Chương 9: Hai chữ chân tình, là thuốc cũng là độc
Dạ Chấp tựa hồ còn có đôi chút bối rối, hắn cứ ngơ ngác nhìn Lý Tố Khanh, một đôi con ngươi chất chứa điều gì đó khó nói thành lời.
i chao, sao đấy?” Lý Tố Khanh chớp chớp mắt, chỉ thấy Dạ Chấp đứng bật dậy lo lắng hỏi han tình hình của y, “Anh… Thân thể anh có bị làm sao không?”
“Không sao.” Lý Tố Khanh nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của Dạ Chấp, y vẫn như trước dịu dàng trấn an, không để hắn phải lo lắng.
Tôi cũng là một trong những đệ tử ở Thất Tuyệt Môn, vậy thì thế nào?” Dạ Chấp lộ ra vẻ khó hiểu. Quả thật, khi biết Lý Tố Khanh mới chính là môn chủ thật sự của Thất Tuyệt Môn hắn vô cùng giật mình, nhưng như thế thì sao?
T rái lại, phải hỏi y mới đúng…
ý Tố Khanh kìm lòng không đậu nở nụ cười, “Tôi là môn chủ chân chính của Thất Tuyệt Môn, em còn sợ mấy cái luật lệ đó làm khó tôi ư?” Tuy rằng đã có vô số người chết trong tay của Dạ Chấp nhưng tính tình của Dạ Chấp vẫn cứ thật thà như vậy, chẳng biết người như hắn có thích hợp làm sát thủ hay không nữa.
Màu máu tươi chẳng phải là màu đỏ xinh đẹp thường thấy mà là một loại đỏ sậm, thoạt nhìn cứ như là bị trúng độc vậy.
ế nhưng, một Lý Tố Khanh đã từng hô mưa gọi gió chốn giang hồ đột nhiên lại trở thành một kẻ suy nhược ốm yếu, bất kể là ai cũng sẽ muốn khôi phục lại như lúc ban đầu mà thôi.
ù gì chiếu theo luật lệ của Thất Tuyệt Môn, Dạ Chấp xác thực phải bị trừng phạt.
Y ho nhẹ vài tiếng, để cho Dạ Chấp vốn đang siết chặt lấy cánh tay mình phải buông ra, chỉ nghe y nói, “Em đi đi, còn về chuyện em biết thân phận của tôi, em muốn tiết lộ cũng không sao, tôi sẽ không giết em.”
n đầu, Lý Tố Khanh tiện tay nên mới cứu Dạ Chấp một mạng, suy cho cùng y đã làm thầy thuốc ở nơi này hơn mười năm dù cho biết kẻ này là người trong giang hồ nhưng y vẫn lựa chọn cứu hắn.
Giọng điệu của Dạ Chấp kiên định tới mức khiến cho Lý Tố Khanh phải dừng lại bước chân.
Như những gì Yến Uyển từng nói, có lẽ là do trước đây Dạ Chấp chưa từng nếm qua hương vị của ái tình, huống hồ Lý Tố Khanh lại thật lòng đối đãi không màng vụ lợi mới có thể làm cho Dạ Chấp lún sâu đến như vậy. Dù rằng biết rõ đó là độc dược nhưng hắn vẫn tình nguyện uống hết.
Thế nên, Lý Tố Khanh không biết liệu Dạ Chấp có thích hợp để trở thành một sát thủ hay không. Bởi lẽ có đôi khi hắn thật sự quá nghiêm túc và cố chấp đến đáng sợ.
y nhiên, nếu nhìn nhận điều này theo một hướng khác, có lẽ Dạ Chấp lại là người thích hợp để làm sát thủ nhất, bởi vì một khi đã xác định thì quyết không thay đổi.
Chỉ vì Lý Tố Khanh là môn chủ chân chính của Thất Tuyệt Môn?
ếu mà nói như vậy, hắn cũng là một trong những đệ tử của Thất Tuyệt Môn, dù cho thân phận của Lý Tố Khanh là gì thì cũng đâu liên quan tới hắn?
“Chàng muốn phạt thế nào cũng được.” Dạ Chấp trả lời theo quán tính.
Toàn văn hoàn
i chao, sao đấy?” Lý Tố Khanh chớp chớp mắt, chỉ thấy Dạ Chấp đứng bật dậy lo lắng hỏi han tình hình của y, “Anh… Thân thể anh có bị làm sao không?”
Tôi cũng là một trong những đệ tử ở Thất Tuyệt Môn, vậy thì thế nào?” Dạ Chấp lộ ra vẻ khó hiểu. Quả thật, khi biết Lý Tố Khanh mới chính là môn chủ thật sự của Thất Tuyệt Môn hắn vô cùng giật mình, nhưng như thế thì sao?
T rái lại, phải hỏi y mới đúng…
ý Tố Khanh kìm lòng không đậu nở nụ cười, “Tôi là môn chủ chân chính của Thất Tuyệt Môn, em còn sợ mấy cái luật lệ đó làm khó tôi ư?” Tuy rằng đã có vô số người chết trong tay của Dạ Chấp nhưng tính tình của Dạ Chấp vẫn cứ thật thà như vậy, chẳng biết người như hắn có thích hợp làm sát thủ hay không nữa.
Màu máu tươi chẳng phải là màu đỏ xinh đẹp thường thấy mà là một loại đỏ sậm, thoạt nhìn cứ như là bị trúng độc vậy.
ế nhưng, một Lý Tố Khanh đã từng hô mưa gọi gió chốn giang hồ đột nhiên lại trở thành một kẻ suy nhược ốm yếu, bất kể là ai cũng sẽ muốn khôi phục lại như lúc ban đầu mà thôi.
ù gì chiếu theo luật lệ của Thất Tuyệt Môn, Dạ Chấp xác thực phải bị trừng phạt.
Y ho nhẹ vài tiếng, để cho Dạ Chấp vốn đang siết chặt lấy cánh tay mình phải buông ra, chỉ nghe y nói, “Em đi đi, còn về chuyện em biết thân phận của tôi, em muốn tiết lộ cũng không sao, tôi sẽ không giết em.”
n đầu, Lý Tố Khanh tiện tay nên mới cứu Dạ Chấp một mạng, suy cho cùng y đã làm thầy thuốc ở nơi này hơn mười năm dù cho biết kẻ này là người trong giang hồ nhưng y vẫn lựa chọn cứu hắn.
Giọng điệu của Dạ Chấp kiên định tới mức khiến cho Lý Tố Khanh phải dừng lại bước chân.
Thế nên, Lý Tố Khanh không biết liệu Dạ Chấp có thích hợp để trở thành một sát thủ hay không. Bởi lẽ có đôi khi hắn thật sự quá nghiêm túc và cố chấp đến đáng sợ.
y nhiên, nếu nhìn nhận điều này theo một hướng khác, có lẽ Dạ Chấp lại là người thích hợp để làm sát thủ nhất, bởi vì một khi đã xác định thì quyết không thay đổi.
Chỉ vì Lý Tố Khanh là môn chủ chân chính của Thất Tuyệt Môn?
ếu mà nói như vậy, hắn cũng là một trong những đệ tử của Thất Tuyệt Môn, dù cho thân phận của Lý Tố Khanh là gì thì cũng đâu liên quan tới hắn?
Toàn văn hoàn