Chương 1: Ước nguyện – Xuyên không
Hữu Đàn Văn, mười bảy tuổi, là học sinh trung học phổ thông. Là người ở thế giới hiện tại, cảm xúc tồn tại gần như lẻ tẻ. Rõ ràng trong lòng cô có rất nhiều ý tưởng, rõ ràng cũng sẽ nghĩ đến việc cùng mọi người cùng nhau vui cười, rõ ràng cũng sẽ nói rất nhiều câu chuyện cười, nhưng không hiểu vì sao cô lại không thể hòa hợp vào thế giới của mọi người. Cô giống như đã bị nguyền rủa, không thể ở trong thế giới này để lại bất kỳ dấu ấn, một ấn tượng nào đó. Vì thế, sự cô độc này đã tạo nên tính cách trạch nữ cho cô, cùng với sự si mê về xuyên không mà người ta không thể giải thích nổi.
Sự thương cảm theo nước mắt rơi xuống, xuyên không chỉ là sự ảo tưởng tuyệt vọng do con người đặt ra thôi. Sao băng không biết từ khi nào, từng hạt đã chảy xuống tạo thành điệu múa, làm cho bầu trời đen kịt dần dần có ánh sáng. Ngôi sao phương Bắc không biết tên chậm rãi xoay tròn, lôi kéo, mở ra đường hầm thời không sinh mệnh. Tiểu Văn từ từ nhắm hai mắt lại cho nước mắt chảy xuống vẫn chưa để ý tới hoàn cảnh hiện tại.
ó đôi khi, xuyên không không cần xe đụng, không cần sét đánh, không cần nhảy lầu, không cần thắt cổ, nó chỉ đơn giản xảy ra ở trên một người nào đó. Phải biết rằng, thế giới này luôn luôn tồn tại bốn chữ – Mệnh trung chú định (Sinh mệnh đã được định sẵn từ trước).
Sự thương cảm theo nước mắt rơi xuống, xuyên không chỉ là sự ảo tưởng tuyệt vọng do con người đặt ra thôi. Sao băng không biết từ khi nào, từng hạt đã chảy xuống tạo thành điệu múa, làm cho bầu trời đen kịt dần dần có ánh sáng. Ngôi sao phương Bắc không biết tên chậm rãi xoay tròn, lôi kéo, mở ra đường hầm thời không sinh mệnh. Tiểu Văn từ từ nhắm hai mắt lại cho nước mắt chảy xuống vẫn chưa để ý tới hoàn cảnh hiện tại.
ó đôi khi, xuyên không không cần xe đụng, không cần sét đánh, không cần nhảy lầu, không cần thắt cổ, nó chỉ đơn giản xảy ra ở trên một người nào đó. Phải biết rằng, thế giới này luôn luôn tồn tại bốn chữ – Mệnh trung chú định (Sinh mệnh đã được định sẵn từ trước).