Chương 463: Hoàn toàn không có nguyên tắc
Trong lòng Tống Phúc Sơn "lộp bộp" một cái, sắc mặt căng cứng.
Lục Giai đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt của Tống Anh, nhất thời ngây ngốc.
Tuy nói mối quan hệ giữa hắn ta và Tống Tuân đã "tốt lên", nhưng thật ra trong lòng đã khẳng định dung mạo của muội muội Tống gia chắc hẳn không đẹp lắm.
>Tuy nữ tử ở triều Đại Định không thường xuyên ra ngoài nhưng chưa tới mức không thể lộ mặt, thậm chí còn đề cao địa vị của nữ tử hơn tiền triều, thậm chí ở kinh thành còn có quý nữ cưỡi ngựa trên đường đấy!
Vậy nên hắn ta nghĩ, sau này nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm trước mặt Tống huynh, dù có tò mò cũng không được nhắc lại chuyện dung mạo của muội muội Tống gia để không khiến bằng hữu tốt khó khăn lắm mới kết giao được tức giận.
Từ trước đến nay, hắn ta chưa bao giờ để ý tới suy nghĩ của người khác, càng sẽ không cố ý đi tìm hiểu bất kỳ ai.
Nhưng chỉ riêng Tống huynh này được nhắc tới trước mặt tổ mẫu hắn ta, không biết thì thôi, sau khi biết rồi, hắn ta cũng hiểu rõ muội muội Tống gia là vảy ngược* của hắn.
>*逆鳞(vảy ngược): được dùng để chỉ những điều cấm kỵ hoặc những điểm nhạy cảm không thể chạm đến của một người.
Dung mạo này...
&nbs p;
Nếu không nhắc tới vết thương đó thì muội muội Tống gia cũng được xem như mỹ nhân mặt hạnh má đào!
Dung mạo của Tống Anh không phải khuynh quốc khuynh thành, dù sao với tình trạng của nguyên chủ thì không thể nào đột nhiên nảy nở được, nhưng khí chất lại có mấy phần không giống người thường.
Đáy mắt luôn không gợn sóng, nụ cười khẽ hờ hững, nhất là giờ phút này, nụ cười mang theo mấy phần lạnh lẽo, trông còn có chút uy nghiêm.
&nb sp;
"Nhị Nha." Vậy mà Tống Phúc Sơn lại ngơ ngác gọi một tiếng, sau khi mở miệng cũng cảm thấy lúng túng, mất mặt nên vội vàng nói: "Cũng không phải chuyện gì lớn, không cần nói với a gia ngươi."
< an style="font-weight: 400;">"Được.
n style="font-weight: 400;">Nhưng dù sao Đại bá cũng phải đưa cho ta chút phí bịt miệng chứ?" Tống Anh ngước mắt lên, cười như không cười.
p>Nghe vậy, Tống Phúc Sơn ngơ ngác, sau đó có mấy phần thẹn quá thành giận: "Sao, sao trong đầu nha đầu ngươi chỉ có tiền vậy?"
"Đại bá, người sống ở đời, nếu người thân không đáng tin cậy thì không phải phải dựa vào tiền sao? Người muốn ta giữ bí mật thì phải trả ít tiền chứ.
Nếu không, vì sao ta phải giúp người giữ kín như bưng?" Tống Anh tỏ vẻ đương nhiên, sau đó quay đầu nhìn Tống Tuân, "Ca, huynh nói có phải là đạo lý này hay không?"
"..." Lục Giai nhìn tiểu đồng bọn mới của hắn ta bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.
>Có phải tiểu đồng bọn này không chính trực lắm không?
Sao có thể lừa bịp tống tiền trưởng bối?!
Lục Giai thật sự không thể tin nổi.
>Nhà hắn ta cũng có một thúc thúc không đàng hoàng.
"Ồ, đã là lần thứ hai rồi sao?" Tống Anh thở dài, "Đại bá, nếu a gia biết được có lẽ sẽ lấy que cời lửa trong nhà ra, đến lúc đó cho dù người là trưởng bối thì cũng không còn mặt mũi.
Hơn nữa... gần đây a gia muốn chỉnh đốn gia phong, người đánh bạc là chuyện lớn như vậy, nói không chừng còn phải nháo đến từ đường đấy..."
Tống Phúc Sơn nheo mắt: "Ngươi muốn bao nhiêu? Ta đi mượn."
Tống Anh suy nghĩ một chút.
Tống Phúc Sơn nghiến răng, số tiền này không dễ mượn, nhưng... vẫn có cách xoay sở được, có điều trong hai năm tới không thể trả được.
Phải đợi đến khi thái độ của lão gia tử thoải mái hơn, hắn ta mới có thể tích góp vốn riêng...