86: Tình địch bại lui

Sau khi Tưởng Chấn để người đi báo quan, liền không có quản chuyện sau đó nữa, Trịnh Dật cũng không đi quản, bọn họ cũng liền không biết, cái Huyện lệnh kia sau khi mang theo nha dịch đến trại hải tặc, cơ hồ mừng đến phát khóc ——người trong nha môn không cần tiếp tục đói bụng, cả huyện nha rốt cục cũng có thể vận hành bình thường.

Mà đó, cùng Tưởng Chấn đi vội vã có quan hệ rất lớn.

Tưởng Chấn vội vã trở lại, cho nên đồ trong kho hải tặc cũng không có chuyển xong hết, chỉ đem bạc và hàng hóa quý trọng dời đi.

Nếu không phải trên thuyền có rất nhiều người phải nuôi sống, Tưởng Chấn thậm chí còn không dự định chuyển lương thực trong kho.

Bởi vậy, hắn cũng bỏ lại trong kho không ít thứ... Mà trại hải tặc này cũng không chỉ có đồ trong kho đó.


Trong nhà đám hải tặc, ít nhiều gì cũng có chút ngân lượng và lương thực.

Sau khi người trong nha môn đến, đem cả ngọn núi san bằng một lần, tự nhiên thu hoạch khá dồi dào, mà chờ sau khi bọn hắn biết được nữ nhân song nhi còn có những thủy thủ bị cướp đến bên trong trại đều được người của Kim Chấn tiêu cục mang đi, Huyện lệnh lại càng không nhịn được cảm khái: "Người của Kim Chấn tiêu cục đúng thật là người tốt."

Nếu như bọn hắn cứu ra một đám người, dù sao cũng phải bỏ bạc thu xếp, hiện tại cuối cùng lại tiết kiệm được một khoản bạc.

Tiêu diệt hải tặc, liền lấy được một ít lương thực và bạc có thể cứu tế giúp đỡ bách tính, vị Huyện lệnh mới nhậm chức rất là cao hứng, cũng giúp đỡ Kim Chấn tiêu cục tuyên truyền một phen.

Việc này Tưởng Chấn cũng không biết, bất quá thật muốn nói đến, đám lương thực đó đúng là hắn cố ý lưu lại.


Làm người, tóm lại không thể quá tham.

Tưởng Chấn sau khi báo cáo với Trịnh Dật xong, liền vội vàng đem thủy thủ phân phối, đưa cho Trịnh Dật rất nhiều người, mà chờ hắn hết bận, sắc trời đã tối.

Ở bên ngoài ăn gió nằm sương mấy ngày, Tưởng Chấn mệt cực kì, buổi tối ngày hôm ấy liền ôm Triệu Kim Ca ở trong khoang chủ thuyền ngủ, hôm sau xuất phát cũng lưu ở trên chủ thuyền.

Kể từ đó, Triệu Kim Ca cũng liền không gặp lại được hai người mơ ước Tưởng Chấn.

Y thậm chí không ăn được cơm nước đầu bếp nữ nọ làm —— Tưởng Chấn phân phó người bảo nàng đi làm cơm, cố tình vật liệu trên thuyền không đủ, đầu bếp nữ nọ cũng không làm ra được gì.

Triệu Kim Ca ước gì vẫn luôn ở trên chủ thuyền, không đi gặp Liễu Thiên Thiên và Triệu Linh Hi, nhưng đó là thuyền của Tưởng Chấn, hiển nhiên không thể không đi...


Chạng vạng hôm nay mấy chiếc thuyền dừng lại ở bờ sông, quyết định nghỉ ngơi chút lát, Tưởng Chấn liền mang theo Triệu Kim Ca lên trên thuyền của mình.

Thời điểm đi Triệu Kim Ca lòng tràn đầy đề phòng, Tưởng Chấn lại đã quên mất sự kiện kia từ lâu, ngược lại một lòng nghĩ đến muốn cho Triệu Kim Ca nếm thử đồ ăn đầu bếp nữ làm —— đầu bếp trên chủ thuyền sẽ không đặc biệt làm cơm cho Triệu Kim Ca, Triệu Kim Ca cứ mãi ăn dưa muối cũng không tốt.

Tưởng Chấn vừa lên thuyền liền phân phó đầu bếp nữ đi làm cơm, sau đó không bao lâu, đầu bếp nữ liền đem thức ăn đưa tới.

Mặc dù đã từ trên chủ thuyền cầm rất nhiều đồ gia vị và đồ ăn, nhưng trên thuyền đồ vật có thể ăn vốn cũng không nhiều, Triệu Kim Ca lại không ăn dầu mỡ, món có thể làm tự nhiên cũng cũng rất ít... Mà coi như như vậy, đầu bếp nữ vẫn có thể làm ra vài món ăn ngon.
Một mâm tôm sông luộc, một bát trứng luộc nước trà, một bát dưa muối mầm đậu xanh, còn có một đĩa rau trộn rong biển cùng một bát lớn canh trứng hoa.

"Phu nhân không thể ăn thức ăn mặn, không biết tôm có thể ăn được hay không, không thể thì ta lại đi đổi." đầu bếp nữ nói.

Triệu Kim Ca có thể ăn tôm. Y ngửi thấy vị thịt, ngửi thấy mùi dầu mỡ liền khó chịu, nhưng lại cảm thấy rất tôm thả lát gừng luộc này ăn ngon.

Đầu bếp nữ đặc biệt dùng tỏi điều chế một bát dấm chua, Triệu Kim Ca càng ngửi càng cảm thấy thích, lột tôm chấm dấm chua ăn, y ăn đến quả thực không dừng được.

"Ta trước đây cảm thấy ăn tôm có thể chấm nước tương đã rất ngon, không nghĩ tới chấm dấm chua ăn mùi vị càng ngon hơn." Triệu Kim Ca không nhịn được nói. Ở thôn Hà Tây, không ai đi bắt tôm sông đến ăn, nhưng những thứ đồ này, thời điểm bắt cá sẽ thường không cẩn thận vớt được.
Vật này bình thường mỗi lần sẽ có thể vớt được vài con, không ai sẽ đặc biệt đi luộc, mà tiểu con cũng rất thích tôm thịt, đương nhiên không thể lãng phí.

Người thôn Hà Tây nếu như mò được tôm, bình thường sẽ thả vào bát, thời điểm nấu nước múc chút nước sôi đổ vào ngâm một chút —— tôm sông không lớn, ngâm như thế cũng đã có thể ngâm chín.

Sau khi chín bọn nhỏ có thể lột ăn thịt, người trong nhà có nước tương, còn có thể đổ ra một chút nước tương để con sau khi lột tôm có thể chấm nước tương ăn.

Đối con mà nói, đây không phải mỹ vị bình thường. Triệu Kim Ca vẫn rất hoài niệm chuyện khi còn bé ăn tôm.

Khi đó ca ca vẫn còn, hai người bọn họ đẻ một chút cơm tẻ vào rổ lại đem rổ đặt vào trong sông, chờ tôm sông cá nhỏ tiến vào rổ ăn cơm, liền lập tức đem rổ nhấc lên... Bọn họ tổng có thể bắt được rất nhiều tôm sông, có thể ăn đến hài lòng.
Chỉ là sau đó ca ca qua đời, bất kể là hắn hay cha nương, cũng đều không có tâm tình đi làm những việc này.

Người thôn Hà Tây chỉ cần điều kiện gia đình không có trở ngại, vẫn sẽ mua chút nước tương về ăn, mà thứ dấm chua này, bình thường sẽ không ai đi mua.

Cũng chính là Tưởng Chấn trước đó kiếm được lời, mới cầm một ít dấm chua về nhà, nhưng vì Triệu Lưu thị không quá biết dùng nên Triệu Kim Ca cũng không ăn được nhiều dấm chua lắm.

Cho nên đến lúc nàyTriệu Kim Ca mới phát hiện nguyên lai dấm chua ăn ngon như vậy.

"Tôm này từ đâu mà có?" Tưởng Chấn hỏi, một mâm tôm sông đó cũng không dễ bắt.

"Trên thuyền có người rất giỏi bắt tôm, ta liền nhờ bọn họ đi bắt một chút." đầu bếp nữ ngay lập tức liền nói: "Lão gia nếu như thích, có thể để cho bọn họ bắt nhiều chút, chúng ta lúc này đậu bên bờ cỏ nước, sẽ có tôm."
"Vậy các ngươi hãy đi bắt nhiều chút đi." Tưởng Chấn nói.

"Không cần..." Triệu Kim Ca không quen để cho người khác đặc biệt vì mình làm đồ ăn lắm, vội vã từ chối.

