Chương 25: Trái tim nhộn nhịp dưới ánh trăng

Đêm rốt cuộc ở trong sự nhộn nhịp trôi qua đi, lại quay trở về với sự tĩnh lặng. Ánh trăng mệt mỏi dựa vào đám mây bắt đầu ngủ gật, ánh sao phản chiếu trong đôi mắt bắt đầu xuất hiện một tầng hơi nước, say mê ngắm nhìn thành phố, mí mắt phân chia cao thấp bắt đầu một cuộc chiến tranh.

Mà ngay tại con đường nhỏ kia, nó đã từng rất cô đơn vì thời kỳ chiến tranh lạnh của hai người nào đó. Sau một đoạn thời gian dài như vậy, rốt cuộc nó cũng đã chờ và nghênh đón được hai bóng đen thật dài kia, một cái bóng là của Kaito, cái còn lại là của Ryoko.

Chỉ thấy Ryoko đang giận dỗi, bước đi thật nhanh về phía trước, cố ý đem Kaito bỏ đi thật xa. Kaito vẫn luôn bảo trì tốc độ một cách chính xác như thế, khiến cho khoảng cách của hai người trong lúc đó không hề thay đổi.





Ryoko nghe xong nhất thời sôi gan lên, nghe dạng khẩu khí này, làm thế nào mà lại giống như mẹ kế đang ngược đãi con dâu thế? Cô chạy một hơi mà còn chưa có than một tiếng mệt, cậu ta đuổi theo cô như thế mà còn không biết xấu hổ. Đến cùng là ai đang chọc ai a? Ryoko đã hoàn toàn quên mất mình vừa mới kiên trì chính sách chiến tranh lạnh, cô ‘Hừ!’ một chút rồi liền chạy lại trước mặt Kaito, sau đó là hàng loạt những câu chữ ký tự, nổ bùng mắng ra khỏi miệng:

“Mệt? Cậu không biết xẩu hổ mà than mệt sao? Tớ bị cậu đuổi theo nhưng vẫn hề nói ra một tiếng mệt! Còn nữa, là ai không biết xấu hổ đi theo tớ? Tớ có nói muốn cùng đi với cậu sao? Trái tim cậu có biết hổ thẹn hay không vậy? Cậu rõ là đang xin lỗi trời, xin lỗi dất, xin lỗi rừng xanh núi cao, xin lỗi dòng suối nhỏ. Bộ dạng cùa cậu rất đẹp đẹp trai và tài giỏi mà, có bản lĩnh so đo với vịt được sao? Phong cách của cậu đầy tráng lệ như thế sao? Còn có thể mê hoặc được phụ nữ sao? Cậu nhìn lại chính mình đi, thực sự không biết xấu hổ nói đó không phải lỗi của mình, làm cho người ta cảm thấy phản cảm thì tuyệt đối đó là lỗi của cậu. Đuổi theo tớ mà còn dám nói mệt? Có cần tớ phải kêu bác quản gia Jii kêu cậu về ăn cơm rồi ngủ không? A!?”




g>Tiện đường? Đó là bằng chứng của thiên tài à. Ryoko khinh bỉ nhìn Kaito liếc mắt một cái, nhìn Kaito đến mức như đang run lẩy bẩy: “Hừ! Lấy cớ! Chẳng lẽ việc đánh thuốc mê với thanh mai trúc mã của mình, sau đó lợi dụng dáng vẻ bề ngoài của cô ấy để gạt tớ cũng là thuận tiện, chỉ vì không muốn tớ cô đơn lẻ loi sao, đừng quên, tớ có Saguru giúp đỡ tớ!” Một mặt Ryoko hiện ra biểu cảm ‘đừng cho là cô không biết’.


“Hừ! Cái tên thám tử tự cho mình là đúng kia không phải là đã để cậu lại một mình à!” Kaito nghe được tên Hakuba Saguru, thì trong lòng liền cảm thấy không thoải mái, Saguru — Saguru — Saguru — cái tên thám tử tự kỷ kia có gì tốt tốt kia chứ, bộ dạng thì không đẹp trai như cậu, chỉ số thông minh cũng không cao như cậu, cũng chỉ sẽ có thể ở sau lưng cậu ‘bới lông tìm vết’.



