Chương 16: Chị gái tự kỷ
Sau giữa trưa, ánh mặt trời mùa thu cũng vô cùng nóng bức, trong không khí tràn ngập hương hoa thoang thoảng. Bên cạnh căn biệt thự hoa mỹ, những bụi cây màu xanh lục vẫn phát triển như cũ, từng chút từng chút một trèo lên trái tim của người ta.
Rõ ràng trong lúc đó, chỉ đơn giản là bạn bè bình thường dạo chơi với nhau mà thôi, vì sao bắt đầu từ sáng hôm nay trái tim cô liền nhảy loạn xạ không ngừng vậy chứ. Đứng trước gương, Ryoko chải mái tóc đen dài của mình, một lần, lại thêm một lần nữa hít một hơi thật sâu. Có văn hóa, cô là người lạnh lùng có văn hóa, làm ơn không cần phải tiếp tục khẩn trương vậy nữa có được không, lạnh nhạt, phải lạnh nhạt. Không phải chẳng qua chỉ là đi chơi thôi sao. Ryoko lại yên lặng ở trong lòng lặp đi lặp lại vài lần rồi mới buông lược xuống, vỗ nhẹ khuôn mặt có chút nóng hồng lên, rồi đeo túi xách đi ra khỏi cửa.
Cô đã đến thế giới này được bao lâu rồi, hai người cha mẹ chỉ khi cầm lấy phiếu điểm của cô thì mới dừng chân lại thoáng nhìn cô một cái bây giờ đã ra sao rồi? Là sốt ruột, thương tâm, hay vẫn như trước là lạnh lùng, không một chút quan tâm nào. Hẳn là không một chút quan tâm nào đi, bọn họ làm sao có thể quan tâm, để ý đến cô chứ, làm sao có thể chứ…… Một người không có được cảm giác tồn tại của mọi người thì cho dù có biến mất cũng không một ai để ý. Nghĩ nghĩ, trong đầu cô cũng không tự giác được hiện lên vài khuôn mặt khác nhau: Ba ba Hirota từ ái và tốt bụng, Sonoko đầu không được bình thường nhưng lại vô cùng thẳng thắn, Conan thông minh bình tĩnh, Ran dịu dàng luôn quan tâm đến người khác, chú Mori không biết suy nghĩ, Ai-chan lãnh đạm nhưng lại thiện lương, Hakuba khí chất thân sĩ và vô cùng đẹp trai, còn có… Kaito ngốc nghếch.
Khóe miệng không tự giác được hạnh phúc bắt đầu giơ lên, Ryoko nhắm hai mắt lại, tất nhiên cô đã chìm đắm trong thế giới của bản thân, nhìn đài phun nước không theo quy luật lúc nhỏ lúc lớn ở trước mặt kia.
——- Ta đây là đường phân cách không gian ———-
Ryoko cũng không có tâm tình để thưởng thức mỹ nữ, cô cũng không phải là nam sinh, hiện tại trong đầu cô chỉ có một ý niệm đáng sợ: Cô, cô sẽ không phải là lại xuyên không đó chứ ? Không cần a, Kaito còn đang chờ cô đấy!
y rằng Ryoko còn đang lo lắng chính mình đến tột cùng có phải lại xuyên không rồi hay không, cái người ở trước mắt này… Cô đã từng nhìn thấy người tự kỷ, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy mức độ tự kỷ nặng như thế này. Chị gái, chị thật mạnh mẽ đấy!
Saki-chan, Tứ tỷ biết bây giờ em rất nghi hoặc, em đừng vội, để chị giải thích chậm rãi cho em hiểu.”
Nhìn chị gái đột nhiên trở nên nghiêm túc, rốt cuộc Ryoko cũng không thiếu suy nghĩ, nghe lời gật đầu, lẳng lặng nghe chị gái kia nói một đoạn chuyện xưa thật dài không hoàn chỉnh kia.
…
“Nói như vậy, kể từ sau lần xuyên không này thì chiếc lắc tay màu tím có tên gọi là ‘Tử Liên’ kia đã thoát ra khỏi người không phải chủ sở hữu nó, mà linh hồn của em liền ở giữa nó mà tồn tại, chỉ là do được dùng ma pháp để làm đông cứng hình dạng mà thôi.” Nghe xong câu chuyện xưa không hoàn chỉnh kia, Ryoko có chút hiểu được một loạt chuyện bất khả tư nghị này.