"Không có chuyện gì, ngươi thích thì ăn nhiều chút." Tưởng Chấn vỗ vỗ vai Triệu Kim Ca, lại nói với đầu bếp nữ: "Phu nhân ta thích khẩu vị chua ngọt, lần sau ngươi cũng có thể làm cá chua ngọt gì đó."

Hắn và đầu bếp nữ nói vài điều rồi để nàng rời đi, lại bảo nhi tử nàng ở lại, lại nói với Triệu Kim Ca: "Nó tên Tiểu Nhược, sau này liền theo ngươi."

Đầu bếp nữ trước đây chính là ở trên thuyền làm cơm cho nhà chủ nhân, Tiểu Nhược cũng vẫn đi theo làm ít việc hầu hạ người, nó cũng giật mình, ngược lại rất dụng tâm mà hầu hạ Triệu Kim Ca, còn muốn gắp đồ ăn cho Triệu Kim Ca, sau đó lại bị Triệu Kim Ca vội vội vã vã mà cự tuyệt.
Bữa cơm này, bởi vì có người ở bên nhìn nên Triệu Kim Ca ăn có chút không được tự nhiên, nhưng trên tổng thể vẫn rất hài lòng, ít nhất một bàn đồ ăn này không thể nói y không thích.

Thậm chí, y ăn còn hơi nhiều, đặc biệt là tôm.

Kỳ thực y ăn một nửa liền không ăn nữa nhưng Tưởng Chấn còn ở nơi đó lột cho y ăn, sau đó y vừa mới hơi mất tập trung liền ăn nhiều, làm hại Tưởng Chấn không có ăn.

Triệu Kim Ca có chút ngượng ngùng, Tưởng Chấn ngược lại rất hài lòng. Triệu Kim Ca sáng sớm hôm nay sau khi thức dậy lại nôn khan, sợ rằng vẫn không thể thấy dầu mỡ, nhưng ăn được cá tôm mà nói vậy không ăn đồ dầu mỡ cũng không sao.

Tưởng Chấn còn có rất nhiều chuyện muốn làm, bồi Triệu Kim Ca cơm nước xong liền rời đi, chỉ để lại Triệu Kim Ca cùng Tiểu Nhược.
Tiểu Nhược tuổi không lớn lắm, Triệu Kim Ca coi nó như con, hai người ngược lại không bao lâu đã liền có thể trò chuyện vui vẻ.

Sau đó, Triệu Kim Ca liền hỏi tới sự tình bên trong trại hải tặc.

"Lão gia rất lợi hại, hắn mang người xông lên núi, một đao xuống liền gϊếŧ chết được mấy tên hải tặc, một đấm xuống liền đánh chết mấy tên hải tặc, còn một cước đạp chết mấy tên hải tặc..." Tiểu Nhược nhát gan, nó và nương lúc đó kỳ thực trốn ở bên trong phòng chứa củi căn bản không dám đi ra ngoài, cho nên những việc nó tất cả đều do nó sau khi nghe người ta nói mà bịa chuyện.

Triệu Kim Ca cũng biết điểm này, dù sao lời kia quá giả, nhưng y vẫn nghe rất cao hứng.

Chỉ là nghe chốc lát, Triệu Kim Ca liền cảm thấy mình... Tựa hồ có điểm quá hư hỏng.

Tưởng Chấn ở bên ngoài bận việc, y cũng không thể cứ như vậy ở mãi trong phòng, chỉ cùng tiểu tư nói chuyện không ra khỏi cửa đi?
Triệu Kim Ca suy nghĩ, bản thân tốt nhất vẫn nên đi ra ngoài giúp đỡ Tưởng Chấn.

Triệu Kim Ca đi ra ngoài, Tưởng Chấn cũng không ở trên thuyền, mà đi trên một chiếc thuyền khác.

"Làm sao vậy?" Triệu Kim Ca hỏi Vương Hải Sinh.

"Trên chiếc thuyền kia có chút ký hiệu, lão đại muốn làm sạch chúng nó." Vương Hải Sinh nói.

Từ chỗ hải tặc giành được thuyền cùng hàng hóa, đều cũng có chủ cũ nên mặt trên còn có ký hiệu.

Tuy rằng chủ cũ cơ bản đều bị đám hải tặc gϊếŧ, nhưng người nhà của bọn họ vẫn còn, không khéo liền sẽ rước lấy phiền phức.

Tưởng Chấn kỳ thực không nghĩ tới điểm này, vẫn do Trịnh Dật nhắc nhở lại phái người giúp hắn kiểm tra, hắn mới đem những chỗ không thoả đáng đều tìm được, định tìm người chỉnh đốn và sửa lại một chút.

Không có Tưởng Chấn, Triệu Kim Ca nhất thời có chút mất mát, dạ dày cũng không thư thái lắm.
Nhưng đúng vào lúc này, y thấy được Liễu Thiên Thiên cùng Triệu Linh Hi.

Vừa nhìn thấy hai người này, Triệu Kim Ca lúc này ý chí chiến đấu sục sôi lên.

Y dù như thế nào, cũng không muốn yếu thế ở trước mặt hai người này, nôn khan cái gì khẳng định không được... Nghĩ như vậy, Triệu Kim Ca cũng liền không buồn nôn nữa.

Triệu Kim Ca bề ngoài dù yên tĩnh thế nào đi nữa, trong lòng y kỳ thực rất sợ hãi, dù sao y cảm thấy bản thân cùng hai người này so sánh, bộ dáng thật quá xấu...

Chỉ là y tự ti người khác lại không thấy được.

Liễu Thiên Thiên cùng Triệu Linh Hi chỉ cảm thấy bộ dáng Triệu Kim Ca cau mày trợn mắt thoạt nhìn rất hung ác, đều làm cho bọn họ không dám tiến lên nói chuyện.

Thế nhưng... Ngày hôm nay bị bức ép làm việc cả ngày, không làm xong sẽ không có cơm ăn, bọn họ thực sự không chịu nổi...
Chỉ sợ bọn họ làm việc thoải mái nhất, bọn họ cũng không muốn làm nữa.

Kỳ thực, trong lòng bọn họ cũng động tâm tư khác, tỷ như thay người thông đồng, nhưng Tưởng Chấn từng hạ xuống tử lệnh cho thủ hạ, nói là ai đụng vào nữ nhi song nhi trên thuyền này, thì không cho theo hắn nữa.

Kể từ đó, những thủ hạ của Tưởng Chấn nơi nào còn dám động tâm với những người này? Bọn họ đương nhiên là một người đều thông đồng không được.

Những người được cứu ra giống như bọn họ, bọn họ ngược lại thông đồng được, mà những người kia, câu được cũng vô dụng thôi!

Hai người này thực sự muốn làm việc cũng làm không nổi, trước đó ở bên ngoài õng ẹo làm dáng Tưởng Chấn cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái...

Cắn răng một cái, bọn họ liền dứt khoát tìm đến Triệu Kim Ca.
"Phu nhân, ngươi liền lưu lại chúng ta đi, để chúng ta hầu hạ ngươi."

"Chúng ta thân thể không sạch sẽ, lưu lại dù thế nào cũng không thể lướt qua ngươi đi, chúng ta cũng sẽ nghe lời ngươi, sau này ngươi bảo chúng ta làm gì, chúng ta liền làm đó."

"Chúng ta đảm bảo có thể nhìn kỹ lão gia, để cho hắn không bị hồ mị tử bên ngoài câu đi."

...

Hai người này lộ ra bộ dáng tội nghiệp cầu khẩn Triệu Kim Ca.

Bọn họ cảm thấy, Triệu Kim Ca nhất định sẽ đồng ý... Dù sao bọn họ đã nghe ngóng, Triệu Kim Ca kỳ thực tính khí không xấu.

Hai người bọn họ đều đã từng bị hải tặc bắt đi, cho dù làm tiểu thiếp cũng không được sủng ái lắm, Triệu Kim Ca lưu bọn họ lại tuyệt đối là một ý kiến hay, bọn họ thậm chí còn có thể giúp Triệu Kim Ca đối phó người muốn leo lên khác.

Nếu như sau này Tưởng Chấn coi trọng người xinh đẹp khác, Triệu Kim Ca nói không chừng còn muốn ăn dấm đó! Có bọn họ lại không giống như vậy, bọn họ sẽ giúp Triệu Kim Ca đem người mới đuổi đi a!
Hai người định liệu trước, Triệu Kim Ca lại có điểm ngốc.

Hắn ban đầu nghe không hiểu ý của hai người còn tưởng bọn họ thật muốn đến hầu hạ mình, sau đó mới nghe rõ, sau đó liền không khỏi phẫn nộ vạn phần.

Hai người này đều muốn theo Tưởng Chấn!

