Chương 72: [Phiên ngoại 2] Dã thú mạnh mẽ cùng nàng công chúa xinh đẹp

Edit+Beta: Lã Thiên Di

Hai tay để ở sau lưng, vẻ mặt âm trầm nhìn chăm chú vào trời mưa to ở ngoài hang núi, hiện lên ánh mắt long lanh bi thương rồi thở dài một hơi.

rong động, ngọn lửa ấm áp đang nhảy múa lên, đôi khi hơi phát ra một âm thanh “đồm độp” rất nhỏ.



Kankuro quay đầu, nhìn thoáng qua trên băng gạc của người con gái đã trở nên bẩn, cùng với một màu đỏ tươi hơi mờ mờ, hung hăng nhíu mày.


hất định hắn đã bị mưa to giội vào thủng xương sọ nên mới ra tay cứu cô ta.

Ph ải vô cùng vất vả mới hoàn thành được nhiệm vụ truy đuổi vô cùng khó khăn này, đã hơn nửa tháng không có ăn cái gì ngon lành, Kankuro vô cùng nhớ nhung tới bánh bao nhân thịt mềm mại trắng mịn do Haruhisa làm…



(Di Di: Nói thẳng ra là lạc đường đi. Ở còn bày bày đặt mất phương hướng ~)

Lại sau đó, có một trận mưa to, xuất hiện tia chớp xanh trắng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi cùng với tiếng sấm ầm ầm vang trời, từ trên trời giáng xuống.

Rừng cây nhỏ, tia chớp lớn…



hông ngừng ở trong rừng cây xuyên qua từng tán cây, mắt Kankuro nhìn thấy bóng người mơ hồ ở góc cây đại thụ cách đó không xa, không khỏi có thêm vài phần cảnh giác. Một bên hắn vẫn duy trì tốc độ hiện tại, một bên âm thầm bắt đầu khỏi động vài tuyến Charka ở trên đầu ngón tay.

T hị lực của Kankuro không hề kém, vì thế càng nhìn, hắn càng cảm thấy cái bóng đen kia hơi bị quen mắt. Lúc còn đang suy nghĩ ở trong đầu, trong lòng Kankuro bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác không ổn, theo bản năng ngẩng đầu lên, một tia chớp xèn xẹt đang trực tiếp nhắm vào gốc cây đại thụ kia!

Cẩn thận!”

Kankuro thất thanh kêu lên, đổi lại động tác trên tay lại càng mãnh liệt hơn!

ói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, con rối trên lưng hắn theo tình hình mà nhảy ra, bàn tay hướng về người đó đẩy ra ——







ành!”









Ka nkuro nâng cằm, ở trong phạm vi nhỏ đi qua đi lại, một bên không ngừng cố gắng đào bới trí nhớ của mình, một bên càng không ngừng đánh giá khuôn mặt của người con gái đang hôn mê kia.

A…”





Ánh mắt vui mừng điên cuồng đó của cô ta, tuyệt đối hắn không bào giờ quên được!







Hiện ra một gương mặt mơ hồ, hai lỗ tai màu đen cụp xuống, ánh mắt không hế che giấu thắc mắc, hiện ra một dấu chấm hỏi thật to.

Gw atan mở mắt ra, liền thấy một hình ảnh như vậy.



“A! Cô làm gì vậy!”






Động tác vừa mới nhấc này, đã hoàn toàn mất đi.


K nkuro lại một lần nữa nhìn thấy ánh sáng thần kỳ tỏa ra ở trong mắt cô gái kia, chỉ có thể lựa chọn cứng ngắc lui về sau.

L ui… Lui… Lui…



ô…”



H ừ! Cô ta thích túm thì cứ để cho cô ta túm đi.

K nkuro căm giận nghĩ.





iều này có thật sự được cho là quá kỳ quái không?!

Gwatan níu chặt hai cái lỗ tai khéo léo kia, tay trái thì chà qua chà lại, tay phải thì sờ sờ thật lâu, cho đến khi trên người truyền đến đau đớn làm cho không chịu nổi, lúc này mới lưu luyến dừng tay lại, điều chịnh lại hô hấp một chút, cúi đầu nói:


Sao ngươi lại ở chỗ này?”



“Người nên hỏi vấn đề này phải là ta đi?”






Sau một lúc lâu, Kankuro kiềm chế không được nữa, la làng lên:

Sao ngươi lại không nói chuyện?”

< ng>Gwatan một mặt lạnh nhạt nói:


Đang đợi vấn đề của ngươi.”

“…”






Sắc mặt của người con gái trắng đến mức dọa người, toàn thân như ***, càng miễn bàn tới miệng vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ này.


watan nháy mi, nhìn nhìn vết máu loang lỗ trên bản thân, trên mặt xẹt qua một tia lo lắng mơ hồ.

ừ… Còn có thời gian rảnh để lo cho người khác nữa à?”



watan bỗng nhiên đối Kankuro lộ ra một nụ cười gợn sóng, giơ tay khoa tay múa chân một chút:



Kankuro nghiêng đầu nghĩ nghĩ, giơ tay từ trong đống rơm lấy ra một cái túi nhỉ đã dính đầy bùn đất, đưa tới:




“… Ừ.”








