Chương 28
“Nếu không phải do cô chiếm lấy thân thể của tôi thì làm sao mà đến giờ tôi vẫn du đãng chung quanh kia chứ? Nếu không bởi vì cô thì làm sao Jack có thể chết?” Linh hồn Rose ‘thật’ đau đớn hét lên.
ô ta không biết vì sao mình lại bị biến thành như vậy? Rõ ràng buổi tối hôm ấy vui vẻ như vậy, có thể nhất thời sẩy chân đụng đầu vào cột, cô ta cũng nghe được Jack lo lắng la lên nhưng cái gì cũng không nói nên lời, thậm chí cảm giác được chính mình nhẹ nhàng rời khỏi thân thể, cô ta không biết làm cách nào để vào lại thân thể của mình, sau đó cô ta phát hiện ra không một ai có thể nhìn thấy cô ta, trạng thái này làm cô ta mừng thầm, có phải bây giờ không ai có thể quản lý cô ta nữa hay không? Không bị trói buộc, không bị quản giáo, lại càng không cần gả cho gã nhà giàu mới nổi như Charles kia hay không? Nhất thời lòng ham muốn tự do làm cô ta từ bỏ ý nghĩ trở lại thân thể mình, không kiêng dè gì mà nhắm đến bầu trời tự do rộng lớn vùng vẫy.
C ô ta chưa từng nghĩ đến Titanic vậy mà đụng vào núi băng? Xem Charles cuống quít tìm áo cứu sinh cho Rose giả kia, cô ta có chút hoảng sợ,không biết mẹ mình với Jack như thế nào? Một lần nữa cô ta hận chính mình sao hôm qua không ngay lập tức trở lại vào thân thể, để rồi Rose giả kia có cơ hội dùng. Đang trong lúc hối hận, đã thấy Charles lấy ra “trái tim đại dương”, cô ta chỉ cảm thấy bên trong ‘trái tim đại dương’ truyền một luồng sức hút, trong nháy mắt bản thân bị hút vào, cái gì cũng không biết.
ack tốt như vậy, sao cô nỡ đối xử với anh như thế? Cô là hung thủ giết người, tôi muốn cô đền mạng, trả thân thể lại cho tôi.” Linh hồn Rose thật lao điên cuồng về phía Rose.
Nhìn thấy linh hồn Rose lao về phía mình, phản ứng đầu tiên của Rose là bảo vệ bụng của mình, nhưng lập tức cô nghĩ đây không phải là người, tuy không phải là người nhưng vẫn là chủ nhân thân thể này, nếu cho cô ta vào thân thể này thì ai sẽ làm chủ nó thì khó mà nói.
hợt cô suy nghĩ điều gì đó, cô nhanh chóng chạy tới nơi ánh sáng lóe lên, kéo tấm màm cửa sổ che khuất phòng tắm, ánh sáng thoải mái chiếu vào vạn vật, linh hồn Rose hét thảm một tiếng, ngay lập tức xông ra ngoài, biến mất ở cửa phòng tắm.
—— tôi là đường ranh giới ——
Rose ra phòng tắm, gọi nữ giúp việc kéo hết rèm cửa ra, mở hết cửa sổ, nói là muốn hít thở không khí trong lành. Chủ nhân đã ra lệnh, đương nhiên nữ giúp việc lập tức làm.
ương nhiên Rose không hồn nhiên cho rằng mở cửa sổ ra sẽ làm cho linh hồn biến mất vĩnh viễn, chỉ có thể nói rõ ra là cô ta sợ ánh mặt trời, xem ra truyền thuyết ở thiên triều cũng hữu dụng, truyện của Trung Quốc cũng tương tự nhỉ?
Ôi, chào phu nhân, mời ngài vào, ngài muốn lựa chọn món gì?” Một cậu nhóc tóc đen mắt đen đi lại tươi cười tiếp đón, nụ cười nhiệt tình của cậu làm cho tâm tình của Rose không nhịn được mà thư giãn chút ít.
hủ của cậu có ở đây không? Tôi … gần đây không thoải mái một chút, muốn mời ông ấy giúp đỡ”. Đây là đầu bếp nói cho cô biết, chủ của nơi này đối với chuyện kia rất quen thuộc, nghe nói cái gì mà đệ tử ở trên núi, vừa xuống núi đã vang danh.
“Haizz, được rồi, mời quý cô ngồi, tôi đi mời ông chủ tới đây”. Cậu nhóc nhanh nhẹn vào nhà trong mời ông chủ ra.
ó chuyện gì mà phu nhân phải nhờ lão hủ đây hổ trợ thế?” Một ông lão nói tiếng Trung Quốc, lão cảm thấy bản thân là người Trung Quốc không thể quên cội nguồn được, cho nên dù cho xung quanh nói tiếng Anh thì tới bây giờ ông ta cũng không nói bao giờ.
Tôi có thai, gần đây lại thường không ngừng gặp ác mộng, luôn luôn cảm thấy có cái gì đó muốn quấn quít lấy con tôi, nghe người ta nói những năm gần đây có nhiều thứ không sạch sẽ, có biện pháp nào có thể giúp bảo vệ đứa bé của tôi không bị thứ kia quấy rầy không? Nếu thật sự có một vài thứ không quá sạch sẽ, có thể nghĩ biện pháp không cho nó tác quái được không?” Lời nói này của Rose nữa giả nữa thật.