Nghĩ đến Tưởng Chấn có thể sẽ tốt với hai người này, cũng sẽ hôn nhẹ sờ sờ hai người này, Triệu Kim Ca liền cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Y nguyên bản tính khí không tệ, hơn nữa tự ti, cho dù thật gặp phải tình huống này, phỏng chừng cũng chỉ tức giận trong lòng, sau đó yên lặng rời đi, nhưng lúc này...

Nhìn hai người này, Triệu Kim Ca đột nhiên nói: "Cút!"

Liễu Thiên Thiên cùng Triệu Linh Hi đều sửng sốt, bản thân Triệu Kim Ca cũng không nghĩ tới mình sẽ đuổi người như vậy.

Bất quá, lời đã nói ra... Triệu Kim Ca cắn răng một cái, lại nói: "Các ngươi đừng nghĩ đánh chủ ý lên Tưởng Chấn, muốn thì tìm người khác đi!"
Vóc người cao to của Triệu Kim Ca vốn đã rất có lực áp bách, mi tâm y lại có vết sẹo nhìn càng thêm doạ người, Liễu Thiên Thiên cùng Triệu Linh Hi cùng nhau lui một bước.

"Làm sao vậy?" Tưởng Chấn từ bên ngoài trở về, liền phát hiện động tĩnh của nơi này.

Triệu Kim Ca im lặng không nói, y tuyệt sẽ không nói cho Tưởng Chấn, hai người này nghĩ muốn đi theo hắn!

Hai người đó lúc này, nhưng lại muốn nói còn xấu hổ mà nhìn Tưởng Chấn, còn lộ ra biểu tình oan ức, nhìn, giống như Triệu Kim Ca khi dễ bọn họ vậy.

"Gia..." Liễu Thiên Thiên thậm chí còn nặn ra nước mắt.

Tưởng Chấn nhìn thấy bộ dáng này của bọn họ, cũng không đồng tình trái lại bất mãn lên.

Hắn hiểu rõ Triệu Kim Ca vô cùng, người này miệng vụng không biết nói chuyện, càng không thể động thủ với người khác, hai người này làm ra cái bộ dáng này tới làm cái gì hả? Đây là... Muốn hãm hại Triệu Kim Ca đi?
"Đem hai người bọn họ đưa đến trên thuyền khác đi." Tưởng Chấn lười ứng phó hai người này, nói thẳng.

Liễu Thiên Thiên cùng Triệu Linh Hi đều ngây ngẩn cả người.

"Tưởng huynh đệ, ngươi cũng quá không thương hương tiếc ngọc." Thương nhân béo La Thiên Tứ da thịt đều bị đói đến phải lổng từ phía sau Tưởng Chấn đi tới, cười hì hì nói với Tưởng Chấn: "Ngươi nếu không muốn bọn họ, không bằng liền tặng cho ta đi."

"Bọn họ nếu như nguyện ý theo ngươi, đương nhiên không thành vấn đề, bất quá, phí cơm của bọn họ ngươi tới trả." Tưởng Chấn nói, hắn đã nghe nói, hai người này đều không chịu làm việc...

"Được, chuyện này không thành vấn đề." La Thiên Tứ lập tức nói: "Bất quá phải đợi đến kinh thành, ta mới có thể trả thù lao."

Tưởng Chấn đồng ý, La Thiên Tứ này vừa nhìn liền biết quen sống trong nhung lụa không thiếu tiền, mà hắn có thể ở trong ổ hải tặc sống sót, càng chứng minh hắn rất có bản lĩnh. Phải biết, đám hải tặc sau khi đoạt thuyền, chắc chắn sẽ trước hết đem người có tiền trên thuyền gϊếŧ chết nhưng người này lại còn sống.
La Thiên Tứ được Tưởng Chấn đồng ý, lập tức nhìn về phía Liễu Thiên Thiên cùng Triệu Linh Hi, mà hai người này không chút do dự mà đồng ý.

Tuy rằng La Thiên Tứ bàn luận ngoại hình không sánh được với Tưởng Chấn, nhưng Tưởng Chấn mắt thấy đã không thể trông cậy vào, bọn họ chỉ có thể lùi lại mà cầu người khác.

La Thiên Tứ biết được của tiểu tâm tư bọn họ, nhưng cũng không thèm để ý, dù sao hắn chỉ muốn dọc theo đường đi có hai người sai khiến, chờ đến kinh thành, tùy tiện cho chút tiền đuổi đi thì được rồi.

"Tưởng huynh đệ, ta đây đem người thu, phu nhân ngươi nhất định sẽ rất cao hứng." La Thiên Tứ lại nói, hắn nghe nói phu nhân Tưởng Chấn đã tới, nhưng chưa từng thấy người.

"Ân, hắn sẽ thật cao hứng." Tưởng Chấn nhìn về phía Triệu Kim Ca cách đó không xa, sau đó liền thấy Triệu Kim Ca vội vã thu liễm nụ cười trên mặt.
La Thiên Tứ lúc này mới chú ý tới Triệu Kim Ca, cũng lúc này, mới chú ý tới vết tích trên mi tâm Triệu Kim Ca.

Nhìn lầm a! Cư nhiên là song nhi! Thời điểm La Thiên Tứ mang theo hai mỹ nhân đi, có chút ngất ngất ngây ngây.

Tưởng Chấn này yêu thích cũng thật khác với tất cả mọi người...

Triệu Kim Ca lúc này, trái lại cao hứng không thôi, cả người đều tràn đầy ý mừng.

Tưởng Chấn chỉ cần một mình y, thật quá tốt rồi!

Cũng không biết có phải hay không bởi vì tâm tình tốt, trong mấy ngày kế tiếp, Triệu Kim Ca hoàn toàn không nôn khan, chỉ không ngửi được dầu mỡ, không chịu nổi thịt.

Bất quá, bởi vì đầu bếp nữ căn bản không làm những mốn đó cho y nên y cơ bản không có cơ hội nhìn thấy những thứ đồ đó, cũng không có cơ hội nôn khan.

Đồng thời y cũng phát hiện, chỉ cần không ăn đồ dầu mỡ, không ăn thịt, ăn cái khác y đều không ngại, còn rất thích ăn cá tôm.
Mỗi ngày thay phiên ăn cá ăn tôm, còn đều là khẩu vị chua ngọt mình thích, Triệu Kim Ca khí sắc trở nên vô cùng tốt, mà vào lúc này, đội thuyền ở một cái phủ thành khá lớn dừng lại.

Trước, vì chuyện hải tặc, đội thuyền đã chừng mười ngày không có dừng thuyền bổ sung vật tư, lần này, Trịnh Dật liền quyết định ở đây dừng lâu hơn, bổ sung một chút vật tư, cũng để cho mọi người nghỉ ngơi thật tốt.

Từ khi lên đường, Triệu Kim Ca chưa từng dạo chơi, hiện tại rảnh rỗi, Tưởng Chấn liền dẫn y lên bờ đi dạo.

Chương 87: Cư nhiên mang thai

Bất kể là Tưởng Chấn hay Triệu Kim Ca, thời điểm từ bên trên thuyền đi xuống đứng ở trên đất, đều có loại cảm giác lơ mơ, chỉ cảm thấy mặt đất rất không bằng phẳng, thật giống như đang lắc lư.

Đây là di chứng nán lại lâu ở trên thuyền.
Nơi này bến thuyền rất lớn, nhưng cũng không lớn hơn bến thuyền ở huyện Hà Thành bao nhiêu, ngược lại phòng ốc nơi này cơ hồ tất cả đều lớn hơn phòng ở huyện Hà Thành, nhìn cũng rất khác nhau.

Bất quá hai bên khác nhau lớn nhất, phỏng chừng vẫn là ngôn ngữ.

Mười dặm bất đồng âm trăm dặm bất đồng chữ, tiếng địa phương Giang Nam cùng tiếng địa phương phương Bắc khác nhau lớn vô cùng, ít nhất thời điểm khuân vác tới tiếp lời, Triệu Kim Ca liền một câu đều nghe không hiểu.

Mà Tưởng Chấn nghe hiểu, người nơi này nói có chút tương tự với tiếng phổ thông ở hiện đại, chỉ cần nhân gia nói chậm chút, hắn vẫn có thể nghe hiểu.

Nhìn Tưởng Chấn cùng người kia giao lưu, Triệu Kim Ca không khỏi lại có chút xoắn xuýt... y gần nhất thật vất vả đem khẩu quyết phép nhân gì gì đó thuộc rành, tính đồ càng lúc càng nhanh, cũng nhận thức một chút chữ, nhưng bây giờ... y tựa hồ lại muốn học nói chuyện...
Y thật sự là khắp nơi không sánh được Tưởng Chấn...

Triệu Kim Ca tâm tình có chút thấp, nhưng sau khi Tưởng Chấn nắm chặt tay y, y liền phấn chấn lên, nắm chặt cái tay kia lại.

