Chương 356: Hại người hại mình
Đáng lẽ hắn nên che miệng khuê nữ nhà mình lại, cái gì không nên nói thì nàng lại càng nói, lá gan này không phải kích cỡ bình thường đâu!
Quả nhiên, sắc mặt của lão gia tử đột ngột thay đổi.
"A gia, ta nói những lời này không phải để trách ngài, mà là hy vọng sau này mọi người có thể càng ngày càng tốt hơn, biết chỗ nào còn thiếu sót thì bổ sung vào, nếu cả đời chẳng hay biết về những khuyết điểm của mình thì chỉ hại người hại mình mà thôi." Tống Anh lại nói.
Nàng vội vã nói như vậy là bởi vì Tống Hiển sắp trở về nhà rồi!
Cần phải cho lão gia tử một lời cảnh tỉnh.
"Ta sống đến tuổi này rồi, bây giờ đến phiên người làm tôn nữ như ngươi giáo huấn ta sao?" Tống Lão Căn cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng mình.
"Ngươi là đang nhớ thương cây linh chi kia, sợ ta đưa cho Hiển ca nhi." Tống Lão Căn đuối lý nói.
Ngoại trừ những lời này, ông ấy cũng không biết nên nói như thế nào để vừa nghe có vẻ có lý, vừa có thể làm nha đầu này không còn gì để nói.
Tống Anh nghe vậy thì dở khóc dở cười.
"Ta cam đoan rằng, sau khi về nhà, ngài mang cây linh chi kia đi hầm ăn ngay lập tức thì ta cũng không có gì bất mãn cả." Tống Anh lập tức tỏ thái độ: "Ngài đã từng này tuổi rồi, ta cũng hy vọng ngài có thể an hưởng tuổi già."
pan style="font-weight: 400;">"Lén lút trợ cấp, cho dù chỉ là một chút bạc vụn cũng không được, nếu hắn có thì những đệ đệ khác cũng phải có, nếu mấy đệ đệ không có mặt thì phải cất đi, tuyệt đối không được thiên vị." Tống Anh lại nói.
Nói ra những lời này, thật ra cũng chẳng mang lại lợi ích gì cho nàng.
Vả lại… Thân phận của nàng đặc biệt, có quan hệ thân thích với Hầu phủ, không biết sự bình yên như hiện giờ có thể duy trì được bao lâu.
Lỡ như hầu phủ nổi điên lên, người chịu ảnh hưởng lớn nhất chính là Tống gia, nếu không thì lúc trước Tống gia sẽ không vội vã phân gia như thế.
Để tránh việc sau này Tống gia bị người khác ức hiếp hoặc nắm được sơ hở, từ giờ khắc này, nàng phải giáo dục bọn nhỏ thật tốt.
Có thể học hành thi cử thì nhất định phải học hành thi cử, chỉ cần có một chút công danh, không phải dân thường thì khả năng gặp rắc rối trong tương lai sẽ ít đi một chút.
< p>Trong trường hợp tệ nhất, nếu Tống gia không gây ra bất cứ sai lầm nào, được hàng xóm kính trọng, sau này lúc Hầu phủ ỷ thế ức hiếp người, không chừng còn có người than khóc cho bọn họ một tiếng, nhặt thi thể hay gì đó.Dĩ nhiên, Tống Anh cảm thấy khả năng bị tìm tới cửa trong thời gian ngắn rất nhỏ.
Nhưng chờ tới khi nàng buôn bán kiếm được rất nhiều tiền…
Khó nói lắm.
Vậy nên nàng mới muốn ổn định nội bộ càng nhanh càng tốt, tránh việc sau này bị người khác lợi dụng sơ hở.
"Diêu gia gia, ngài cảm thấy ta nói đúng không?" Tống Anh nói xong những lời đó, thấy lão gia tử nhà mình không mở miệng thì quay đầu hỏi Diêu lão gia tử.
Diêu lão gia tử gật gật đầu vô cùng trịnh trọng: "Có lý!"
"Lão huynh, khuê nữ này nhà ngươi rất hiểu lý lẽ, đây chính là chuyện tốt, chẳng trách khuê nữ nhà ta lại nói Đạt ca nhi hiểu chuyện, đi theo nàng học hỏi quả là không sai." Diêu lão gia tử vô cùng cổ vũ.
"..." Mí mắt của lão gia tử giật giật, có một loại dự cảm không lành.