Ô g ta mở ra một chiếc hộp, bên trong có một vòng tay bạch ngọc óng ánh, ông lão lấy vòng tay ra đưa cho Rose: “Mời cô bé nhìn, đây là vòng tay mà lão phu phù chú vào, chiếc bạch ngọc này có có công hiệu dưỡng thần an hồn, Phỉ Thúy hộ thân, bình an cả đời. Ngọc có thể đuổi ma trừ tà, hộ thân chặn tai, làm cho người đeo như ý cát tường, bình an thuận lợi, trải qua tôi phù chú thêm vào là sẽ bách tà bất xâm, cô bé cứ yên tâm mang vào, cam đoan không có gì vào được thân thể của cô đâu”, Ông lão này nói những lời này thật sự rất lưu loát, Rose nhận lấy vòng tay chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, ừ … quả thật là thứ tốt.
Ha ha, yên tâm đi, lão phu nói là đồ tốt thì nhất định nó là đồ tốt, sẽ không lừa cô bé đâu. Về phần những thứ không sạch sẽ gì đó, cô bé muốn nhốt nó không bao giờ cho ra ngoài? Hay là triệt để tiêu diệt đây?” Ông lão cười hề hề hỏi, nhưng trong mắt lộ ra làm cho người ta khó hiểu hết.
ường như nhìn ra Rose chần chờ, ông lão cười: “Có phải phu nhân thấy lão phu nói rất ảo diệu?”
Rose gật đầu thành thật, trong lòng cô xác thực không chắc chắn, chuyện này có thể quan hệ đến một người hai mạng của cô đấy!
“Ha ha, cô bé tin là tốt rồi, đời này thế sự vô thường, chuyện ở trên đời này nhiều vô kể, lão phu cũng chính là giúp đỡ một chút mà thôi, nếu không thể giúp thì lão phu cũng không có cách nào”. Ông lão cười hề hề cam đoan ông ta không phải người nhiều chuyện làm cho Rose yên tâm.
ose cười thản nhiên: “Nếu ông biết tất cả mọi chuyện thì tôi cũng không khách khí, có loại linh hồn có thể ở trong vật gì đó sao? Thực sự phiền toái”.
“Có, thứ này rất nhiều”. Ông lão tiếp tục lấy ra một đồ vật nọ.
ước khi Charles tan sở, Rose vừa lòng mang theo thu hoạch ngồi lên xe, chuẩn bị về nhà.
ậu nhóc nhìn bóng lưng đi xa của Rose, đau lòng trừng mắt thầy của hắn: “Thầy, sao ngài lại đem đồ vật áp đáy hòm của chúng ta bán hết, về sau sẽ thế nào bây giờ?”
“Thầy, người không bị lừa chứ? Cô ta nếu thực sự lợi hại như thế sao nhờ chúng ta giúp đỡ được?” Cậu nhóc không phục.
ô ta không biết vì sao mình lại bị biến thành như vậy? Rõ ràng buổi tối hôm ấy vui vẻ như vậy, có thể nhất thời sẩy chân đụng đầu vào cột, cô ta cũng nghe được Jack lo lắng la lên nhưng cái gì cũng không nói nên lời, thậm chí cảm giác được chính mình nhẹ nhàng rời khỏi thân thể, cô ta không biết làm cách nào để vào lại thân thể của mình, sau đó cô ta phát hiện ra không một ai có thể nhìn thấy cô ta, trạng thái này làm cô ta mừng thầm, có phải bây giờ không ai có thể quản lý cô ta nữa hay không? Không bị trói buộc, không bị quản giáo, lại càng không cần gả cho gã nhà giàu mới nổi như Charles kia hay không? Nhất thời lòng ham muốn tự do làm cô ta từ bỏ ý nghĩ trở lại thân thể mình, không kiêng dè gì mà nhắm đến bầu trời tự do rộng lớn vùng vẫy.
C ô ta chưa từng nghĩ đến Titanic vậy mà đụng vào núi băng? Xem Charles cuống quít tìm áo cứu sinh cho Rose giả kia, cô ta có chút hoảng sợ,không biết mẹ mình với Jack như thế nào? Một lần nữa cô ta hận chính mình sao hôm qua không ngay lập tức trở lại vào thân thể, để rồi Rose giả kia có cơ hội dùng. Đang trong lúc hối hận, đã thấy Charles lấy ra “trái tim đại dương”, cô ta chỉ cảm thấy bên trong ‘trái tim đại dương’ truyền một luồng sức hút, trong nháy mắt bản thân bị hút vào, cái gì cũng không biết.
ack tốt như vậy, sao cô nỡ đối xử với anh như thế? Cô là hung thủ giết người, tôi muốn cô đền mạng, trả thân thể lại cho tôi.” Linh hồn Rose thật lao điên cuồng về phía Rose.