Tưởng Chấn thời điểm nắm tay Triệu Kim Ca cũng đã chuẩn bị sẽ bị Triệu Kim Ca rút lại, không nghĩ tới Triệu Kim Ca cư nhiên không có làm như vậy...

Nếu Triệu Kim Ca không có từ chối của mình, Tưởng Chấn cũng quang minh chánh đại nắm tay Triệu Kim Ca.

Người thời đại này, đều phi thường khắc chế, ít nhất sẽ không ai ở trên đường cái tay trong tay, thế cho nên hai người bọn họ đưa tới rất nhiều người chú ý.

Triệu Kim Ca hậu tri hậu giác phát hiện điều này, lúc này mới vội vội vã vã mà buông tay Tưởng Chấn ra, đồng thời cảm thấy mình có hơi bị váng đầu —— y gần nhất cũng không biết là chuyện gì xảy ra, luôn muốn kề cận Tưởng Chấn.
"Kim Ca, nói cho ngươi chuyện." sau khi Tưởng Chấn mang theo Triệu Kim Ca đi dạo một vòng, đột nhiên nói.

Triệu Kim Ca không hiểu nhìn sang.

"Chờ chút ta muốn mua đồ ngươi một chút cũng không thể ngăn, như vậy sẽ khiến ta thật mất mặt, biết không?" Tưởng Chấn cười nhìn về phía Triệu Kim Ca.

Nương y cũng đã nói, đi bên ngoài phải cho nam nhân mặt mũi, bớt nói... Triệu Kim Ca ngoan ngoãn gật gật đầu.

"Ngươi có muốn ăn gì không?" Tưởng Chấn lại hỏi.

Triệu Kim Ca ngửi được mùi bánh bao thịt, theo bản năng mà tránh khỏi cửa tiệm bánh bao bên cạnh, sau đó mím môi một cái nói: "Ta muốn ăn ngọt." Y mấy ngày nay đặc biệt muốn ăn các loại đồ ngọt, bánh lúa mạch đường đỏ, bánh lúa mạch thật ngọt, bánh bột đậu... Tất cả đều muốn vô cùng.

Mà trên thuyền rất nhiều thứ đều không có, một chút đường còn lấy hết nấu ăn cho y, y rất muốn ăn nhưng cũng quá dằn vặt người... cho nên y cũng nhịn không nói với Tưởng Chấn.
Nghe Triệu Kim Ca nói muốn ăn đồ ngọt, Tưởng Chấn ngay lập tức liền mang y đến một tiệm bánh ngọt.

Này bánh ngọt điểm có gạo nếp làm một nắm, nhìn như cho vay nặng lãi, cũng có hạch đào bánh ngọt bánh đậu xanh cái gì, cũng không tinh xảo, mà nghe rất hương vị ngọt ngào.

Những thứ đồ này Tưởng Chấn Khi ở hiện đại ít nhiều gì đều hưởng qua, hắn lại không thích ăn ngọt, thấy được cũng không phản ứng, mà Triệu Kim Ca, những thứ đồ này bình thường lại cũng chưa từng ăn, nhìn chúng nó thèm ăn không thôi.

Tưởng Chấn nhìn thấy Triệu Kim Ca ở đó nuốt nước miếng, đột nhiên có chút đau lòng.

Trước hắn không có tiền, đều không để Triệu Kim Ca ăn qua vật gì tốt, cũng không biết Triệu Kim Ca nguyên lai thích ăn ngọt...

Thời điểm Tưởng Chấn không có tiền dùng tiền rất tiết kiệm, có tiền trái lại rất hào phóng, lập tức liền biểu thị nơi này hết thảy bánh ngọt, mỗi loại đều muốn một cân —— tiệm điểm tâm này tổng cộng có chín loại bánh ngọt, một cân cũng chỉ chín cân mà thôi.
Nói đến, nếu không phải lúc này không tủ lạnh để đồ sẽ hỏng, hắn thậm chí không ngại mua nhiều hơn nữa.

Triệu Kim Ca cảm thấy mua nhiều qua có chút muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ tới việc Tưởng Chấn nói qua phải cho Tưởng Chấn mặt mũi, đến cùng không mở miệng.

Bất quá, Tưởng Chấn nói như vậy kỳ thực chính là muốn mua đồ cho y đi?

Đem tất cả bánh ngọt xách ở trên tay, Triệu Kim Ca cao hứng liếc mắt nhìn Tưởng Chấn một cái.

Cắn răng, y lại thừa dịp người khác không chú ý, lấy đầu ngón tay ngoắc ngoắc đầu ngón tay Tưởng Chấn.

Tưởng Chấn nhất thời cảm thấy bánh ngọt này mua rất đáng giá.

Tưởng Chấn mấy ngày nay cùng Triệu Kim Ca ăn cơm nên đều không có ăn thịt, kỳ thực thật muốn mua nhiều chút thịt trở lại, nhưng nghĩ tới Triệu Kim Ca ăn không được, đến cùng vẫn nhịn.
Mà Triệu Kim Ca kéo lại Tưởng Chấn: "Chúng ta đi mua mấy con gà. Chỉ gà thôi, ta nghe mùi vị cũng không có chuyện gì."

Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca lúc trở về, mang theo rất nhiều đồ ăn, còn mang vài con gà sống.

Liễu Thiên Thiên cùng Triệu Linh Hi đều không muốn đi ra ngoài, nằm úp sấp ở đầu thuyền nhìn thấy Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca trở về, liền nhìn thấy Triệu Kim Ca trong tay mang theo bánh ngọt, cũng không khỏi có chút đố kị.

"Nếu như cha nương ta không bán ta, nói không chừng ta cũng có thể gả cho nam nhân như thế." Liễu Thiên Thiên không nhịn được nói.

"Ai nói không phải đâu." Triệu Linh Hi cũng thở dài, nhà y là làm ăn, cũng coi như có ít tiền, y trước đây còn cùng tiểu ca ca cửa tiệm đối diện xem mắt... Nhưng cha nương y một lòng muốn đem y gả cho người đọc sách, cuối cùng thậm chí không tiếc làm cho y làm vợ kế cho một cử nhân chừng bốn mươi tuổi.
Nếu như y gả cho người mình thích kia, căn bản cũng không cần xa xứ gặp phải tai họa bất ngờ, y và người kia từ nhỏ tình cảm, người kia hẳn cũng sẽ đối với y rất tốt.

Triệu Linh Hi không khỏi có chút phiền muộn.

Đố kị Triệu Kim Ca, đương nhiên không chỉ hai người bọn họ, trước đó nữ nhân, song nhi thân phận cao, tính tình mãnh liệt hoặc bị hải tặc gϊếŧ hoặc sẽ tự sát, những người khác... Bọn họ không cảm thấy mình tốt hơn Triệu Kim Ca bao nhiêu, tự nhiên cũng không dám thật đến tranh đoạt.

Triệu Kim Ca vẫn luôn yêu thích đem thứ tốt lưu lại cuối cùng mới ăn, hoặc để đó từ từ ăn, mà lần này, y chẳng biết vì sao có chút không quản được miệng mình.

Sau khi mua bánh ngọt, trên đường y liền ăn hơn một cân, sau khi về trên thuyền, y càng thêm không nhịn được ăn một khối lại ăn một khối, không bao lâu, bánh ngọt cư nhiên ít đi một phần ba.
Đây là... Có tiền, liền không nhịn được muốn tốn tiền bậy bạ?

Triệu Kim Ca cảm thấy mình ăn thực sự có chút nhiều, rất không tiện, Tưởng Chấn trái lại không cảm thấy gì.

Triệu Kim Ca trước đây chưa từng ăn ngon, hiện tại cuối cùng cũng coi như có thể ăn ngon hơn, ăn nhiều chút cũng bình thường, chính là thức ăn ngọt như bánh ngọt, ăn nhiều đến cùng cũng không tốt.

"Kim Ca, lâu lâu một lần còn được nhưng ngươi cũng đừng ăn mỗi ngày, bằng không mập lên thì làm sao bây giờ?" Tưởng Chấn sờ sờ bụng Triệu Kim Ca. Mập chút thì thôi nhưng ăn ngọt nhiều còn dễ bị bệnh tiểu đường...

Ở hiện đại bị bệnh tiểu đường tốt xấu có thể uống thuốc, nhưng ở cổ đại thì không ổn.

Triệu Kim Ca nghe thấy Tưởng Chấn nói, trong lòng cũng quýnh lên.

Đúng vậy, y làm sao liền quên mất chuyện mình sẽ mập đây? Nếu như y mập, Tưởng Chấn nói không chừng liền không thích y nữa!
Triệu Kim Ca biết đến Tưởng Chấn hẳn là rất yêu thích trên người mình bắp thịt, muốn không phải cũng sẽ không tổng đến mò của mình, mà như vậy ưu thế hắn đương nhiên phải giữ vững trụ, bằng không...

