Chương 210: Nổi tiếng
Hoa chưởng quầy thấp thỏm trong lòng, sợ Tống Anh chê như vậy quá ít.
Nhưng nàng ấy đã tính qua, bản thân thật sự phải làm quá nhiều chuyện, nếu chia cho nàng nhiều hơn, bên nàng ấy gần như làm không công cho Tống Anh, mệt bán sống bán chết cũng không kiếm được bao nhiêu tiền...
"Được, chia ba phần." Tống Anh gật đầu.
Hoa chưởng quầy lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Tống Anh cười cười.
Hoa chưởng quầy để trượng phu trông cửa hàng, vội vàng ký khế ước với Tống Anh một lần nữa. Sau khi ký xong, Tống Anh mới viết công thức của mình ra.
"Đây là cách làm đơn giản nhất, ngoài công thức nền tảng này, có thể xem xét tăng thêm một ít hương liệu và dược liệu khác như cây săng xanh, đương quy… để giúp đen tóc, bã trà, bạch chỉ, hoàng bá, lô hội, ké đầu ngựa, bạc hà… có thể ngăn gàu giảm ngứa, tía tô trân châu có thể nuôi dưỡng chân tóc, địa liền, cam tùng có tác dụng trị hói đầu. Nếu sau này Hoa chưởng quầy có thể mở chi nhánh ở chỗ khác thì có thể sản xuất nhiều loại dầu gội có hương thơm khác nhau dành cho các loại tóc khác nhau, hiệu quả chắc hẳn sẽ rất tốt." Tống Anh nói thêm.
Tống Anh đột nhiên cảm thấy việc mình có rất nhiều sở thích cũng là một điều tốt.
Tống Anh cũng viết rõ những tỉ lệ này ra, Hoa chưởng quầy xem xong thì thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ấy có những mối quan hệ của riêng mình, không cần phải đến tận hiệu thuốc để mua, do đó có thể giảm bớt chi phí đi mấy phần. Đương nhiên, cho dù giá thấp đến đâu thì vẫn phải ghi vào sổ sách, khi mua bán đều phải lăn dấu tay, thế nên không thể làm giả được.
Thứ này không khó làm, nàng ấy gấp rút chuẩn bị dược liệu, chỉ mất hai, ba ngày chắc chắn có thể làm ra được một lô.
Chỉ cần liên hệ với thương khách là có thể kiếm được một khoản trước.
"Tuy rằng cô nương chỉ được chia ba phần nhưng cũng xem như Nhị chủ nhân của Ý Quân Phường bọn ta, về sau cũng không cần khách khí, cứ gọi ta một tiếng Hoa tỷ tỷ hoặc Hương Nương là được." Hoa chưởng quầy cười nói.
Hoa chưởng quầy này tên...
Tống Anh cảm thấy cha của chưởng quầy này cũng là người thẳng thắn.
"Hoa tỷ tỷ." Tống Anh cười nói.
"Để ta kết toán tiền của lô dầu gội ngươi đưa tới hôm trước. Nếu ngươi cần dược liệu gì thì cứ nói với ta, ta sẽ khấu trừ vào số tiền này." Hoa chưởng quầy nói tiếp.
"Được." Tống Anh lại nói.
Cuối cùng, nàng vẫn chỉ cần 50 cân bồ hòn.
Bồ kết trên núi Hạnh vẫn còn đủ cho nàng lăn lộn một thời gian nữa, nếu hái không đủ thì nàng lại mua.
Giá bồ hòn trên thị trường là 18 văn một cân, nhưng ở chỗ Hoa chưởng quầy chỉ có 15 văn, Tống Anh mua hơn 29 lượng bạc rồi chạy đi mua thêm bình đựng dầu gội.
Đương nhiên, nàng cũng đã bàn bạc với Hoa chưởng quầy, có mấy người tiết kiệm sẽ không vứt bình rỗng đi, vì vậy Ý Quân Phường nhân tiện thu bình lại giúp Tống Anh, chỉ cần bình không bị nứt vỡ và đã được rửa sạch thì sẽ trả lại tiền bình theo giá thị trường. Tiền này Ý Quân Phường sẽ trả thay trước, sau đó lại khấu trừ vào tiền kết toán cho Tống Anh.
Sau khi về nhà, Tống Anh lập tức hành động, hai ngày sau giao lô thứ hai đến cửa hàng, xem như có thể nghỉ ngơi mấy ngày.
Lúc này, ở huyện Lễ, dầu gội Thanh Ti đã hoàn toàn nổi tiếng.
Mãi sau đó, Thúy Nhan Trai mới chậm chạp phát hiện ra chuyện này, hoàn toàn không ngờ Ý Quân Phường đã bị chèn ép nhiều năm vậy mà đột nhiên ngóc đầu dậy!
Người cùng ngành là đối thủ, đương nhiên phải lập tức phái người đi nghe ngóng.