Chương 40: Gian thương
Sắc mặt Tống Tuân thay đổi, Giang Tử Thương lại bật cười.
"Tống huynh tức giận sao? Chẳng lẽ là chột dạ?" Giang Tử Thương đắc ý: "Nhớ trước đây, tiên sinh luôn nói Tống Tuân ngươi tài năng thông minh, tương lai sẽ có thành tựu to lớn, lại nói ta và Tiến Bảo huynh không có chí tiến thủ, uổng phí đời nam nhi, bây giờ nhìn bản thân ngươi, chậc chậc chậc… Thật đáng thương, không ngờ lại bắt đầu đánh chủ ý lên quả dại… Không giống như ta và Tiến Bảo huynh, phụ mẫu ta đã mua cho ta một cửa hàng tử tế ở huyện thành, Tiến Bảo huynh cũng sắp thành gia, trong lòng Tống huynh chắc là không dễ chịu, đúng không?"
"Ca, chuyện này huynh không đúng rồi." Tống Anh đột nhiên mở miệng.
Tống Tuân quay đầu nhìn nàng, lại thấy nàng nói tiếp: "Giang đại ca vừa nhìn đã biết là người rộng lượng, hiểu lễ nghĩa, chạy từ xa tới để chào hỏi huynh, chắc là lo lắng cho tương lai của huynh nên mới nói như vậy, đúng không?"
"Mua đồ còn có thể chơi oẳn tù tì à?" Giang Tử Thương hơi sửng sốt.
Hắn ta chỉ là nhìn thấy Tống Tuân từ xa, cho nên mới lại đây châm chọc, nếu không phải tới gần, thậm chí hắn ta cũng không biết Tống Tuân bán cái gì.
Bây giờ vừa nhìn thấy…
Chẳng lẽ Tống Tuân là tên ngốc à?
Chỉ là quả dại mà thôi, cần gì phải bận tâm nhiều như vậy?
Nhưng…
Tống Anh này mới trở về từ nhà giàu có, quả thật không hiểu được cuộc sống vất vả mưu sinh của người dân, vừa mở miệng đã muốn đưa năm mươi văn tiền, cũng thật buồn cười.Nhưng nếu nàng tự nguyện đưa, hắn ta làm sao có thể từ chối số tiền miễn phí như vậy được?
"Nếu Tống cô nương biết lễ tiết như vậy, ta đây từ chối thì sẽ bất kính." Giang Tử Thương nói.
"Vậy không biết Giang đại ca muốn mua bao nhiêu cân đây? Nếu Giang đại ca đã có cửa hiệu mặt tiền rất to ở trong thành, vậy chắc chắn là xuất thân giàu có, nói vậy, nếu không phải bởi vì nhân duyên của ca ca ta, chắc là huynh cũng coi thường những thứ này của ta, cho nên mua quả dại về chắc là để chiêu đãi hạ nhân trong nhà phải không? Nói như vậy, ít nhất cũng phải mua mười cân, Giang đại ca, huynh thật là quý nhân của ta…" Tống Anh chậm rãi nói.
Giang Tử Thương cũng biết những lời này của Tống Anh có ý gì, nhưng nghĩ đến năm mươi văn tiền tiền thưởng kia, hắn ta cũng không phản bác.
"Một văn tiền một cân đúng không? Vậy ta lấy hai mươi cân, Tống huynh, đừng nói ta không thông cảm cho ngươi." Giang Tử Thương chuẩn bị đưa tiền.
Sở dĩ hắn ta mua nhiều như vậy, là vì nghĩ rằng có thể chơi oẳn tù tì nhiều lần hơn.
Đó là mua một lần, lúc sau huynh muội này thua cuộc cũng không thể đổi ý.
"Từ đã, Giang đại ca hiểu lầm rồi, quả dại nhà ta chia làm hai loại, một loại là quả dại bình thường, không có gì đặc biệt, một cân năm văn tiền, ta đoán rằng huynh cũng chướng mắt, còn một loại khác là quả đặc biệt ở sọt còn lại, năm mươi văn tiền một cân." Tống Anh thuận miệng nói.
Giang Tử Thương vừa nghe, tức giận bật cười: "Ngươi cho rằng ta là kẻ ngốc ư, đều là đồ vật, giá cả có thể hơn kém nhau nhiều như vậy sao? Quả dại nhà người khác chỉ một văn tiền! Các ngươi là gian thương đấy à!"
"Giang đại ca, nếu chúng ta là gian thương thì sẽ không muốn đưa cho huynh nhiều cơ hội chơi oẳn tù tì hơn, nếu huynh không tin, có thể hỏi xung quanh thử xem, hôm qua và hôm nay nhà ta có quy tắc nào về việc tặng tiền khi thắng không, quy tắc này có phải là phá lệ cho một mình huynh hay không?"