Tưởng Chấn nếu như không còn hứng thú với y thì làm sao bây giờ?

"Ngày mai ta và các ngươi cùng đi huấn luyện." Triệu Kim Ca nói.

Tưởng Chấn gật gật đầu, nếu như Triệu Kim Ca kiên trì rèn luyện mà nói, như vậy thì tính ăn nhiều hơn cũng sẽ không sao.

Hai người nói như vậy, Tiểu Nhược liền đem thức bưng tới ăn cho bọn họ, bên trong chỉ có một con gà.

Lúc này gà cũng không đầy mỡ, Tưởng Chấn ăn gà mặc dù có ảnh hưởng tới Triệu Kim Ca nhưng ảnh hưởng cũng không lớn, thậm chí, Triệu Kim Ca còn có thể ăn một chút ức gà.

Bất quá y gần nhất khẩu vị nặng, chỉ ăn ức gà cảm thấy không ngon, cứ phải ức gà chấm vào trong nước cảu cá chua ngọt, mới có thể ăn ngon được.
Bất tri bất giác, Triệu Kim Ca liền ăn nhiều...

Y ngày mai nhất định phải dậy sớm một chút rèn luyện!

Không, tối hôm nay y liền phải luyện một chút, hít đất gì đó, không phải có thể luyện cho bụng nhỏ sao?

Buổi tối trước khi ngủ, Triệu Kim Ca nói bản thân muốn làm hít đất.

Tưởng Chấn rất tán thành: "Được, ta ngồi ở trên chân ngươi giúp ngươi đè lại, ngươi tới làm, chúng ta năm mươi năm mươi mà làm, trước tiên làm hai trăm cái."

Triệu Kim Ca trước đó một lần làm một trăm cái rất dễ dàng, bất quá gần nhất thân thể y không quá thoải mái lại có đoạn thời gian không rèn luyện, tốt nhất không cần lập tức làm quá kịch liệt.

Nói, Tưởng Chấn tiện tay sờ soạng cái đùi tinh tráng của Triệu Kim Ca một cái, lại sờ bộ vị giữa hai chân Triệu Kim Ca.

Triệu Kim Ca: "..."

Triệu Kim Ca đã thành thói quen bị Tưởng Chấn thỉnh thoảng mà quấy rầy mình một phen, rất nhanh liền phục hồi tinh thần, sau đó bắt đầu nhanh chống hít đất.
Triệu Kim Ca làm cực kỳ nhanh, ván giường phát ra từng trận tiếng vang, Vương Hải Sinh cùng huynh đệ Hạ gia trụ ở sát vách bọn họ đều có chút nằm không yên.

Động tĩnh này... Lão đại thật kịch liệt a!

"Ta có chút nhớ lão bà của ta... Các ngươi nói lần sau ta có nên mang hắn tới hay không?" Vương Hải Sinh không nhịn được nuốt ngụm nước miếng.

Hà Xuân Sinh không nói lời nào, Vương Hải Sinh tốt xấu có lão bà còn hắn ngay cả lão bà đều không có!

"Những nữ nhân và song nhi sắp trở về đó lớn lên thật đẹp a, chính là lão đại không cho chạm..." Hà Hạ Sinh nói, hắn từ lúc nhìn thấy Liễu Thiên Thiên, liền bị mê hoặc, nhưng đáng tiếc Tưởng Chấn không cho bọn họ chạm vào.

Hắn cuối cùng lại trơ mắt mà nhìn Liễu Thiên Thiên theo tên béo...

Kỳ thực, bị mê hoặc đâu chỉ Hà Hạ Sinh, chính là Hà Xuân Sinh và Vương Hải Sinh cũng không nhịn được động lòng.
"Ta nếu như đi tìm nữ nhân song nhi khác, lão bà ta khẳng định không cao hứng, các ngươi chớ nhìn hắn cả ngày im lìm không lên tiếng, ta cùng người khác nói nhiều mấy câu, hắn đều sẽ không cao hứng." Vương Hải Sinh nói: "Hắn trước đây lớn lên cũng rất đẹp, lần này có tiền, ta mua cho hắn chút son, hắn hảo hảo sửa soạn một chút, khẳng định liền trở nên đẹp."

Nghe thấy Vương Hải Sinh nói như vậy, Hà Xuân Sinh liếc mắt nhìn hắn, cũng không nhớ những nữ nhân song nhi kia nữa.

Hắn vẫn là trở về cưới người mình thích tốt hơn.

Ba người bọn họ đang nói chuyện, ngay lúc đó động tĩnh quy luật ở sát vách truyền đến đột nhiên im bặt.

"Nhanh như vậy?" Vương Hải Sinh không nhịn được nói, thời gian có chút ngắn...

Hà Xuân Sinh trừng Vương Hải Sinh một cái, người này lại dám xoi mói lão đại bọn họ, đây là không muốn sống nữa?
Bất quá, hình như có chút nhanh nha...

Chính hắn dùng tay cũng lâu hơn một chút đó...

Đám người Hà Xuân Sinh chính đang suy nghĩ năng lực của Tưởng Chấn ở phương diện nào đó, Tưởng Chấn lúc này lại lo lắng nhìn Triệu Kim Ca.

Triệu Kim Ca đang hít đất, đột nhiên liền cuộn người lại, nói là bụng vô cùng đau.

"Kim Ca, ngươi không sao chứ?" Tưởng Chấn lo lắng hỏi.

Triệu Kim Ca trong lúc nhất thời nói không ra lời, thấy bộ dáng y như vậy, Tưởng Chấn lập tức bật dậy sau đó liền đi gõ vang cửa phòng đám người Vương Hải Sinh.

"Vương Hải Sinh, mau dậy!"

"Lão đại?" Vương Hải Sinh bò dậy, không hiểu nhìn Tưởng Chấn, đây là thế nào?

"Kim Ca đột nhiên đau bụng, ngươi và Hà Xuân Sinh ở bên này nhìn hắn chút, ta đến chủ thuyền tìm đại phu." Tưởng Chấn nói.

Nguyên lai là đau bụng mới đột nhiên ngừng sao? Bây giờ là mùa hè, không cần mặc quần áo gì nhiều, Vương Hải Sinh cùng Hà Xuân Sinh rất nhanh liền bò dậy, sau đó đến khoang cư trú của Tưởng Chấn.
Triệu Kim Ca nằm ở trên thuyền, đầu đầy mồ hôi, sắc mặt có chút hồng, ngượng ngùng ôm bụng... Bọn họ đồng thời dời tầm mắt.

"Ta không sao, vừa nãy phỏng chừng chính là có chút chuột rút." Triệu Kim Ca lúc này cũng đã bớt rồi. Bụng y vừa nãy đột nhiên quặn đau, nhưng bây giờ đã hết, một chút chuyện cũng không có.

"Hay là đi tìm đại phu tới xem một chút tốt hơn." Tưởng Chấn nói, chuột rút hẳn sẽ không ở trên bụng đi?

"Ta thật không có chuyện gì." Triệu Kim Ca ngồi dậy, y chỉ đột nhiên đau một chút, căn bản cũng không cần phải vào đêm khuya mà còn đi tìm đại phu.

Trước đây ở nông thôn làm việc, có chút nhứt đầu nóng sốt gì đó, lúc nào mời qua đại phu?

Triệu Kim Ca kiên trì, y lúc này cũng đã ngồi dậy, nhìn xác thực không có chuyện gì, Tưởng Chấn cũng không có ép y đi xem đại phu, chỉ nghĩ là y ăn nhiều lại vận động mạnh, cuối cùng dạ dày không chịu được, hoặc là tác động mạnh đến ruột thừa mới đau như vậy.
Bất quá, mặc dù không có bức Triệu Kim Ca đi xem đại phu, Tưởng Chấn lại cũng không dám để Triệu Kim Ca làm vận động nữa, rất sớm mà liền mang y đi ngủ.

Kết quả vừa mới ổn, liền xảy ra vấn đề rồi.

Hôm sau vừa rạng sáng, Triệu Kim Ca mới vừa rời giường, cư nhiên liền nôn ra.

Trước đó mỗi lần y nôn cũng chỉ nôn khan, nôn mấy lần liền thôi, lần này lại nôn thật sự, không chỉ nôn hết đồ vật ăn đêm qua cuối cùng ngay cả mật đắng đều nôn luôn.

Y hiển nhiên phi thường khó chịu, nước mắt giàn giụa, thoạt nhìn chật vật cực kỳ.

Tưởng Chấn bị hoảng sợ, quay người liền chạy ra ngoài đi, tìm đại phu đi.

Hồ đại phu mấy ngày nay, xoắn xuýt đến ngay cả râu mép của mình cũng sắp nhổ xuống.

