Chương 395: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn
Tống Mãn Sơn vô cùng vui mừng, không để ý đến Tống Anh, túm nàng xuống hậu viện, vén tay áo lên, múc nước trong lu dội lên cánh tay một chút, sau đó cầm xà phòng chà lên tay.
Tống Anh bị hành động của hắn ta dọa sợ, chỉ thấy Tống Mãn Sơn mặt dày vẫn đang chà xát cánh tay.
"Đồ tốt! Nhìn đống bùn trên cánh tay ta này! Chậc chậc chậc, chỉ mới một lát mà đã chà sạch rồi..." Tống Mãn Sơn nói xong còn giơ đống bùn ghê tởm lên, huơ huơ trước mặt Tống Anh.
"..." Tống Anh liên tục lùi về đằng sau.
Giờ khắc này, cuối cùng nàng đã hiểu rõ thế nào gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Nhiều ngày nay, nàng oai phong một cõi ở Tống gia, ngay cả lão gia tử cũng ngoan ngoãn nghe lời nàng, trên dưới Tống gia hận không thể nâng nàng lên tận trời, nhưng bây giờ tới chỗ Tống Mãn Sơn...
Lại bị lép vế.
"Tứ thúc! Rốt cuộc ngươi đã bao lâu không tắm giặt rồi hả?" Mặt Tống Anh biến sắc.
"Kể từ lần trước ngươi tới đây, ta vẫn luôn như vậy, hơn nữa... tóc không gội, quần áo dơ cũng chất đống hai bộ." Tống Mãn Sơn vui vẻ hớn hở, "Nhị Nha, ngươi đúng là cục vàng! Đi theo ngươi, cho dù lão tử chỉ lấy một phần lợi nhuận thì vẫn kiếm được không ít!"
Phấn chấn! kí.ch th.ích
Chẳng hạn như thuê người diễn trò, nhờ các huynh đệ giao hàng đều phải đưa chút bạc, có bạc thì mọi người mới có thể làm việc nhiệt tình được.
Sau tháng đầu tiên, lãi ròng có thể tăng lên vùn vụt!
Chỉ là trước đây đã bàn bạc với Tống Anh, không thể nào cứ thuê cửa hàng mãi được nên chắc chắn phải tích góp tiền, trước là để trả tiền thuê, sau này tích góp đủ bạc rồi thì mua lại cửa hàng này. Cửa hàng ở thành Dung không phải đắt bình thường, may mà dầu gội Thanh Ti và xà phòng bây giờ của bọn họ đều là thứ tốt, bọn họ cũng không yêu cầu khắt khe về vị trí cửa hàng.
Tống Mãn Sơn nghe xong, suýt nữa thì giơ tay đánh nàng.
Khóe miệng Tống Anh hơi cong lên.
"Với thứ xà phòng này... một cửa hàng làm sao mà đủ? Ta phải tích góp nhiều tiền một chút, ngoại trừ mấy huynh đệ của ta, ta còn phải mua thêm người làm, sau này phải mở cửa hàng ở mọi huyện thành khắp Đại Định này. Đến lúc đó, ngươi còn có thể không cho ta nhiều tiền tiêu sao?" Tống Mãn Sơn nói tiếp.
Lúc trước hắn ta không dám nghĩ xa như vậy.
Nhưng bây giờ thấy thứ mà Tống Anh đưa tới, bao nhiêu hoài bão và chí khí đều bừng lên mãnh liệt.
Thứ này thật sự dùng tốt hơn đậu tắm nhiều, hơn nữa nếu Tống Anh có thể làm ra nhiều như vậy thì chứng tỏ chi phí để làm thứ này không cao, có thể sản xuất số lượng lớn!
"Được! Tứ thúc hãy nhớ kỹ lời người nói hôm nay, nếu sau này chúng ta thật sự có thể làm ăn lớn, đến lúc đó, ta nhất định sẽ không bạc đãi Tứ thúc." Tống Anh cười nói.
Thật ra Tống Anh cũng không sợ Tống Mãn Sơn hối hận.
Khế ước đã ký rồi, hối hận thì có ích gì?
Tống Mãn Sơn lúc này hưng phấn như được tiêm máu gà, không nói hai lời, lập tức cho người trưng bày xà phòng ở tủ đằng trước.
Cửa hàng đã có lượng khách ổn định, trong lúc hai người nói chuyện phiếm, đằng trước đã bán được mấy bình dầu gội Thanh Ti. Bây giờ Tống Mãn Sơn đích thân ra trận, suy nghĩ một chút, hắn quyết định bán xà phòng với giá 20 văn, sau đó bắt đầu giới thiệu với khách hàng. Hắn ta miệng lưỡi linh hoạt, chỉ trong chốc lát đã bán được không ít.