Chương 454: Tiên nhân trên trời
Lúc này, Ngưu Đại Lực vẫn chưa thích ứng được mà Tống Anh còn nói gần đây còn có một con ếch tinh.
Nhất thời, nàng ấy vô cùng hoảng sợ.
"Sao lại có nhiều yêu quái như vậy... Trước giờ ta chưa từng nhìn thấy... Bọn họ đã tu luyện bao nhiêu năm rồi? Đều già hơn ta đúng không? Vậy thì chắc chắn ta không đánh lại bọn họ. Lỡ như ở chung không hòa hợp, có khi nào ta sẽ bị mất mạng không?" Ngưu Đại Lực luống cuống, lao tới nắm tay Tống Anh, nhìn nàng bằng ánh mắt trông mong.
Tống Anh cũng biết nàng ấy không giống những yêu quái khác.
Thay vì nói nàng ấy là yêu quái, chi bằng nói nàng ấy là một cô nhi cái gì cũng không biết.
Trước giờ chưa từng tiếp xúc với bất kỳ đồng loại nào, chỉ biết đến yêu quái thông qua thoại bản.
Mà thoại bản...
Tống Anh nhớ tới quyển thoại bản kể về những câu chuyện kỳ lạ mà mình giấu riêng, cảm thấy trong đó viết quá khoa trương. Yêu quái trong thoại bản có đủ mọi loại phép thần thông khiến nàng hâm mộ muốn chết.
"Đến khi gặp họ thì ngươi sẽ biết." Tống Anh thở dài, "Không cần căng thẳng, đều là yêu quái nhà mình cả."
Ngưu Đại Lực dè dặt gật đầu.
Sau đó...
"Ta?" Tống Anh cười như không cười, "Ngươi đoán xem?"
"Ừm..." Ngưu Đại Lực suy nghĩ, Đại tỷ cực kỳ lương thiện, dung mạo cũng đẹp, có khả năng là hồ ly tinh, nhưng nghe nói hồ ly tinh có mùi hôi, còn Đại tỷ thì không có, nàng cực kỳ thơm...
Có lẽ là chim, nếu là chim thì cũng là vua của loài chim, chẳng hạn như phượng hoàng, đại bàng...
Nhưng hình như phượng hoàng chỉ có trong truyền thuyết, nàng ấy chưa từng nhìn thấy...
< an style="font-weight: 400;">"Là loại yêu quái biết bay sao?" Ngưu Đại Lực hỏi.
"Không phải." Tống Anh lắc đầu, "Ngươi nghĩ lại xem ta am hiểu cái gì?"
"Kiếm tiền!?" Ngưu Đại Lực mở to mắt, "Đại tỷ, chẳng lẽ ngươi từ bạc biến thành sao? Nếu không thì là rồng thần? Nghe nói rồng thích cất giữ những thứ lấp lánh, vậy thì cũng là yêu quái thích kiếm tiền..."
Tống Anh híp mắt, cười ha hả.
Ngưu Đại Lực nhìn sang, chỉ cảm thấy nàng vô cùng thần bí, quả thực giống như tiên nhân trên trời!
Ngưu Đại Lực không dám hỏi.
Nàng ấy sống lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên gặp được cao nhân, nếu hỏi nhiều quá, lỡ như bị ghét bỏ thì phải làm sao? Hơn nữa... có lẽ bản thể là bí mật, không thể nói với người ngoài.
Nhưng nếu đã nói muốn tổ chức "tiệc nhận thân", Tống Anh nói được thì làm được. Nàng nói với ếch tinh một tiếng, bảo hắn nhân lúc buổi tối không có ai thì tới đây, mặt khác bảo Tống Đạt, Tống Võ về nhà hôm nay, như thế là có thể yên tâm gặp mặt.
Trước khi các yêu quái tụ họp, Tống Anh đã bị tình trạng của không gian dọa sợ.
Nàng không định bán số thóc thu hoạch được nên định cất một ít vào trong không gian để phòng ngừa bất cứ tình huống nào, nhưng vừa cho đồ vào, nàng lập tức phát hiện không gian đã thay đổi.
Lúc trước, không gian chỉ rộng khoảng một trăm mét vuông, nhưng lúc này lại rộng gấp mười lần.
Quan trọng nhất chính là cái cây kia, nó đã mọc ra thêm rất nhiều chồi non...
Gần đây cũng không xảy ra chuyện gì đặc biệt mà? Hay là... ngày mùa?
Tống Anh bình tĩnh lại, cố gắng cảm nhận. Sau hai khắc ở trong không gian, cuối cùng nàng đã thoáng đoán được nguyên nhân.
Khi lúa chín và được gặt hái, một phần linh khí trong ruộng lúa phân tán khắp nơi... Linh khí dường như có lợi cho... sự sinh trưởng của yêu quái?