Ông làm nghề y mấy chục năm, tự nhận y thuật không sai, không nghĩ tới trước đó mấy ngày lại bị một thô hán ở nông thôn vượt mặt.
Những người bị thương trong lúc chiến đấu với hải tặc, lúc đó liền không chết, sau đó bởi vì phát sốt mới lục tục chết một ít, mà trong đó... người ông trị liệu cư nhiên chết nhiều hơn so với Tưởng Chấn trị liệu!

Hồ đại phu đã tận tâm chăm sóc những người bị thương kia, lại đến một kết quả như thế, dù sao cũng hơi không tiếp thụ được.

Tại sao lại như vậy? Người bị ông phán sẽ chết, Tưởng Chấn cư nhiên cứu sống mười người... Mười người kia hiện tại thân thể cường tráng, còn rõ ràng sẽ không chết nữa.

Tưởng Chấn cái thô hán này, lẽ nào thật sự còn lợi hại hơn ông?

Hồ đại phu nghĩ đến mình mấy ngày nay bị nghi ngờ cùng Tưởng Chấn được truy phủng, liền tức giận không thôi, lại có chút mất mát cùng lúng túng.

Ông cũng không phải người nhân tâm nhân đức phổ độ tế thế, bình thường cũng có chút tiểu tâm tư, nhưng sau khi thu tiền vẫn sẽ luôn tận tâm tận lực mà đi cứu người, kết quả ngược lại hảo, cuối cùng lại so không bằng tên Tưởng Chấn kia!
Tên Tưởng Chấn đó căn bản không hiểu y thuật, bất quá dùng cái thủ đoạn nhỏ, làm sao lại đột nhiên được người tôn kính cơ chứ?

Hồ đại phu lái kéo râu mép của mình một phen, sau đó không thể không thừa nhận, biện pháp Tưởng Chấn thật rất hữu dùng.

Trịnh đại thiếu bảo ông phối hợp Tưởng Chấn nghiên cứu biện pháp này một chút, sau khi thành công sẽ cho tiền thưởng, cố tình... ông không chịu được mất mặt đi tìm Tưởng Chấn.

Sáng dậy, Hồ đại phu trước hết thở dài một hơi, kết quả cơn giận này của ông mới vừa than thở xong, cửa phòng liền bị gõ vang, còn từ ngoài cửa truyền đến âm thanh Tưởng Chấn: "Hồ đại phu! Hồ đại phu!"

Hồ đại phu giật mình đứng lên, tiến lên một bước mở cửa phòng, sau đó che giấu đi nội tâm kích động của mình hỏi: "Có việc?" Tưởng Chấn tìm ông, có chuyện gì?
Không quản, nói chung ông đây đã có thể cùng Tưởng Chấn có tiếp xúc!

"Hồ đại phu, vợ ta nôn đến thật lợi hại, ngươi đến xem cho hắn đi." Tưởng Chấn kéo Hồ đại phu, xoay người rời đi.

Triệu Kim Ca nôn chốc lát, liền thấy Tưởng Chấn rời đi, nhất thời có chút ngơ ngác.

Bởi vì mùi khó ngửi, cho nên Tưởng Chấn chạy?

Tuy rằng cảm thấy việc này có thể thông cảm được, nhưng Triệu Kim Ca vẫn còn có chút thương tâm, sau đó cũng không biết là chuyện gì xảy ra, y lại càng nôn càng lợi hại.

Sau khi nôn xong, Triệu Kim Ca cả người có cảm giác mệt lả, trước đó y còn muốn đi rèn luyện, hiện tại lại hơi động đều không động đậy được nữa.

Bộ dáng này của mình, cũng quá vô dụng... Triệu Kim Ca lấy khăn chà xát mặt, muốn đem thứ nhơ bẩn trong thùng mình nôn ra đổ đi, kết quả liếc mắt nhìn một cái lại không nhịn được liền nôn khan một trận.
Đúng lúc này, Tưởng Chấn rốt cục mang theo Hồ đại phu tới.

Hồ đại phu lúc này một đôi chân không ngừng được mà có chút run —— Tưởng Chấn cái tên này chê ông đi chậm rãi, cư nhiên vác ông, sau đó theo tấm gỗ nhỏ từ chủ thuyền chạy tới trên thuyền nhỏ này!

Tuy rằng những thuyền viên cả ngày ở trên tấm gỗ nhỏ nhắn liên kết giữa hai chiếc thuyền đi tới đi lui cũng đã quen rồi, nhưng Hồ đại phu bình thường đều không lớn dám đi, lại bị người vác đi, thì càng làm cho ông sợ hãi.

Tưởng Chấn đáng chết này!

Hồ đại phu sau khi bị thả xuống, một hồi lâu đều chưa hoàn hồn lại, Tưởng Chấn cũng đã lần thứ hai thúc dục: "Hồ đại phu, ngươi nhanh xem cho Triệu Kim Ca."

"Được rồi được rồi, không phải là nôn thôi sao? Có thể có chuyện gì? Nhất định là ăn hỏng bụng." Hồ đại phu nói, thuyền viên ở trên thuyền thường xuyên uống nước lã, ăn cũng qua loa, bị nôn hết sức bình thường.
"Không phải, Kim Ca đã nôn một đoạn thời gian, ngày hôm nay thì ngay cả mật đều nôn ra rồi!" Tưởng Chấn rất lo lắng, ăn hỏng bụng không đến mức vậy... vấn đề tâm lý, theo lý cũng sẽ không nôn lợi hại như vậy a!

Nghiêm trọng như thế? Hồ đại phu cũng có chút lo lắng, duỗi tay nắm lấy cổ tay Triệu Kim Ca.

"Hắn gần nhất ngoại trừ nôn, còn có bệnh trạng gì?" Hồ đại phu biểu tình đột nhiên trở nên hơi kỳ quái.

"Hắn gần nhất không thể ăn dầu mỡ... Đúng rồi, hắn ngày hôm qua một hơi ăn xong mấy cân bánh ngọt, chắc không phải bởi vì nguyên nhân này chứ?" Tưởng Chấn lại hỏi.

Hồ đại phu biểu tình càng cổ quái.

"Làm sao vậy?" Tưởng Chấn lo lắng, Triệu Kim Ca cũng biến thành đặc biệt căng thẳng —— y sẽ không bị phải bệnh gì đi?

"Có thai chừng hai tháng, sẽ nôn cũng là phản ứng bình thường." Hồ đại phu nói, liền bỏ thêm một câu: "Yên tâm, hắn tráng tựa như con trâu, không hề có một chút vấn đề gì."
Dựng phu khỏe mạnh như thế, rất hiếm thấy.

Chương 88: Đến kinh thành

Mang thai? !

Triệu Kim Ca vừa mừng vừa sợ, y nguyên lai không phải sinh bệnh, mà mang thai?

Vì mười hai mười ba tuổi liền theo Triệu Phú Quý đi làm làm việc , Triệu Kim Ca vẫn luôn không tiếp xúc nữ nhân song nhi trong thôn nhiều lắm, Triệu Lưu thị cũng không nói cho y những việc này, cho nên y trước khi kết hôn căn bản không biết người khác mang thai sẽ có bộ dạng gì.

Sau khi y kết hôn, Triệu Lưu thị ngược lại cũng nói qua chuyện mang thai, nhưng cũng không nói tường tận, càng không nói bệnh trạng mang thai, chỉ nói chờ y có con sẽ hầm gà cho y ăn, y cũng hoàn toàn không nghĩ tới vụ này... Đương nhiên, nguyên nhân càng quan trọng hơn là y vẫn cảm thấy mình sợ sẽ không dễ có con như vậy.

Không phải đều nói y không dễ sinh sao?
Kết quả, hiện tại y mang thai? Còn đã hai tháng?

Thật giống mang thai là sẽ nôn... Cho nên y căn bản liền không phải là bị cảnh tượng huyết tinh hù đến mới nôn đi?

Triệu Kim Ca trong lúc nhất thời thanh tĩnh lại, đồng thời cao hứng không thôi.

Tưởng Chấn lúc này lại có chút ngơ ngác.

Chuyện này... Làm sao liền mang thai?

Tuy rằng đã sớm biết song nhi sẽ mang thai có thể sinh con, còn từng dùng chuyện sinh con đùa giỡn Triệu Kim Ca, nhưng ước chừng do Triệu Kim Ca thực sự không khác biệt gì với nam nhân nên Tưởng Chấn trước giờ chưa bao giờ nghĩ sâu tới việc Triệu Kim Ca sẽ mang thai.

Sau khi cùng Triệu Kim Ca rời huyện Hà Thành, hắn càng triệt để quên mất chuyện này.