Nhìn thấy linh hồn Rose lao về phía mình, phản ứng đầu tiên của Rose là bảo vệ bụng của mình, nhưng lập tức cô nghĩ đây không phải là người, tuy không phải là người nhưng vẫn là chủ nhân thân thể này, nếu cho cô ta vào thân thể này thì ai sẽ làm chủ nó thì khó mà nói.
hợt cô suy nghĩ điều gì đó, cô nhanh chóng chạy tới nơi ánh sáng lóe lên, kéo tấm màm cửa sổ che khuất phòng tắm, ánh sáng thoải mái chiếu vào vạn vật, linh hồn Rose hét thảm một tiếng, ngay lập tức xông ra ngoài, biến mất ở cửa phòng tắm.
—— tôi là đường ranh giới ——
Rose ra phòng tắm, gọi nữ giúp việc kéo hết rèm cửa ra, mở hết cửa sổ, nói là muốn hít thở không khí trong lành. Chủ nhân đã ra lệnh, đương nhiên nữ giúp việc lập tức làm.
ương nhiên Rose không hồn nhiên cho rằng mở cửa sổ ra sẽ làm cho linh hồn biến mất vĩnh viễn, chỉ có thể nói rõ ra là cô ta sợ ánh mặt trời, xem ra truyền thuyết ở thiên triều cũng hữu dụng, truyện của Trung Quốc cũng tương tự nhỉ?
Ôi, chào phu nhân, mời ngài vào, ngài muốn lựa chọn món gì?” Một cậu nhóc tóc đen mắt đen đi lại tươi cười tiếp đón, nụ cười nhiệt tình của cậu làm cho tâm tình của Rose không nhịn được mà thư giãn chút ít.
hủ của cậu có ở đây không? Tôi … gần đây không thoải mái một chút, muốn mời ông ấy giúp đỡ”. Đây là đầu bếp nói cho cô biết, chủ của nơi này đối với chuyện kia rất quen thuộc, nghe nói cái gì mà đệ tử ở trên núi, vừa xuống núi đã vang danh.
“Haizz, được rồi, mời quý cô ngồi, tôi đi mời ông chủ tới đây”. Cậu nhóc nhanh nhẹn vào nhà trong mời ông chủ ra.
ó chuyện gì mà phu nhân phải nhờ lão hủ đây hổ trợ thế?” Một ông lão nói tiếng Trung Quốc, lão cảm thấy bản thân là người Trung Quốc không thể quên cội nguồn được, cho nên dù cho xung quanh nói tiếng Anh thì tới bây giờ ông ta cũng không nói bao giờ.
Tôi có thai, gần đây lại thường không ngừng gặp ác mộng, luôn luôn cảm thấy có cái gì đó muốn quấn quít lấy con tôi, nghe người ta nói những năm gần đây có nhiều thứ không sạch sẽ, có biện pháp nào có thể giúp bảo vệ đứa bé của tôi không bị thứ kia quấy rầy không? Nếu thật sự có một vài thứ không quá sạch sẽ, có thể nghĩ biện pháp không cho nó tác quái được không?” Lời nói này của Rose nữa giả nữa thật.
Ô g ta mở ra một chiếc hộp, bên trong có một vòng tay bạch ngọc óng ánh, ông lão lấy vòng tay ra đưa cho Rose: “Mời cô bé nhìn, đây là vòng tay mà lão phu phù chú vào, chiếc bạch ngọc này có có công hiệu dưỡng thần an hồn, Phỉ Thúy hộ thân, bình an cả đời. Ngọc có thể đuổi ma trừ tà, hộ thân chặn tai, làm cho người đeo như ý cát tường, bình an thuận lợi, trải qua tôi phù chú thêm vào là sẽ bách tà bất xâm, cô bé cứ yên tâm mang vào, cam đoan không có gì vào được thân thể của cô đâu”, Ông lão này nói những lời này thật sự rất lưu loát, Rose nhận lấy vòng tay chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, ừ … quả thật là thứ tốt.
Ha ha, yên tâm đi, lão phu nói là đồ tốt thì nhất định nó là đồ tốt, sẽ không lừa cô bé đâu. Về phần những thứ không sạch sẽ gì đó, cô bé muốn nhốt nó không bao giờ cho ra ngoài? Hay là triệt để tiêu diệt đây?” Ông lão cười hề hề hỏi, nhưng trong mắt lộ ra làm cho người ta khó hiểu hết.
ường như nhìn ra Rose chần chờ, ông lão cười: “Có phải phu nhân thấy lão phu nói rất ảo diệu?”
ose cười thản nhiên: “Nếu ông biết tất cả mọi chuyện thì tôi cũng không khách khí, có loại linh hồn có thể ở trong vật gì đó sao? Thực sự phiền toái”.
ước khi Charles tan sở, Rose vừa lòng mang theo thu hoạch ngồi lên xe, chuẩn bị về nhà.
ậu nhóc nhìn bóng lưng đi xa của Rose, đau lòng trừng mắt thầy của hắn: “Thầy, sao ngài lại đem đồ vật áp đáy hòm của chúng ta bán hết, về sau sẽ thế nào bây giờ?”