Không sai, đây là [Ma pháp tâm linh thời cổ], làm theo nó thì cưng có thể học được một chút ma pháp cần thiết.”
“Thật vậy chăng? Thật tốt quá.” Ryoko tiếp nhận sách ma pháp, hưng phấn nói, đây chính là ma pháp a. Giống như cô hiện tại, người luôn sống trong thế giới khoa học tự nhiên sinh ra hứng thú với sinh hoạt trong thế giới này, không có gì có thể so sánh bằng.
hưng mà lực chú ý của Ryoko đã đều bị sách ma pháp hấp dẫn hết mọi lý trí, làm sao mà còn tâm tư nào để nghe Sakura lải nhải, chính là đãng trí lên tiếng trả lời lại: “Đã biết đã biết.”
Sakura nhìn người em gái làm cho người ta vừa yêu vừa hận này một chút, bất đắc dĩ cười cười, sau đó ánh sáng xuất hiện, không gian biến mất.
Rõ ràng trong lúc đó, chỉ đơn giản là bạn bè bình thường dạo chơi với nhau mà thôi, vì sao bắt đầu từ sáng hôm nay trái tim cô liền nhảy loạn xạ không ngừng vậy chứ. Đứng trước gương, Ryoko chải mái tóc đen dài của mình, một lần, lại thêm một lần nữa hít một hơi thật sâu. Có văn hóa, cô là người lạnh lùng có văn hóa, làm ơn không cần phải tiếp tục khẩn trương vậy nữa có được không, lạnh nhạt, phải lạnh nhạt. Không phải chẳng qua chỉ là đi chơi thôi sao. Ryoko lại yên lặng ở trong lòng lặp đi lặp lại vài lần rồi mới buông lược xuống, vỗ nhẹ khuôn mặt có chút nóng hồng lên, rồi đeo túi xách đi ra khỏi cửa.
Cô đã đến thế giới này được bao lâu rồi, hai người cha mẹ chỉ khi cầm lấy phiếu điểm của cô thì mới dừng chân lại thoáng nhìn cô một cái bây giờ đã ra sao rồi? Là sốt ruột, thương tâm, hay vẫn như trước là lạnh lùng, không một chút quan tâm nào. Hẳn là không một chút quan tâm nào đi, bọn họ làm sao có thể quan tâm, để ý đến cô chứ, làm sao có thể chứ…… Một người không có được cảm giác tồn tại của mọi người thì cho dù có biến mất cũng không một ai để ý. Nghĩ nghĩ, trong đầu cô cũng không tự giác được hiện lên vài khuôn mặt khác nhau: Ba ba Hirota từ ái và tốt bụng, Sonoko đầu không được bình thường nhưng lại vô cùng thẳng thắn, Conan thông minh bình tĩnh, Ran dịu dàng luôn quan tâm đến người khác, chú Mori không biết suy nghĩ, Ai-chan lãnh đạm nhưng lại thiện lương, Hakuba khí chất thân sĩ và vô cùng đẹp trai, còn có… Kaito ngốc nghếch.
——- Ta đây là đường phân cách không gian ———-
y rằng Ryoko còn đang lo lắng chính mình đến tột cùng có phải lại xuyên không rồi hay không, cái người ở trước mắt này… Cô đã từng nhìn thấy người tự kỷ, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy mức độ tự kỷ nặng như thế này. Chị gái, chị thật mạnh mẽ đấy!
Saki-chan, Tứ tỷ biết bây giờ em rất nghi hoặc, em đừng vội, để chị giải thích chậm rãi cho em hiểu.”
…
“Nói như vậy, kể từ sau lần xuyên không này thì chiếc lắc tay màu tím có tên gọi là ‘Tử Liên’ kia đã thoát ra khỏi người không phải chủ sở hữu nó, mà linh hồn của em liền ở giữa nó mà tồn tại, chỉ là do được dùng ma pháp để làm đông cứng hình dạng mà thôi.” Nghe xong câu chuyện xưa không hoàn chỉnh kia, Ryoko có chút hiểu được một loạt chuyện bất khả tư nghị này.
Không sai, đây là [Ma pháp tâm linh thời cổ], làm theo nó thì cưng có thể học được một chút ma pháp cần thiết.”
hưng mà lực chú ý của Ryoko đã đều bị sách ma pháp hấp dẫn hết mọi lý trí, làm sao mà còn tâm tư nào để nghe Sakura lải nhải, chính là đãng trí lên tiếng trả lời lại: “Đã biết đã biết.”