Trước đó Triệu Kim Ca nhìn thấy dầu mỡ ngửi thấy vị thịt liền muốn nôn, hắn vẫn cho rằng bởi vì tâm lý, kết quả... Kỳ thật do mang thai?
Triệu Kim Ca trong bụng có con, đứa nhỏ này sau khi ra đời sẽ gọi mình ba ba...

Hắn sắp có con...

Triệu Kim Ca mang thai hắn phải làm gì?

Con phải quản thế nào?

Triệu Kim Ca nhìn hoàn toàn như nam nhân, con phải làm sao sinh ra?

Mang thai liền phải ăn gì uống gì chú ý gì?

Triệu Kim Ca không có sữa đứa nhỏ này sau khi sinh ra liền phải ăn cái gì? (Bao: anh thật lo xa...)

...

Tưởng Chấn trong lòng trong nháy mắt chợt lóe vô số ý nghĩ, cả người đều ngốc trệ.

Hắn hiểu không ít tri thức, nhưng đối với việc mang thai này, thì thật một chữ cũng không biết, cũng chỉ thỉnh thoảng nghe chiến hữu nhắc tới vài câu mà thôi.

Tỷ như mang thai liền phải ăn tốt chút bồi bổ, lại tỷ như mang thai không thể ăn quá tốt miễn cho con quá lớn.

Cho nên... Hắn rốt cuộc nên bồi bổ cho Triệu Kim Ca hay không?

Tưởng Chấn đứng ở nơi đó, cả người sững sờ.
Hồ đại phu nguyên bản đối với Tưởng Chấn, phải nói tràn ngập oán hận, nhưng lúc này, ông lại đột nhiên không khỏi cao hứng, đắc ý.

Những người cảm thấy được Tưởng Chấn y thuật tốt hơn ông đều tới xem một chút a! Tới xem một chút cái bộ dáng này của tên này!

Hắn căn bản không hiểu y thuật, vợ của mình mang thai cũng không biết!

Hồ đại phu phát hiện mình đến cùng vẫn lợi hại hơn so với Tưởng Chấn, tâm tình nhất thời trở nên cực kỳ khoan khoái, nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy không đúng.

"Ngươi ngươi... tức phụ ngươi mang thai đều hai tháng, trước đó hắn là mang theo con đánh thổ phỉ?" Hồ đại phu nhìn Tưởng Chấn cả kinh nói.

Tưởng Chấn vẫn không có phản ứng, ngơ ngác như trước.

Triệu Kim Ca ngược lại đã phục hồi tinh thần lại, sau đó nhìn về phía Hồ đại phu: "Ta mang thai đã hơn hai tháng? Nhưng ta trước khi lên thuyền đã tìm người xem qua không có mang thai, sau khi lên thuyền, ngươi cũng xem qua cho ta, cũng không nói ta mang thai."
Đội thuyền này từ rời đi huyện Hà Thành cho tới bây giờ, cũng chỉ qua một tháng mà thôi, y mang thai đã hai tháng, làm sao trước đó không ai nói cho y biết?

"Tháng ít, bắt mạch nơi nào ra được?" Hồ đại phu ngay lập tức liền nói, sở trường của ông cũng không phải bên sinh đẻ, mới có một tháng trước có thể chỉ dựa vào bắt mạch xem ra... Kỳ thực cho dù sở trường bên mang thai, mới có một tháng cũng chưa chắc có thể nhìn ra.

"Phải nói song nhi người ta, sau khi mang thai màu sắc của dựng chí ở mi tâm sẽ sậm lại, còn có thể thể nhìn ra được chút gì, ngươi đây không phải đem dựng chí mình xẻo mất sao?" Hồ đại phu lại nói, vểnh râu mép hừ hừ hai tiếng.

Triệu Kim Ca thấy thế, nhất thời lúng túng.

Y theo bản năng mà nhìn về phía Tưởng Chấn, hi vọng Tưởng Chấn có thể giúp hỏi một chút về việc mang thai, lúc này mới phát hiện Tưởng Chấn bộ dáng mờ mịt, rõ ràng vẫn chưa có hồi thần.
Hồ đại phu cũng phát hiện điểm này, nhất thời có chút bực mình —— người này làm sao liền ngây dại? Cũng không biết theo mình hỏi nhiều vài câu? Ông cũng dễ hỏi tới việc khâu may vết thương a...

Tưởng Chấn không phản ứng, Triệu Kim Ca chỉ có thể tự mình hỏi: "Ta mang thai, hiện tại phải chú ý cái gì?"

"Thân thể ngươi tốt, ngay cả đánh hải tặc đều được, làm cái gì không được?" Hồ đại phu nói, nhìn thấy Triệu Kim Ca lúng túng, mới nói: "Động tác kịch liệt không thể làm, còn ăn đồ ăn, chỉ cần không phải tai hại, muốn ăn cái gì cũng được."

Nghe thấy Hồ đại phu nói "động tác địch liệt" không thể làm, Triệu Kim Ca lập tức liền nghĩ tới đêm qua hít đất, kém chút bị doạ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, lại có chút vui mừng, may mà y chưa cùng đi huấn luyện, bằng không...
Con nếu như không còn, y sẽ hối hận chết!

Vương Hải Sinh và Hà Xuân Sinh vẫn luôn ở bên cạnh nghe, nghe thấy lời này của Hồ đại phu, cũng không hẹn mà cùng nhớ lại động tĩnh đêm qua.

Ngày hôm qua Triệu Kim Ca đột nhiên đau bụng, tuyệt đối do lão đại nhà họ làm quá kịch liệt.

Lão đại nhà họ cũng thật đúng là, cư nhiên để song nhi mang thai đánh hải tặc còn dằn vặt nhân gia như vậy...

Đương nhiên, này chủ yếu vẫn là bởi vì không biết... Vương Hải Sinh đồng tình liếc mắt nhìn Tưởng Chấn đang dại ra.

Hồ đại phu một lòng muốn cùng Tưởng Chấn trò chuyện, mà Tưởng Chấn vẫn luôn ngơ ngác mà đứng, cũng không nói lời nào.

Ông ngồi rất lâu, rốt cục ngồi không nổi nữa, Vương Hải Sinh cùng Hà Xuân Sinh cũng đều cảm thấy không khí này rất kỳ quái...

"Hồ đại phu, ta trước tiên đưa ngươi trở về, chờ sau đó lão đại của chúng ta nhất định sẽ đặc biệt đi cảm tạ ngươi." Hà Xuân Sinh nói.
Hồ đại phu kéo kéo râu mép của mình, vung tay lên, thời điểm muốn từ thuyền nhỏ nơi này đi về thuyền lớn còn đặc biệt bảo người thay đổi tấm gỗ rộng rãi hơn.

Mà chờ những người khác đều đi, Tưởng Chấn rốt cục phục hồi tinh thần lại.

Kỳ thực hắn vẫn nghe được lời của nhóm người Hồ đại phu, chính là trong đầu nghĩ quá nhiều chuyện, cho nên có chút không phản ứng kịp.

Hiện tại... Tưởng Chấn nhìn chằm chằm cái bụng bằng phẳng của Triệu Kim Ca không rời mắt, sau đó cực kỳ cẩn thận ngồi ở bên giường, lại cực kỳ cẩn thận lấy tay sờ sờ: "Trong này có con?"

"Đúng vậy! Chúng ta có con!" mặt Triệu Kim Ca phảng phất có thể tỏa ánh sáng: "Nương ta vẫn luôn lo lắng ta không sinh được, không nghĩ tới nhanh như vậy liền có!"

"Đó là do ta nỗ lực nhiều..." Tưởng Chấn theo bản năng mà đùa giỡn một câu, sau đó liền nhíu mày: "Kim Ca, chúng ta sau đó phải làm sao?"
Cái gì làm sao? Triệu Kim Ca có chút mờ mịt, không phải là sinh rồi nuôi sao?

"Đứa nhỏ này sau khi sinh ra, bú sữa hay ăn cái gì? Sau đó giáo dục thế nào? Chúng ta không phải nên lấy mình làm gương tốt cho nó nôi theo sao? Sau đó đi đâu học tốt hơn..." Tưởng Chấn trước đây chưa bao giờ cân nhắc qua vấn đề con, thời điểm nghe chiến hữu cũ xoắn xuýt vấn đề giáo dục con còn rất vui vẻ, cảm thấy mình không cần quan tâm cái này không cần mua khu phòng gần trường thực sự quá tuyệt.

Nhưng bây giờ hắn cũng có con!

Hắn đi về cổ đại!

Hiện đại tuy rằng cũng có bọn buôn người gì đó, nhưng thật lòng so với cổ đại an toàn nhiều hơn, con hắn sinh ra ở một thời đại như vậy, sau đó...

Tưởng Chấn càng nghĩ càng nhiều, Triệu Kim Ca ngược lại chưa từng nghĩ tới nhiều như vậy.