“Lần này không phải là do tớ làm!” Kaito vội vàng xua tay. “Cho dù cậu thích hắn ta thì cũng không thể oan uổng cho người khác được, dựa vào cái gì mà chuyện tốt thì đều là nói do tên đó làm, chuyện xấu thì đều lại nói là do tớ làm chứ?”





A –” Ryoko hít thở một hơi, cũng không có đi nghĩ Kaito đang nghĩ cái gì, chính là sau khi nói ra cảm giác trong lòng mình xong, sự căng thẳng trong cơ thể đột nhiên được thả lòng hết xuống dưới. Cô vẫn không thể khống chế được mình, vẫn cứ nói ra hết rồi, lúc này có lẽ thật sự nên phân chia rõ giới hạn rồi! “Thực xin lỗi –” Sau khi phát ra âm thanh vô lực, Ryoko xoay người sang chỗ khác. Một tia hi vọng cuối cùng vẫn nên để cô tự mình cắt đứt là được rồi.





K ito vươn hai tay ra, từ sau lưng gắt gao ôm lấy Ryoko, dường như đã dùng hết toàn bộ khí lực của mình.











< >“Ryoko, không cần lại nổi giận với tớ được không? Ngày đó thật sự chỉ là hiểu lầm!” Kaito ôm cánh tay Ryoko, nắm lại thật chặt, dường như đang hi vọng dùng phương thức này có thể khiến cho đối phương tin tưởng mình. Bởi vì, loại cảm giác bị người trong lòng hiểu lầm thành phản bội thật sự rất khó chịu. Cậu thậm chí có thể cảm giác được rõ ràng trái tim theo mỗi lần đó nhảy lên đều có cảm giác đau âm ỉ.


Đồ ngốc — tươi cười rốt cuộc cũng đã xuất hiện ở trên khuôn mặt Ryoko, cảm giác hạnh phúc ở trong lòng đang tràn lan. Tớ luôn luôn đều tin tưởng, luôn luôn đều tin tưởng cậu mà. Chỉ là, ánh mắt của tớ đã ngăn cản tầm nhìn của trái tim tớ. Ryoko kéo hai tay đang ôm cô thật chặt kia của Kaito ra, xoay người lại, một đôi mắt sáng ngời ở trong bóng đêm lấp lánh.





< >Nhìn Kaito khổ sở muốn nói nhưng lại không nói ra được rõ ràng, bộ dáng oan uổng không thể tìm thấy chứng cứ, Ryoko đột nhiên nghĩ tên Kaito này thật ngốc. Dù sao ở trong anime cũng không thể dễ dàng nhìn thấy được biểu cảm như thế này


m – Cậu có dám để tớ dùng ma pháp kiểm tra một chút không?”

“A? Ha — ha ha — còn có loại ma pháp này a!” Kaito miễn cưỡng, tươi cười có vẻ có chút mất tự nhiên, dường như có một loại cảm giác có chút chột dạ.


hế nào? Không dám?” Ryoko chỉ biết cái tên củ cải hoa tâm này khẳng định có nghĩ tới, nhưng cô cũng tin tưởng, trong lòng Kaito cũng chỉ có một mình cô.

ám! Có cái gì không dám? Đến — đến đây đi!” Kaito làm bộ dáng thấy chết không sờn, nhắm hai mắt lại.









hụt –” Bị đụng chạm đến, Kaito kinh ngạc mở to hai mắt, bên tai vang lên giọng nói Ryoko dùng ma pháp truyền ra:

uề nhau hay không huề nhau, là do tớ quyết định!”

Ánh trăng lúc đầu còn đang ngủ say, lén lút đẩy chiếc gối mây lộ đầu mình ra, quang mình chính đại nhìn lén hình ảnh tươi đẹp ở dưới đó, những ngôi sao ngay tại giây phút này ngay cả một chút buồn ngủ cũng đều không có, nhiều đám vượt lên trước tiếp tục nhìn hai người trước mắt đang hôn nhau. Hôn, trái tim hai người vẫn còn đang tiếp tục đập mạnh mẽ, lúc này đây không có ánh mắt hắc ám đen tối nhìn chằm chằm vào tình yêu trong sáng, hồn nhiên ấy.