Này… Ngươi đi ra ngoài trước một chút đi.”



HẢ??? Đi ra ngoài? Đi đâu a? Bên ngoài trời còn mưa to, ngươi lo lắng trên người ta không đủ ướt à?”





Nhìn thoáng qua ngoài động, trời mưa ào ào như thác nước, lại nhìn nhìn Kankuro đang đi ra bên ngoài, Gwatan cắn răng một cái, thấp giọng nói:


Không… Không cần, chỉ cần ngươi quay lưng lại là được rồi.”



“Xoạt xoạt…”


< >Phía sau bỗng nhiên luôn luôn truyền ra một âm thanh ma sát vạt áo rất nhỏ. Kankuro nhìn chằm chằm vào con sâu đang chậm rãi bò trên vách tường, lại tự nhiên đỏ mặt. Nhưng âm thanh nhỏ kia không duy trì được bao lâu liền ngừng lại.












T ước tiên đem thuốc bôi ở trên vách đá, sau đó cọ tới cọ lui đi?

H ặc là kéo dây thắt lưng, duỗi dài tới trên miệng vết thương một tí?

P ía bên này, Kankuro còn đang đau khổ suy nghĩ nên đưa ra một câu trả lời thế nào, phía bên kia, Gwatan đã mở miệng trước:

“Ngươi… Đi lại giúp ta một chút?”


Ngao ngao ngao!


Vừa rồi cô ta mới nói gì đó?

i tâm Kankuro rít gào một chút, nhưng ờ ngoài mặt vẫn là bộ dáng bình thường:

“Này… Không hay lắm đâu?”




Tổng so đã chết cường.”

< g>Kankuro nghe vậy liền chấn động, không khỏi thầm mắng bản thân một tiếng —— Bắt đầu từ khi nào mà hắn lại suy nghĩ đến việc được hay không được. Dười tình huống này, mạng người đương nhiên quan trọng hơn!


ì thế, hắn không hề do dự, nói một tiếng “Thất lễ “, liền chuyển người qua.

C ô gái đối mặt với vách tường, bình thản lộ tấm lưng ra.

Đ u tiên, Kankuro dùng quần áo lau ngón tay, có thế này mới nhận lấy thuốc mỡ, dính lên một chút, cẩn thận tỉ mỉ bôi lên miệng vết thương.

Giải quyết xong cái lưng rồi, Kankuro nghiêm túc đem thuốc trả lại cho Gwatan, sau đó lại ngoan ngoãn xoay người hướng sang chỗ khác.






Ng oài động, mưa đã nhỏ đi rất nhiều.

Gwatan nhìn thoáng qua ngoài hang động, bầu trời dần dần sáng lên, chậm rì bắt đầu đem gì đó để ở trên đất để lại trong bao.


A… Rốt cục ngừng!”

Kankuro đứng lên, hoạt động tay chân của mình, duỗi thẳng người ra.


ốt cuộc cũng đã có thể rời khỏi nơi này!”









Ừ! Quyết định! Lần này trở về nói Haruhisa tổ chức bữa tiệc ngay!

Kankuro nghiến răng nghiến lợi một chút, xoa tay, hận không thể lập tức di chuyển với tốc độ ánh sáng về Làng Cát ngay.

“Cái kia, này, ta phải…”

< >“Gwatan.”


“… À, Gwatan, ta phải…”


< >“Ngươi có muốn ăn này nọ trước không?”


“A, không cần, ta nói, ta phải… Cái gì? Ăn cái gì? Ngươi có cái gì đó có thể ăn sao?”






Kankuro hoang mang hỏi, hai cái lỗ tai nhỏ theo động tác hắn hơi đưa lên.


watan nhìn chằm chằm vào của đỉnh đầu Kankuro, nắm chặt tay lại, liều mạng nhịn xuống cảm xúc muốn nhảy lên phía trước, có thế này mới bình tĩnh trở lại.



Kankuro chỉ cảm thấy có một trận gió lớn từ bên người của mình thổi qua, cô gái gọi là Gwatan cứ như vậy mà biến mất, không nhìn thấy đâu.


















hông bao lâu, một mùi hương nồng đậm liền nhẹ nhàng bay ra.

Ka nkuro đi “bịch bịch” hai bước trong hang động, ở kế bên người Gwatan ngồi xuống:

“Thơm quá!”












“Nhưng vừa rồi, nhìn ngươi có vẻ đang rất vội vàng?”


“A… Đó là bởi vì khi trở về thì có thể được ăn ngon.”


Lực chú ý của Kankuro hoàn toàn đều tập trung ở “cái gì đó” ờ trong tay Gwatan, căn bản hoàn toàn không biết bản thân đang trả lời cái gì.


G atan nghe vậy, cúi đầu suy nghĩ một lát, sau đó lại ngẩng đầu, vẻ mặt chăm chú nghiêm túc hướng về Kankuro nói:

Kỹ năng làm bếp của ta giỏi lắm.”



“Đầu bếp ở nhà ta, là người tay nghề tốt nhất nước.”


Nói đến chỗ này, Gwatan lại nghĩ nghĩ, bổ sung thêm:




“Ngươi có muốn làm phò mã hay không?”