Ở nông thôn, thêm con cũng chỉ là chuyện thêm đôi đũa, mọi người duy nhất cần thiết cân nhắc, chính là con quá nhiều tương lai có thể sẽ không nuôi nổi... Nhưng bọn họ đây là đứa đầu, Tưởng Chấn lại có tiền, căn bản không cần lo lắng không nuôi nổi.
Bất quá Triệu Kim Ca tuy rằng trước kia không nghĩ nhiều, nhưng bị Tưởng Chấn nói một trận như vậy, y nhưng cũng không thể tránh khỏi nghĩ nhiều tới.

Trong lúc nhất thời, trong phòng liền trở nên trầm mặc.

Chỉ trầm mặc một hồi, Tưởng Chấn lại đột nhiên đứng lên: "Ta đi chuẩn bị thức ăn cho ngươi!" Triệu Kim Ca còn chưa ăn sáng, này đối với thân thể không tốt.

Tưởng Chấn chạy thật nhanh ra ngoài, một lát sau, hắn liền bưng một bát nước đường trở về : "Ngươi trước tiên uống nước, đầu bếp nữ đã đang làm thức ăn, lập tức liền có... bằng không ngươi ăn trước chút bánh ngọt lót dạ?"

Triệu Kim Ca gật gật đầu, liền muốn đi lấy bánh ngọt, rồi lại bị Tưởng Chấn ngăn cản.

Tưởng Chấn thu túi bánh ngọt kia, chỉ cho Triệu Kim Ca một khối bánh hạch đào cỡ hai ngón tay: "Khi mang thai không thể ăn quá nhiều thức ăn ngọt, ngươi ăn ít chút."
Hắn từng nghe qua... Có loại bệnh gọi là bệnh tiểu đường lúc thai kỳ?

Tưởng Chấn có chút nhớ không rõ, lại nhớ rõ một điều, đó chính là mang thai ăn quá nhiều, đứa nhỏ sẽ đặc biệt lớn.

Này nếu như ở hiện đại, con lớn thì lớn đi, tóm lại có thể sinh mổ nhưng ở cổ đại...

Đứa nhỏ năm cân cùng tám cân, nghĩ cũng biết sẽ rất lớn!

Triệu Kim Ca nơi đó chặc như vậy, đứa nhỏ nhỏ chút cũng liền thôi, nếu như quá lớn...

Tưởng Chấn càng nghĩ càng nôn nóng, cuối cùng vẫn là quyết định đến chỗ Hồ đại phu hỏi một chút.

Tưởng Chấn đến chỗ Hồ đại phu, Triệu Kim Ca nhìn bánh hạch đào trên tay có chút mờ mịt, không phải mang thai sẽ có thể ăn được ăn ngon sao? Làm sao Tưởng Chấn biết đến y mang thai, trái lại không cho ăn?

Bất quá nữ nhân song nhi trong thôn bọn họ coi như mang thai có thể ăn ngon hơn, cũng bất quá ăn trứng gà ăn chút thịt, đều không ăn ngon bằng y lúc bình thường.
Triệu Kim Ca sáng sớm nôn đến lợi hại, lúc này lại đã không sao, thậm chí không biết có phải đã yên tâm chuyện đại sự rồi hay không, y cư nhiên không có chút nào muốn nôn, còn rất đói.

Ăn bánh hạch đào, liền đợi chốc lát bữa sáng liền được đưa tới, ngược lại là Tưởng Chấn như trước không thấy tăm hơi.

Triệu Kim Ca đợi chốc lát không đợi được Tưởng Chấn, không nhịn được ăn trước.

Tưởng Chấn ngày hôm qua cho người đi mua rất nhiều thứ, trên thuyền nguyên liệu nấu ăn nhiều hơn rất nhiều, bữa sáng hôm nay cũng là phi thường phong phú.

Đầu bếp nữ nin cháo, bên trong có nhiều rau xanh cùng tôm bóc vỏ, ngửi rất thơm nhìn cũng đẹp mắt, ngoài ra, nàng hoàn trộn hai dĩa rau trộn và bánh rán.

Bên trong bánh rán mỏng manh, cuốn trứng gà cùng mầm đậu và dưa chuột xào kỹ, nhìn liền phi thường dụ người, vì trứng gà chỉ dùng dầu lạc xào, hoàn toàn không có làm Triệu Kim Ca không khỏe.
Một cái bánh rán một bát cháo, lại ăn mấy đũa rau trộn... Triệu Kim Ca kém chút đem phần của Tưởng Chấn ăn luôn.

Kết quả y đều ăn xong rồi, Tưởng Chấn còn chưa có trở lại.

Tưởng Chấn lúc này còn ở chỗ Hồ đại phu, bắt lấy Hồ đại phu hỏi các loại hạng mục công việc mang thai cần phải chú ý.

Hồ đại phu ban đầu nhìn thấy khi Tưởng Chấn thật đến tìm mình, là thật cao hứng, còn cùng Tưởng Chấn nói chỉ cần Tưởng Chấn dạy ông khâu vết thương, ông liền giúp Tưởng Chấn coi chừng Triệu Kim Ca.

Sau khi Tưởng Chấn đồng ý, ông liền càng cao hứng, quyết định muốn đem phương pháp chăm sóc dựng phu dốc túi dạy dỗ cho Tưởng Chấn.

Kết quả... Tưởng Chấn hỏi quá nhiều quá tỉ mỉ rồi!

Ông am hiểu chính là trị thương, không phải phụ khoa, có vài thứ ông thật không biết!
Hồ đại phu phát hiện rất nhiều vấn đề ông căn bản liền không đáp lại được, đều muốn cầu xin tha thứ, mà Tưởng Chấn còn vẫn đang hỏi không ngừng.

"Ngươi không đi trở về nhìn tức phụ ngươi một chút?" Hồ đại phu rốt cục không thể nhịn được nữa: "Hắn mới vừa mang thai, cần phải có người trông chừng."

"Đúng... Ta phải đi nhìn hắn một chút..." Tưởng Chấn đã hỏi đến không sai biệt lắm, lúc này lập tức đứng dậy, liền đi ra ngoài, sau khi ra khoang lại chạy đi.

Trịnh Dật đang ăn điểm tâm, từ chỗ cửa sổ gian phòng mình ở nhìn ra phía ngoài vừa vặn thấy cảnh này, không khỏi có chút giật mình —— Tưởng Chấn đây là thế nào? Sao lại không thận trọng như vậy?

Hắn đang nghĩ như thế, liền nhìn thấy một màn làm cho hắn không dám tin tưởng, Tưởng Chấn hắn cư nhiên...
Triệu Kim Ca trước cảm thấy mình nôn khan là có bệnh, liền không dám ra ngoài, miễn cho ở trước mặt người khác nôn mửa, nhưng bây giờ biết mình kỳ thật là mang thai nên cũng không cần thiết.

Thậm chí mơ hồ, y còn rất muốn để cho người khác nhìn thấy mình nôn khan.

Người khác thấy được, nhất định sẽ hỏi y một tiếng, sau đó y có thể cùng người đó nói mình mang thai...

Triệu Kim Ca khẩn cấp muốn khoe khoang một chút, nhưng y ra cửa, vừa bị gió bên ngoài thổi, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, căn bản sẽ không muốn nôn.

Y đang có chút mất mát, đột nhiên có người chạy tới: "Triệu Kim Ca, không xong, Tưởng Chấn hắn rơi xuống sông rồi."

Tưởng Chấn hắn rơi xuống sông rồi.

Từ chỗ Hồ đại phu rời đi, hắn còn có chút hoảng hốt, kết quả vừa hơi mất tập trung, liền đạp lên trên tấm gỗ không cố định, cuối cùng cả người trượt đi rơi xuống sông.
Hai chiếc thuyền đều đậu ở trong sông, người trên thuyền muốn qua lại thì ở chính giữa bắc một tấm gỗ, sau đó ở trên tấm gỗ đi tới đi lui.

Hai chiếc thuyền nếu cao như nhau, tấm gỗ tùy tiện bắc một chút là được, nhưng thuyền của Trịnh gia, so với thuyền của Tưởng Chấn muốn cao một chút.

Như vậy tấm gỗ giữa hai chiếc thuyền nếu như không cố định, chú ý chút thì đi cũng không có chuyện gì, nhưng vừa không chú ý một cái, cả tấm gỗ ngược lại cũng sẽ trượt...

Tỷ như lần này, Tưởng Chấn chạy hai bước, tấm gỗ kia liền từ trên chủ thuyền trượt xuống, Tưởng Chấn cũng bị rơi xuống sông.

"Lão đại!"

"Tưởng Chấn như thế nào lại rơi xuống sông?"

"Mau lấy thang dây đến!"

...

Mọi người luống cuống tay chân đem Tưởng Chấn từ trong sông vớt lên.